Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 68: -Cắn(H)-




Thế giới bên ngoài hoàn toàn bị ngăn cách bởi tấm rèm cửa, trong căn phòng ấm áp mọi thứ đều yên lặng, ngay cả đèn cũng không được bật hết toàn bộ. Ánh sáng dịu dàng, mông lung từ chiếc đèn hòa cùng với bóng tối mờ ảo, tất cả cùng phủ lên hình bóng của người phụ nữ đang nửa quỳ nửa ngồi bên giường.

Từ trên xe đến khi về chung cư, hai tay Mạch Mang Mang vẫn đang bị trói chặt, cả người cô cứng đờ và tê dại. Cơn tức giận của Cố Trăn tuy không mãnh liệt, mọi hành động của anh đều không dư thừa, ngay cả một động tác thô lỗ cũng không có nhưng sự bình tĩnh lạ thường đó càng làm cô hoảng hốt. 

gậy th*t được giải thoát ra ngoài quần âu, đập lên má Mạch Mang Mang, Cố Trăn nhét quy đầu cực lớn vào trong miệng cô rồi nhẹ giọng ra lệnh: “Há miệng ra.”

Trong bầu không khí nóng bỏng, Mạch Mang Mang tự nhiên cảm thấy cổ họng khát khô, nước dường như bị bốc hơi đâu hết, cô mím môi, quay đầu né tránh. 

“Em không….”

Cố Trăn nhéo nhéo cằm cô, sự đau đớn khiến cô phải mở miệng, không thể kháng cự. Cô không nhịn được liền rên rỉ: “Ừm.”

Từ khi hai người gặp lại, dù khi cô đang mơ màng do bị chuốc thuốc hay trở thành tình nhân trong bóng tối của anh, Cố Trăn biết cô không thích nên chưa bao giờ giải tỏa trong miệng cô.

Đây là lần đầu tiên anh làm vậy, trong nháy mắt ngay khi anh cắm vào, cảm giác ấm nóng, khít chặt từ miệng cô bao phủ lấy anh.

Cố Trăn ủ rũ nhìn xuống, Mạch Mang Mang vẫn còn đang chống cự, cô nhìn anh với đôi mắt đầy tức giận như thể muốn xé nát anh ra. Nhưng sự bất lực khiến cô không thể làm gì, buộc phải mở đôi môi đỏ mọng ra, theo từng động tác anh ra vào làm cho nước bọt tràn ra khóe miệng. 

Được Mang Mang kiêu ngạo của anh ngậm mút bằng cái miệng nhỏ thơm của cô, khiến anh không chỉ mất hồn hết lần này đến lần khác mà còn làm máu nóng trong cơ thể anh sôi trào.

Anh cảm thấy xương cụt như đang nhũn ra, còn cự vật phía dưới thì ngày càng cứng rắn, sưng to trong miệng nhỏ của cô.

Mạch Mang Mang nhìn lướt qua tấm gương đang phản chiếu toàn thân của hai người, cả người Cố Trăn vẫn còn đang mặc âu phục chỉnh tề tươm tất. 

Nếu không phải gậy th*t thô to của anh đang đâm thọc trong miệng cô thì với dáng vẻ này trông như anh hoàn toàn sẵn sàng ngồi họp.

Bản thân cô cũng đang mặc váy dạ hội, vậy nên hình ảnh phản chiếu trong gương vừa cấm kị vừa khiến người ta dù nhìn lướt qua cũng đã mặt đỏ tim đập, chân run mềm nhũn.

“Thật là đẹp.”

Ánh mắt Cố Trăn vô tình chạm đến Mạch Mang Mang.

“Em ngậm được không?”

Nhận ra ý định của cô, Cố Trăn liền không nặng không nhẹ nắm lấy tóc cô.

“Đừng dùng răng.”

Bỗng dưng điện thoại rung lên hiển thị có người gọi đến, Cố Trăn nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia liền báo cáo với anh tình huống của trạm thủy điện mới được xây dựng ở Điệt thành. Sau khi nghe tóm tắt sự việc, anh đưa ra chỉ thị ngắn gọn.

Mạch Mang Mang liếc anh một cái, người này cho dù đang “làm chuyện không trong sáng” nhưng vẫn giọng không đổi, thở không loạn nghiêm túc bàn chuyện công việc như vậy.

Trong lúc Cố Trăn đang trả lời câu hỏi của giám đốc nhà máy, bất ngờ bị đầu lưỡi mềm mại tinh quái liếm láp như đang trêu chọc. 

Lúc mới bắt đầu, Mạch Mang Mang vẫn còn ở trạng thái bị động đón nhận lấy anh, hiện tại cô đột nhiên chủ động như vậy khiến anh không kìm nén được mà rên rỉ thành tiếng.

Giám đốc Hoàng nghe thấy tiếng động bèn ngập ngừng hỏi: “Phó thị trưởng Cố, có phải tôi nói sai gì không?”

Cố Trăn cúi xuống nhìn cô, Mạch Mang Mang nhìn lại anh với ánh mắt đầy khiêu khích. Anh cố gắng chịu đựng cảm giác tê dại đang tiến vào trong xương tủy của mình, giọng nói vững vàng mạnh mẽ: “Không có gì, hôm nay nói đến đây thôi.”

“Vâng, vâng, tôi đã làm phiền ngài nghỉ ngơi rồi.”

Sau khi cúp điện thoại, Cố Trăn vừa vuốt tóc cô vừa hỏi: “Chơi vui không? Nếu em đã thích như vậy thì nên làm thư ký cho anh đi?”

Chiếc áo sơ mi quấn quýt với chiếc váy bó sát khi hai cơ thể đang không ngừng dây dưa, cô chui xuống gầm bàn làm việc, dùng tay cởi ba chiếc cúc trên cùng của đầm, bộ ngực đầy đặn liền lộ ra trước mắt anh, cô vùi khuôn mặt nhỏ của mình vào giữa hai chân của người đàn ông.

Hơi thở của Cố Trăn càng thêm thô nặng, động tác đâm càng đi sâu vào trong cổ họng mềm mịn của cô. Mang Mang thầm mắng anh là đồ mặt người dạ thú, làm cô vừa rên rỉ không rõ lại vừa có cảm giác ngan ngán buồn nôn.

Cố Trăn đẩy côn th*t vào nơi sâu nhất mà cô có thể nuốt được rồi đột ngột bắn ra. Mạch Mang Mang bất ngờ lùi lại, ngã ngồi trên thảm. Chất lỏng màu trắng lập tức tràn ra từ khóe miệng khiến cô ho khan không ngừng.

“Cố Trăn! Sao anh dám….”

Cố Trăn ngồi xuống rồi dùng một tay nâng mặt cô lên rồi nhìn cô chăm chú: “Mang Mang ngoan nào, nuốt vào đi em ….”

Mạch Mang Mang nâng cằm lên khiến cho chất dịch màu trắng chảy về cổ họng. Hình ảnh cô vô thức nuốt vào làm cho đầu Cố Trăn dường như đang muốn nổ tung. Anh áp sát vào người cô rồi quấn lấy chiếc lưỡi đỏ hồng. Nụ hôn này của anh khiến cô gần như nghẹt thở.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.