Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 82




Bốn tháng sau.

Lận Nam Huyên đáp xuống sân bay quốc tế San Francisco, sau đó thì lái xe đến chỗ ở của Chung Kê. Cô hạ cửa kính xe xuống, một luồng gió nhẹ thổi vào. Cô nhớ lại cuộc nói chuyện với mẹ mình, lúc trước cô không nghĩ rằng mình sẽ phải gánh vác sứ mệnh của một cuộc hôn nhân chính trị. 

Cô đã đến thư phòng tìm ba mình. Thư ký Lận chẳng có tí biểu hiện nào của người già, ông vẫn uy phong sừng sững như núi, là thứ khiến bao người phải ngước nhìn một cách sợ hãi và e ngại.

Thấy con gái mình đến, ông tháo đôi kính ra, vẫy tay về phía cô: “Huyên Huyên.”

Tuy vậy, cô lại nghe thấy trong giọng nói đó loáng thoáng hơi thở yếu ớt như phát ra từ tận sâu trong một cái cây già cỗi sau cơn mưa, vừa ẩm ướt mục nát vừa lực bất tòng tâm, nó đang rất cần những chất dinh dưỡng mới.

Có lẽ chồng cô phải là người làm trong giới chính trị.

Việc ngồi máy bay suốt 12 tiếng đồng hồ chỉ để gặp một người không giống như chuyện cô sẽ làm, cô muốn xác minh một đáp án.

Lận Nam Huyên còn chưa đến gần mà cửa nhà của Chung Kê đã mở ra. Đôi giày cao gót nhỏ nhắn bước lên trước, trên người của chủ nhân đôi giày là bộ trang phục vừa chuyên nghiệp lại giản dị, toàn thân đều toát lên sự trưởng thành đầy quyến rũ của một quý cô.

Lục Sầm Hy xách trên tay hộp đựng thức ăn: “Nếu em không tới tìm anh để cùng ăn cơm tối thì anh định ăn cái này?”

Chung Kê đổi giày xong, anh nói: “Không phải.”

Lục Sầm Hy thì thầm: “Đã ở nước ngoài nhiều năm như vậy rồi.” Cô tới gần Chung Kê, chú ý đến cọng tóc trên vai anh. Cô đưa tay lấy nó ra, động tác dịu dàng lại tự nhiên, “Anh đi công tác ở Anh một tháng, việc tóc anh rụng không phải là thứ kinh khủng gì đâu.”

Sửa sang xong, Lục Sầm Hy quay đầu, ánh chiều tà le lói buổi hoàng hôn. Lận Nam Huyên đứng ở nơi khuất nắng, lẳng lặng nhìn Chung Kê, anh cũng im lặng nhìn lại cô.

Đôi bên giằng co hơn mấy giây mà Chung Kê không hề tiến lên một bước, chỉ khẽ cau mày hỏi cô: “Sao cô lại ở đây?”

Ánh mắt Lận Nam Huyên như dừng lại, cô dứt khoát xoay người rời đi mà không nói một lời.

Lục Sầm Hy nhướng mày nhìn Chung Kê, người đằng sau còn không lo lắng bằng người ngoài cuộc như cô. Mãi đến khi bóng dáng Lận Nam Huyên biến mất thì anh mới lên tiếng: “Đi thôi.”

Trong lúc chờ cơm, Chung kê sửa lại luận án của mình trên máy tính bảng, còn Lục Sầm Hy bước ra từ nhà vệ sinh, đi ngang qua sau lưng anh.

“Tháng trước Mạch Mang Mang đã phát hành tập san à?” Lục Sầm Hy ngồi xuống, đồng thời nghĩ đến chuyện kia.

“Mạch Mang Mang đúng là một cô gái kiên trì và chăm chỉ, luôn một lòng với nghiên cứu khoa học. Mười năm qua em cũng chưa thấy cô ấy có bạn trai.”

Chung Kê giương mắt nhìn cô: “Chắc không phải chỉ vì nghiên cứu khoa học mà cô ấy không có bạn trai đâu.”

Anh đặt máy tính bảng xuống, bắt đầu nhớ lại một việc đã lâu về trước.

Khoảng mười ba năm trước, Chung Kê gặp một chàng trai trẻ trong phòng làm việc của mình ở tầng dưới. Cậu ấy đến Mỹ tham dự cuộc thi, bạn gái cậu ta hy vọng sẽ nhận được một bưu thiếp từ ngôi trường mơ ước của mình để đem về làm kỷ niệm.

Chung Kê là nhà khoa học trẻ tuổi mà bạn gái cậu ta yêu thích, cậu ấy hỏi anh có thể viết một đoạn văn cho cô ấy không. Anh đồng ý nhưng vì có việc phải ra ngoài nên đã bảo cậu ta đợi mình một chút.

Tiếc là chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra. Những việc Chung Kê cần xử lý rườm rà và phức tạp hơn anh đã nghĩ, nên sau khi kết thúc, lúc anh về trường đã là sáng ngày hôm sau. Cậu thanh niên ấy vẫn có thế ở đó đợi anh mà không hề tỏ ra nôn nóng và chán ghét.

Tối hôm đó, cậu còn phải bay về thành phố nơi tổ chức cuộc thi, Chung Kê xin lỗi và cầm bút viết cho cậu.

Người nhận thư là học muội học chung trường trung học với anh. Anh nhất thời không nhớ rõ người nên có chút khựng lại. Cậu ta xoa dịu sự lúng túng của anh và cười nói: “Cô ấy là ai thực ra không quan trọng. Quan trọng là lời nói của thầy sẽ khích lệ cô ấy rất nhiều, khiến cổ tiếp tục kiên trì, vậy là đủ rồi ạ.”

Lục Sầm Hy ngạc nhiên nói: “Bây giờ anh còn nhớ chuyện đó sao?”

“Em biết không, có những người sẽ để lại cho người khác những ấn tượng sâu sắc.”

Chung Kê bày tỏ sự thích thú: “Khi đó anh cảm thấy tính cách của cậu thanh niên này rất kiên định, vô cùng phù hợp với nghiên cứu khoa học. Cuộc thi mà cậu ấy tham gia là cuộc thi vật lý. Anh còn để ý thêm một số chuyện sau này, thấy cậu ta là đứa trẻ cực kì có thiên phú, có thể tiến xa hơn nữa.”

“Tiếc là sau này cậu ấy theo chính trị, bây giờ là phó thị trưởng ở Dật Thành.”

“Vậy cũng tốt rồi. Đúng là vật lý nhấc bổng trái đất, người có thể học tốt vật lý còn có thể làm tốt việc khác.” Lục Sầm Hy trêu anh: “Không phải anh nghĩ là “100 chính trị gia cũng không bằng 1 nhà khoa học” đó chứ?”

“Anh không hề có thành kiến với chính trị.” Chung Kê giãi bày: “Chỉ là một người thông minh như thế thì nên thuộc về lĩnh vực phù hợp với mình, một lĩnh vực vừa có giá trị vừa có độ khó cao nhất.”

“Nhưng một người không thể chọn hai đường đi, đã đi con đường này thì không thể đi con đường khác được nữa. Chúng ta thuộc lớp người trẻ tuổi, xung quanh ta mấy ví dụ như này không hiếm gặp.”

“Ừ, có lẽ là thiếu một phần nhiệt huyết yêu thích cùng sự kiên trì. ”

“Cậu thanh niên mà anh nói đến chính là nguyên nhân mà mười năm qua Mạch Mang Mang không có bạn trai?”

Lục Sầm Hy liền thông suốt: “Anh có từng kể cho cô ấy chưa?”

“Giờ hai người họ đã chia tay rồi.” Chung Kê cảm thán: “Nên không cần thiết phải nói ra nữa.”

“Anh thật lý trí.”

Chung Kê đồng tình với lời nhận xét của cô. Lý trí lớn hơn cảm tính rất nhiều, tình yêu chỉ là một phần nhỏ trong cuộc sống của anh nên chắc là anh không đủ hiểu hết tình cảm của Mạch Mang Mang.

“Nhưng mà anh cũng không hoàn toàn hành động theo lý trí.” Lục Sầm Hy chỉ cần nhìn qua là nhớ như in, “Luận văn anh vừa sửa, ở trang mười ba hàng thứ bảy, với sự nghiêm khắc và nhạy bén của anh thì không thể nào bỏ qua lỗi đơn giản vậy được, anh sơ xuất rồi.”

Lục Sầm Hy từ tốn hỏi anh: “Bởi vì cô ấy rời đi nên anh mới thất thần, đúng không giáo sư Chung?”

#

Họp nhóm xong, về căn bản, mọi người đã xác định được trọng tâm mục tiêu sau này của phòng thí nghiệm. Mạch Mang Mang rời khỏi phòng, đứng yên trước mặt Lận Đông Ngang: “Cứ chờ đợi như vậy, anh không thấy chán sao?”

“Còn phải xem là chờ ai nữa.”

Mạch Mang Mang cởi áo blouse phòng thí nghiệm: “Anh là người không thích chờ người khác dù chỉ một phút.”

“Đúng rồi, biết vậy là tốt.” Lận Đông Ngang thờ ơ hỏi cô: “Vậy em còn định để anh đợi trong bao lâu đây?”

“Tôi cũng không bắt anh đợi tôi.” Mạch Mang Mang lạnh nhạt đáp lại: “Đến cả tôi còn không biết nữa mà.”

“Chỉ với công việc thì em mới sáng suốt thôi.”

Lận Đông Ngang vô tình đụng đến đề tài này. Anh cùng cô ăn bữa cơm đơn giản ở quán rồi đi công tác ở tỉnh khác, còn Mạch Mang Mang thì lái xe về nhà. Bản tin địa phương hiển thị trên điện thoại cô: “Thị trưởng cùng phó thị trưởng đang khảo sát tình hình xây dựng các tòa nhà tái định cư ở khu Hoài Lâm, không may tòa nhà bị sập và hiện chưa rõ thương vong.”

Hai tay Mạch Mang Mang  mềm nhũn đến mức không thể cầm chắc tay lái, cô hít sâu một hơi rồi thay đổi lộ trình lái xe.

Nơi xảy ra sự cố có dây cảnh báo rào quanh. Mạch Mang Mang hoảng loạn chạy tới, đôi giày của cô bị gãy gót. Cô chen qua đám đông đang đứng xem thì bị cảnh sát trật tự chặn lại: “Cô làm gì đó, không được vào!”

Bụi bay tứ tung, Mạch Mang Mang vội hỏi: “Tôi muốn biết.”

Mạch Mang Mang vừa dứt lời liền nhìn thấy Cố Trăn. Cổ anh bị thương, còn chiếc áo sơ mi trắng thì dính đầy bụi đất, giữa tiếng ồn ào và hỗn loạn, anh bình tĩnh nghiêm túc chỉ huy các hoạt động cứu trợ khẩn cấp.

Ở phía bên kia, cảnh sát mở dây cảnh báo ra cho Lận Nam Huyên. Cô lao đến như một cơn gió, nắm lấy tay Cố Trăn: “Cao Vũ nói không tìm thấy anh, làm em sợ muốn chết.”

Lận Nam Huyên còn chưa bình tĩnh lại, Cố Trăn vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô: “Anh không sao.”

Ở phía xa, cảnh sát sốt ruột nói: “Hiện tại tôi cũng không biết gì cả.”

Mạch Mang Mang thu hồi ánh nhìn: “Không sao rồi.”

Mạch Mang Mang về đến nhà, Mục Dã vẫy đuôi chào đón và đi theo phía sau cô nhưng cô không thèm nhìn tới nó. Mạch Mang Mang đi thẳng vào phòng ngủ rồi đóng cửa lại.

Ở ngoài cửa tiếng rên rỉ trầm thấp vang lên, Mục Dã rất ngoan, cho dù nó có buồn cũng sẽ không kêu gào.

Sau khi tắm xong, Mạch Mang mở cửa ra, Mục Dã ủ rũ nằm bò giữa cửa, thấy vậy cô ngồi xổm xuống, xoa đầu nó: “Tao xin lỗi.”

Mục Dã không hề buồn rầu mà chỉ vui vẻ liếm lòng bàn tay cô, Mạch Mang Mang mỉm cười, cho phép nó tối nay ngủ bên cạnh giường cô.

Trời tờ mờ sáng, Mục Dã sủa lên bất thường. Mạch Mang Mang đang buồn ngủ, cô đứng lên nghe điện thoại: “Mạch, Mạch tiểu thư, tiểu Mạch tổng xảy ra chuyện rồi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.