Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 5: Im lặng




Trong lòng Mạch Mang Mang “toang” một tiếng.

Trên người anh có hương bạc hà nhè nhẹ, làm dịu bớt cảm giác say, nhưng dù đó là gì đi nữa thì cũng khó có thể lấn át anh, đặc biệt là hơi thở của Cố Trăn, bao phủ toàn bộ cơ thể cô.

Vài sợi tóc bị mắc vào khóa váy, Cố Trăn quấn chúng vài vòng, ngón cái và ngón giữa siết chặt, ngón trỏ giật nhẹ. Mạch Mang Mang chỉ cảm thấy da đầu bị kéo nhẹ, không thấy đau.

Cố Trăn lùi về sau vài bước, tạo khoảng cách với cô.

Chỉ một cái xoay người trong chớp mắt, Mạch Mang Mang đã nghĩ ra rất nhiều khả năng sẽ xảy ra.

Bước ngoặt quan trọng khiến quan hệ của cô với Mạch Thành chuyển biến xấu, thứ nhất là do cô một mực muốn ra nước ngoài nghiên cứu sinh học, thứ hai là vì cô yêu đương với Cố Trăn — Hoàn cảnh gia đình anh khó khăn, năm đó Mạch Thành cực kỳ coi thường anh.

Mạch Thành là một thương nhân điển hình, đặt lợi ích lên hàng đầu, gió chiều nào theo chiều đó. Nhưng bây giờ, Cố Trăn đã cao tựa mây xanh, nắm trong tay thực quyền nên ông ta muốn hợp tác, nhưng Mạch Mang Mang không ngờ ông ta lại sử dụng thủ đoạn này chỉ vì cái lợi trước mắt như vậy, từ trước đến nay ông ta rất trọng thể diện. 

Khuôn mặt Mạch Mang Mang lúc đỏ bừng, lúc trắng bệch, cô bị “Đưa tới tận cửa” như thế này, nói thêm nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu Cố Trăn thật sự muốn ép buộc cô, thì cô không có gì để nói, đằng này, anh lại vô cùng phong độ, càng thể hiện Mạch Thành thối nát nực cười như thế nào, mà ở một khía cạnh nào đó, Mạch Thành với cô cũng giống nhau. 

Cố Trăn cúi đầu gửi tin nhắn, đợi một lúc sau, đèn trong phòng bật sáng. Ánh đèn chói mắt, Mạch Mang Mang chạm mắt Cố Trăn trong vài giây ngắn ngủi, trán cao, chân mày sắc bén, đáy mắt sâu thẳm, giống như vẫn còn ở trong bóng tối. 

Đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng cụp mắt xuống, ánh mắt rơi vào những ngón tay thon dài của anh, giữa các ngón vẫn còn quấn một sợi tóc đen. Chẳng lẽ Cố Trăn không nhìn ra được ý đồ của Mạch Thành? Cô không cần phải tìm cái gọi là ‘lý do hoàn hảo’ làm gì. 

Mạch Mang Mang đã bình tĩnh trở lại, ngước nhìn anh lần nữa: “Khách sạn quản lý kém, đã làm phiền đến anh, xin thứ lỗi.” Thật ra cô là khách mời của Mạch Thành, nhưng không thể không giả vờ làm chủ bữa tiệc, đây chính là lý do Mạch Mang Mang không muốn dính líu gì với ông ta, lúc nào cô cũng phải đóng vai người khác. 

Mạch Mang Mang vẫn còn phỏng đoán thái độ của Cố Trăn, nhưng anh không tiếp tục truy vấn, không quan tâm đến vấn đề này lắm.  Anh khẽ gật đầu: “Đã lâu không gặp.” Mạch mang Mang mím môi, lửa giận trong lòng bùng lên, cô và Cố Trăn nhìn nhau, im lặng một lúc, cô tiếp tục dùng giọng nói máy móc: “Nếu như anh không ngại, tôi biết khu Hoài Lâm đang có kế hoạch xây dựng hai trường học cho con em công nhân nhập cư, Mạch thị sẽ quyên tiền dưới danh nghĩa Tuyển Hằng để tạ lỗi.”

Giọng nói của Cố Trăn không có cảm xúc: “Không cần, công tư phân minh”. Anh ngừng một lát: “Cũng không gây phiền phức gì.”  Cô nhất thời không nói lên lời, giống như lúc cô mời rượu anh hôm nay, dù đứng đối diện nhau, nhưng thật ra không hề liên quan gì đến bọn họ. 

Có người cẩn thận gõ cửa, Mạch Mang Mang lớn tiếng nói: “Mời vào”. Cửa mở ra, bốn năm người nối đuôi nhau bước vào, giám đốc của Tuyển Hằng cúi đầu chào họ: “Bí thư Cố, cô Mạch, tôi vô cùng xin lỗi, là sai sót trong công việc của chúng tôi.”

Cao Vũ tự giác đứng sang một bên, Cố Trăn liếc anh ta một cái: “Tôi nói chưa rõ à”. Theo quy định, bí thư không có thư ký đặc biệt, nhưng Cao Vũ chịu trách nhiệm hỗ trợ công việc của Cố Trăn, và quản lý mọi chuyện lớn nhỏ mà anh được giao, tương đương thư ký.

Vừa rồi Cố Trăn muốn anh ta tự mình xử lý vấn đề này, nhưng bây giờ những người này lại đến xin lỗi với thái độ rất thành khẩn. Cố Trăn có yêu cầu rất cao với cấp dưới, bình thường Cao Vũ rất thông minh, làm việc thỏa đáng, hôm nay xảy ra chuyện đột xuất, mới có sai sót như thế này.

Mặc dù giọng anh bình tĩnh, nhưng Cao Vũ vẫn thấp thỏm trong lòng, giải thích: “Khi tôi lên, nhân viên của Tuyển Hằng đã đến cửa rồi..”

Cố Trăn ngắt lời Cao Vũ, nói với giám đốc: “Quên đi.”

Huyệt thái dương của Mạch Mang Mang phồng lên đau nhức, cô khẽ day trán nói: “Mọi người đi ra ngoài trước, tôi cũng đi ra ngoài, không làm phiền bí thư Cố nữa”. Cố Trăn nhấc cổ tay lên nhìn đồng hồ: “Tôi sẽ nghỉ ngơi một chút, cũng đến lúc trở về rồi, cảm ơn sự hiếu khách của cô.”

Sau khi anh rời đi, những người khác cũng đi theo, trong phòng chỉ còn Mạch Mang Mang, cô đã mặc lại váy và không muốn ở lại lâu, giám đốc cử một chiếc xe đặc biệt để đưa cô về nhà.

Chỉ có một cửa hàng tiện lợi 24 giờ mở cửa ở tầng dưới của khu nhà, Mạch Mang Mang đẩy cửa đi vào, tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên, nhân viên ngân nga bốn chữ xin chào quý khách, cuộc sống của cô đã thay đổi, tràn ngập khói lửa nhân gian. 

Hôm nay Mạch Mang Mang chưa ăn được gì nhiều, ở nhà cũng không có đồ ăn tích trữ. Cô ra cửa hàng tiện lợi nấu một ly mì, ngồi trước bộ bàn ghế gỗ cao, hướng ra ngoài đường, kính thủy tinh phản chiếu hình dáng của cô, không trang điểm, quần áo đơn giản, sắc mặt tái nhợt, quầng mắt hơi thâm, giống như một nữ sinh viên cả đêm không ngủ.

Trong khi chờ mì chín, cô gọi một cuộc điện thoại cho Mạch Thành, mẹ kế Trần Mẫn bắt máy, nhẹ nhàng nói: “Mang Mang, bố con ngủ rồi, có chuyện gì để ngày mai nói được không?”

“Tối nay ông ấy còn có chuyện chưa hoàn thành, chắc là chưa ngủ đâu.” Mạch Mang Mang cười chế nhạo: “Dì Mẫn, không cần biết ông ta ngủ thật hay không muốn nhận điện thoại của con. Dì nói với ông ta giúp con, con không muốn ông ta sắp đặt con với Cố Trăn hay bất kì người đàn ông nào nữa. Ông ta là bố con, con tôn trọng ông, cũng mong ông tôn trọng lại con.”

Cúp máy, cô mở nắp ly mì, hơi nóng bốc lên, Mạch Mang Mang hơi thất thần, cô bỗng nhớ lại lần đầu tiên gặp Cố Trăn. Hôm đó là ngày học sinh khối mười trường Dật trung đến báo danh.

Giữa hè, ánh nắng chói chang, nóng không chịu nổi. Các bạn học sinh tập trung quanh hành lang chính để kiểm tra xếp lớp, nên không ai quan tâm đến tấm bảng hiển thị trước tòa nhà dạy học đăng danh sách top 100 người có điểm thi đầu vào cấp 3 cao nhất, không có gì đáng xem, dù sao cũng không biết ai với ai.

Mạch Mang Mang đứng một mình ở trước tấm bảng đó, không che ô, cũng không để ý ánh mặt trời chói mắt, cô khoanh hai tay, hơi ngẩng mặt lên, nhìn chằm chằm bảng xếp hạng.

Mạch Mang Mang không đi xem lớp, bởi vì cô biết chắc chắn mình sẽ vào lớp tốt nhất. Cô không phiền chuyện mình không biết tên những người đó, vì cô không cần biết tên những người xếp hạng dưới mình.

Trường trung học cơ sở của cô là trường dạy ngoại ngữ tốt nhất ở Lục Thành, chiếm vị trí thứ nhất trong ba năm, cô vẫn nghĩ mình chắc chắn là người cao điểm nhất kỳ thi này, nhưng có một cái tên tự nhiên xuất hiện phía trên tên cô.

Bên cạnh còn có một người nữa, anh ta cũng đang nhìn bảng xếp hạng, Mạch Mang Mang nhìn liếc qua, là một bạn nam, cũng mặc đồng phục xanh trắng giống cô, mũi cao, môi mỏng, vai rộng chân dài, không giống như cô đang kiềm chế xúc động mạnh, ánh mắt cậu ta vô cùng bình thản. Mạch Mang Mang nhìn thấy ảnh của cậu ta và nhận ra cậu ta trong nháy mắt, cô khịt mũi, quay đầu bỏ đi.

Cả lớp tập trung lại trong phòng, giáo viên chủ nhiệm chọn cô làm lớp trưởng, cô có nhiệm vụ phát thẻ học sinh cho từng bàn. Lúc phát đến bàn Cố Trăn, cậu đang dựa lưng vào tường nhắm mắt nghỉ ngơi, ồn ào trong lớp cũng không thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của cậu.

Trên bục giảng, thầy giáo khen ngợi bạn cùng bàn của cậu ta, cậu bạn cùng bàn đó bỗng đứng bật dậy, khiến bàn nghiêng về phía trước, chồng sách cao trên bàn lung lay sắp đổ, Cố Trăn vẫn nhắm chặt mắt, đẩy chân một cái, bàn lại vững vàng trở về như cũ.

Bàn ghế trước mặt họ đã được mang đi thay mới, nên có một khoảng trống ở đó, cậu bạn cùng bàn với Cố Trăn vẫn còn sợ hãi: “Mẹ nó, làm tớ sợ hết hồn, tớ cứ tưởng bàn sẽ đổ cơ, cốc nước trên bàn tớ vừa mới mua”. Mạch Mang Mang cong ngón tay, gõ bàn cậu một cái: “Cố Trăn?” 

Cố Trăn mở mắt ra, Mạch Mang Mang đang đứng, nhìn xuống cậu bằng nửa con mắt, giọng không tốt. Cố Trăn đang ngồi, vị trí thấp hơn nhưng không bị địch ý của cô áp chế, bình tĩnh nhìn lại, không thể nói là khinh thường hay chán ghét mà giống như cậu không để cô vào mắt vậy.

Mạch Mang Mang tức giận, để như ném thẻ của cậu lên trên mặt bàn: “Cậu chỉ là ăn may mà thôi”. Nếu như phải may mắn mới thi được đứng nhất thì từ nay Mạch Mang Mang gần như không còn may mắn.

Điện thoại vang lên kéo Mạch Mang Mang trở về hiện thực, bốn giờ sáng, nghiên cứu sinh mà cô hướng dẫn gửi luận văn đã sửa đi sửa lại bảy tám lần đến hòm thư của cô, cô xem xét tỉ mỉ, rồi nhắn lại.

Sáng nay có một cuộc họp nhóm hàng tuần, Mạch Mang Mang quyết định không ngủ nữa, nếu không lại chẳng dậy nổi, lướt xem vòng bạn bè. Đàn em lớp 11 Diệp Dường Tư đăng một bài viết: “Hôm nay bạn dậy sớm hay còn chưa ngủ? Lãnh đạo hãy trả lời. (Cô ấy đã bị chặn)”

Mạch Mang Mang cười khẽ, vừa nhấn thích thì tin nhắn riêng của Diệp Đường Tư nảy lên: “Buổi sáng tốt lành nha đàn chị, chị rảnh không đi ăn với em đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.