Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 60




Sau gần 24 giờ liên tục cắm đầu nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, Mạch Mang Mang cũng được lết xác về nhà nghỉ ngơi. Còn chưa nằm ấm giường đã phải chật vật vực người dậy tắm rửa thay quần áo, cho chú chó Mục Dã ăn, nó đang vẫy vẫy đuôi nhỏ đứng chờ cô từ lâu.

Trên đường lái xe đến nhà Lận Đông Ngang, Mạch Mang Mang nhận được tin nhắn của Mạch Thành kêu cô về nhà ăn tối. Cô dừng khoảng mười phút rồi trả lời ‘Vâng’, không thể tỏ ra quá nóng vội, tránh bị ông ta nghi ngờ.

Trần Mẫn là người rất gian xảo và cần trọng, bà ta bí mật đề phòng Mạch Mang Mang đang dần làm hòa với Mạch Thành, có lẽ vì lo lắng cô và em trai sẽ tranh giành gia sản nên việc tiếp cận càng khó khăn hơn.

Đứng trước cánh cổng màu đỏ son, Mạch Mang Mang kiểm tra lại địa chỉ mà anh ta gửi. Ý Vườn là một trong ba khu vườn nổi tiếng ở Dật Thành và cũng là nơi bảo vệ di tích văn hóa trọng điểm của quốc gia. Nó đã bị đóng cửa để sửa chữa trong vài năm qua.

“Mang Mang, thật trùng hợp.”

Lận Nam Huyên từ phía sau bước đến, rõ ràng họ đều có cùng một mối nghi ngờ. Cô ấy bấm vào chuông cửa bằng đồng, không có ai phản hồi, liền gửi một tin nhắn cho Lận Đông Ngang. Một lúc lâu sau, cánh cửa mới từ từ mở ra.

Thích Mạn Diễn mặc một chiếc sườn xám bằng voan màu xanh với mái tóc đen được vén lên. Dáng người uyển chuyển, thướt tha như mỹ nhân trong tranh cổ điển, nói đẹp nghiêng nước nghiêng thành cũng không có gì là quá đáng, cô ta hơi nghiêng người nói: “Mạch tiểu thư, Lận tiểu thư, mời theo tôi.”

Mạch Mang Mang và Lận Nam Huyên nhìn nhau, Tiền Thấm luôn miệng nhắc tới cô ta, cả hai đều không mấy xa lạ gì với người phụ nữ trẻ đẹp này, bản thân bọn họ cũng thuộc vào hạng đẹp nhất nhì rồi nhưng trước mặt Thích Mạn Diễn lại thiếu đi nét quyến rũ, có chút gì đó hơi lép vế.

Khuôn viên Ý Vườn được xây lên rất tinh xảo và trang nhã. Thích Mạn Diễn dẫn đường đi qua hành lang quanh co và cầu đá. Dưới cầu là đầm sen, tháng sáu sen nở rộ. Đây mới đúng là những “tác phẩm đích thực” trong hoa viên cổ thời Minh, là kiệt tác có một không hai, Mạch Thành có bỏ hết tiền của vào cũng không thể mua được nó.

Mười hai giờ trưa, lúc này Lận Đông Ngang vừa tỉnh giấc không lâu, ngồi ở thủy đình giữa lòng hồ, đặt một quyển sách lên đùi nhàn nhã đọc. Nếu không phải đang mặc áo phông, anh ta hoàn toàn giống thế gia công từ thời cổ đại.

Mạch Mang Mang và Lận Nam Huyên ngồi xuống ghế đá, Thích Mạn Diễn pha trà xin lỗi: “Mười hai giờ tới hai giờ là giờ đọc sách của Lận thiếu gia, nên không thể quấy rầy.”

Lận Nam Huyên cầm chiếc cốc sứ tráng men đen lên, nhìn ngắm xung quanh, đúng là đồ cổ quý giá. Cô ấy mải chiêm ngưỡng nó cho đến khi Lận Đông Ngang ung dung xuất hiện. Cô ấy vặn hỏi, “Ý Vườn là tài sản chung, nhưng Lận thiếu gia lại hưởng thụ nó một mình, xem như là cung điện của anh? Đây là Dật Thành, không phải thành phố A. Tay của anh cũng duỗi ra quá xa rồi.”

Mấy đứa con nhà giàu ngậm thìa vàng như bọn họ có thể làm mấy chuyện như này không phải khó, nhưng để cân nhắc thì Lận Đông Ngang cũng không đến nỗi kiêu căng như vậy, huống hồ sống ở đây sao tốt bằng với sống ở nhà hiện đại đầy đủ tiện nghi được. Mặc dù cô biết Lận Đông Ngang mua nó không phải để khoe khoang, anh ta chỉ thấy hứng thú với nó thôi. Anh ta rất hiếm khi nhìn trúng thứ gì, nên nếu đã lọt vào mắt rồi thì nhất định phải sở hữu nó.

Ánh mắt Lận Đông Ngang quét qua Mạch Mang Mang, cô không mấy để tâm đến chuyện anh em nhà họ, anh ta cười nhạt: “Lận tiểu thư, vậy cô đến đây để lên giọng dạy đời tôi?”

Lận Nam Huyên nói thẳng: “Nhắc nhở anh đừng nhúng tay linh tinh vào chính quyền tỉnh G.”

Lận Đông Ngang thờ ơ nói: “Cô quản được tôi chắc?”

Mạch Mang Mang vô tình nhìn thấy cuốn sách của anh ta, trái ngược với ấn tượng của cô luôn nghĩ người này vừa vô học vừa kém cỏi. Cô ngạc nhiên nói: “Anh mà cũng biết đọc loại sách này”.

Lận Nam Huyên nói: “Nhìn mà không biết à, anh ta làm ở khoa Lịch sử của trường đại học B.”

Mạch Mang Mang không nói nên lời: “… Tôi thật sự không nhìn ra đấy.”

Lận Đông Ngang liếc cô một cái: “Con mắt của người sưu tầm di vật văn hóa sẽ luôn tập trung vào những thứ cổ xưa đó. Người học lịch sử rất yêu quý cuộc sống, đây là theo quan điểm của Pirena.”

“Nhạt nhẽo.” Mạch Mang Mang tiếp tục chủ đề, “Nhắc mới nhớ, tôi từng được cử đến đại học B.”

“Nói như vậy là, cô suýt nữa thì thành đàn em của tôi?” Lận Đông Ngang hỏi, “Tại sao không đi?”

Lận Nam Huyên tiếp lời: “Tất nhiên là vì cô ấy có thể đến một ngôi trường tốt hơn.”

Lận Nam Huyên chỉ ngồi lại một lúc rồi đứng dậy rời đi. Mạch Mang Mang và Lận Đông Ngang còn có chuyện cần bàn bạc, ở lại đến tối.

Đêm ở Ý Vườn yên tĩnh, trăng thanh gió mát, hương sen thơm ngát. Mạch Mang Mang và Lận Đông Ngang ngồi trên ghế gỗ ở tòa đình, hai chân buông thõng trên mặt nước. Anh ta thản nhiên hỏi: “Cô không đến đại học B vì chia tay bạn trai cũ?”

Mạch Mang Mang nhíu mày: “Sao anh biết?”

Lận Đông Ngang không trả lời mà lại hỏi tiếp, “Đến giờ cô vẫn thích Cố Trăn à?”

“……Ai nói với anh vậy?”

“Có ai đó sau khi say không giữ miệng.”

Mạch Mang Mang chỉ cho là anh ta biết được từ Lận Nam Huyên nên lảng tránh nói: “Cố Trăn là bạn trai cũ của tôi, nhưng chúng tôi đã chia tay từ lâu, tôi không còn thích anh ấy nữa.”

Lận Đông Ngang cười khổ: “Vậy sao?”

“Anh biết anh ấy?”

“Biết nhưng không quen.” Lận Đông Ngang thản nhiên nói, “Nhưng cô thực sự không nên thích anh ta.”

Mạch Mang Mang không đồng tình với lý do thoái thác của anh ta, nhưng lại tò mò với lời nhận xét của anh: “… Tại sao?”

“Cô không phải là đối thủ của anh ta. Nếu tôi nhớ không lầm, anh ta làm chính trị. Để vươn tới mấy địa vị quyền cao chức trọng kia thì phải xảo trá hơn một tên quan quèn. Vì vậy, cho dù anh ta có tốt hay xấu thì lòng dạ đều thâm sâu khó lường.”

“Nếu lòng dạ cô sâu như tách trà này, thì anh ta….” Ngón tay cái của Lận Đông Ngang vuốt ve vành cốc, giây tiếp theo, anh ném tách trà xuống ao sen, “Có lẽ là sâu như vậy.”

Chén trà tưởng như vô giá cứ thế chìm xuống nước, chỉ còn lại âm thanh tĩnh lặng. Mạch Mang Mang cảm thấy anh ta ví dụ rất sinh động, mỉm cười: “Còn anh thì sâu như thế nào?”

Đêm hè nhiều muỗi, má Mạch Mạch Mang bị đốt nổi nhiều nốt đỏ nổi bật trên làn da trắng lạnh. Hai màu tương phản với nhau, da đã trắng thì càng trắng hơn, vết đốt màu đỏ thì càng đỏ hơn. Lận Đông Ngang không kìm được giơ tay véo vết muỗi đốt trên mặt cô. Cô không phản ứng kịp, che mặt lại, nhìn anh đầy khó hiểu, trong mắt như chứa đầy sao.

“Tôi à? Không sâu như thế đâu.” Khóe miệng Lận Đông Ngang nhếch lên một nụ cười, cúi người lại gần. “Cô đều nhìn thấu cả rồi.”

******

Thiếu gia Lận: Đàn áp tình địch mỗi ngày.

Haiza, Tiểu Lận đúng là ngây thơ, chỉ véo vết muỗi đốt của Mang Mang thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.