Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 65




Tháp đồng hồ hiển thị còn 2 tiếng rưỡi nữa là tới nửa đêm, đến sinh nhật 30 tuổi của Cố Trăn. Mạch Mang Mang dường như bị làm cho kinh ngạc, ánh mắt quay lại nhìn Lận Đông Ngang. Ngay cả khi thổ lộ, thái độ của anh vẫn như cũ – cao ngạo, lạnh lùng, không thể nắm bắt được. Ánh mắt anh nhìn cô phảng phất sự chân thành, tràn ngập ánh sáng, dường như nhìn thấu tâm tư cô.

Cô không cần làm những việc như lợi dụng người khác, trăm phương ngàn kế không từ thủ đoạn để đạt được mục đích: “Tôi nói tôi không thích anh, cũng là nghiêm túc.”

Lận Đông Ngang chống khuỷu tay lên đầu gối: “Không thử một lần thì sao biết được?”

“Quy tắc của tôi là không yêu đương với những người có quan hệ trong công việc.”

“Quy tắc là thứ sinh ra để phá vỡ.”

“Anh tự tin như vậy?” Mạch Mang Mang hỏi xong lại lắc đầu: “Tôi không cần nghĩ cũng biết được câu trả lời.”

Lận Đông Ngang cười nhẹ: “Em khi còn bé cũng nhát gan như vậy sao.”

“Tôi không phải nhát gan.” Mạch Mang Mang trừng mắt nhìn anh: “Anh sẽ không muốn gặp tôi lúc tôi mười mấy tuổi đâu, tôi khi ấy sẽ chỉ thẳng tay vào mặt anh kêu anh cút đi lâu rồi!”

Lận Đông Ngang khen ngợi sự gan dạ của cô: “Chà, em có thể không cần phải từ chối tuyệt tình như thế đâu.”

Đề tài đân xoay chuyển, tóm lại vẫn về kẻ theo đuổi trong tình yêu. Anh không cố chấp ép buộc cô phải đồng ý, cô cũng không cần thuyết phục anh từ bỏ, dù sao Lận Đông Ngang có mới nới cũ, hứng thú cũng mau phai nhạt.

Hơn nữa, cô không lừa gạt Lận Đông Ngang, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không lừa dối Mạch Thành, có lẽ là do cô đã có thể cân bằng suy nghĩ trong mình nên mới có thể dễ dàng tiếp cận anh ta như vậy.

Quay trở lại phòng tiệc, Mạch Mang Mang đứng từ xa nhìn về phía Cố Trăn đang bị vây quanh, còn có Lận Nam Huyên đứng cạnh anh. 

Tin tức Cố Trăn thăng chức Phó thị trưởng vừa được thông qua trong cuộc họp, các khách mời không phân biệt lĩnh vực từ chính trị đến kinh doanh đều đi đến chúc mừng.

“Tốc độ thăng chức của anh ta có thể so sánh với tên lửa, dù là một tên có bối cảnh chống lưng cũng không đuổi kịp.” Lận Đông Ngang cao giọng bình luận: “Sinh ra trong một gia đình bình thường mà có thể đi đến vị trí này, ngoài năng lực của bản thân, sau lưng chắc không thiếu người đề bạt.”

“Ý anh là thư ký Lý sao?”

“Không chỉ có mỗi Lý Hướng Quang.” Lận Đông Ngang nói, “Thư ký Lận, cha của Nam Huyên cũng đánh giá cao Cố Trăn. Chắc anh ta sau này sẽ trở thành một nhân vật chính trị quan trọng đây.”

Lận Đông Ngang nhấn mạnh thân phận cha Nam Huyên của Thư ký Lận, ám chỉ Cố Trăn và Lận Nam Huyên có quan hệ không bình thường, phát triển thêm một bước nữa cũng là hoàn toàn có khả năng, không cần quá nhiều lời đã khiến Mạch Mang Mang không khỏi suy nghĩ lung tung.

Mạch Mang Mang liếc mắt nhìn anh ta: “Anh từ khi nào lại quan tâm đến việc thay đổi nhân sự ở Điệt Thành vậy?”

Lận Đông Dương nhàn nhạt nói: “Em không quan tâm?’

Mạch Mang Mang nghĩ một đằng nói một nẻo: “Tôi không quan tâm.”

“Tốt nhất là không cần quan tâm.” Lận Đông Ngang cầm tay cô, “Vậy thì đi cùng anh đến nói một tiếng chúc mừng chứ?”

Bỏ qua lời chào hỏi, hỏi thăm của những người khác, Lận Đông Ngang lập tức đi đến trước mặt Cố Trăn: “Chúc mừng Phó thị trưởng Cố.”

Cố Trăn đảo mắt qua cánh tay đang bị kéo của Mạch Mang Mang, vẻ mặt không thay đổi, lãnh đạm nói: “Cảm ơn Lận tổng.”

“Phó thị trưởng Cố bận rộn công việc, tôi còn cho rằng hôm nay sẽ không gặp được anh.” Lận Đông Ngang mỉm cười nói: “Cho dù công việc bề bộn cũng phải chú ý đến thân thể, nếu mệt mỏi mà đổ bệnh, sẽ có người thấy đau lòng, phải không Nam Huyên?”

Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng đều hiểu rõ, những lời này từ miệng Lận Đông Ngang nói ra, chẳng phải ý chỉ quan hệ của Phó thị trưởng Cố và Lận tiểu thư rõ như ban ngày sao?

Mấy lời nói này, cứ tưởng như đã tỏ nhưng càng nghĩ càng khiến người ta mơ hồ. Cố Trăn và Lận Nam Huyên như bỏ ngoài tai câu này của anh ta, không dấu vết mà bác bỏ.

Mấy lời tâng bốc nhau lên tận mây xanh này cứ lặp đi lặp lại, kể từ khi Mạch Mang mang trở về Trung Quốc, mang mục đích cá nhân lại thêm tập mãi thành quen, cô trưng khuôn mặt lạnh nhạt bình tĩnh lại xen vào những cuộc trò chuyện này một cách rất tự nhiên.

Gần cuối bữa tiệc, Lận Nam Huyên mìm cười nói: “Anh, anh có rảnh không? Em có chuyện muốn nói với anh.”

“Có chuyện gì nói luôn tại đây đi.”

Lận Nam Huyên nhắc lại: “Việc gia đình, là chuyện quan trọng.”

Lận Đông Ngang nghiêng đầu: “Chờ tôi.”

Mạch Mang Mang hờ hững mà ừ một tiếng.

Lận Nam Huyên cùng Lận Đông Ngang đi về hướng sân thượng

Chỉ còn lại Cố Trăn và Mạch Mang đứng trước khung cửa sổ được thiết kế theo kiểu Pháp, đêm hè thanh vắng, trăng sao thưa thớt, ánh sáng phản chiếu trên tấm kính như phá vỡ sự im lặng giữa cô và Cố Trăn, cô không không có gì để nói, quay người rời đi.

Cố Trăn giữ chặt cổ tay cô: “Em đi đâu?”

Mạch Mang Mang ngẩn ra: “Tìm một chỗ nghỉ ngơi.”

“Sau đó tiếp tục chờ Lận Đông Ngang? Em có biết bây giờ mấy giờ rồi không?” Cố Trăn trầm giọng nói: “Tôi nói rồi, cách anh ta xa một chút.

Mạch Mang Mang hỏi lại: “Vậy anh biết bây giờ là mấy giờ sao?” 

“Không phải anh nói gì tôi đều phải nghe.” Cô hất tay anh ra, “Tôi chỉ nói ‘đã biết’, chứ không có đáp ứng với anh.”

Mạch Mang Mang phản ứng vô cùng kịch liệt, lời lẽ phản bác cũng trở nên vô lí, nổi cả da ốc, cô thật lâu đã không như vậy, so với người nói cười nhỏ nhẹ vừa rồi giống như là 2 người khác nhau. Cố Trăn nghiêm mặt: “Mạch Mang Mang.”

“Tôi không phải cấp dưới của ngài, Cố phó thị trưởng.” Mạch Mang Mang chán ghét việc anh để mặc các quan chức nhà nước lạm dụng chức quyền, cả vú lấp miệng em. “Tôi có quyền tự do lựa chọn kết giao với ai, cũng như tôi sẽ không can thiệp vào mối quan hệ giữa anh và Nam Huyên.”

“Em có thể quen bất kì ai, ngoại trừ anh ta.”

Cố Trăn nhấn mạnh vào nửa câu sau, còn Mạch Mang Mang thì lại tập trung vào nửa câu trước. Cô cứng người trong giây lát, sau đó gằn từng chữ: “Tôi kết giao cùng với ai, bao gồm cả Lận Đông Ngang, đều không đến phiên anh quản.” Cô giống như khiêu khích, “Nếu đêm nay tôi nhất định đi cùng anh ta thì đã sao?”

“Em có thể thử xem.” Cố Trăn cười lạnh, “Nếu muốn thử như vậy, không bằng để tôi có thể đích thân đưa em đi.”

Thân phận của anh không cho phép anh mất bình tĩnh, Mạch Mang Mang nói chắc chắn: “Anh sẽ không”

Người phục vụ cẩn thận cúi đầu đi qua, khẽ liếc nhìn bọn họ.

Mặc dù cuộc đối thoại tràn ngập mùi thuốc súng, nhưng biểu cảm và giọng nói của họ vẫn còn khắc chế nghe không quá gay gắt, trông có vẻ không khác gì cuộc nói chuyện bình thường.

Cuối cùng, Mạch Mang Mang kiêng kị nếu để lộ ra mối quan hệ giữa cô và Cố Trăn thì sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của cô, đúng lúc nhận được tin nhắn chủ cửa hàng thú cưng nhắc cô đi đón Mục Dã, cô không dây dưa nữa, nhấc chân rời đi: “Tôi không muốn nói chuyện với anh nữa.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.