Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 41: Nam Huyên




Bầu không khí rơi vào tĩnh lặng trong vài giây, Cố Trăn khẽ cất tiếng: “Lâu rồi không gặp.”

Lận Nam Huyên quay người hỏi: “Mang Mang, cô có muốn đi ăn khuya cùng chúng tôi không?”

Mạch Mang Mang ngẩng đầu, trên mặt là một chiếc mặt nạ tươi cười, tiếp tục sử dụng cụm từ “chúng tôi” của cô ấy: “Không đâu, mất công làm phiền hai người nữa.” 

Cố Trăn đang đứng trong điểm mù của Mạch Mang Mang nên cô chỉ thấy được đầu anh qua cái bóng của Lận Nam Huyên. Anh đứng ở bên ngoài, tự mình mở cửa xe: “Đi thôi.”

Cố Trăn bước qua rồi ngồi vào ghế lái chính, còn Lận Nam Huyên thì yên vị ở ghế lái phụ. Cô ấy hạ cửa kính xe xuống: “Tuần sau cô rảnh ngày nào? Tôi còn phải trả áo cho cô nữa chứ.”

Mạch Mang Mang nắm chặt vô lăng, quét mắt nhìn xuyên qua Lận Nam Huyên. Cô nhìn thấy sườn mặt đầy nghiêm nghị của Cố Trăn. Phản ứng đầu tiên của cô là muốn nói “Tặng cô đó, không cần trả lại”, nhưng cô nhận ra cách nói giận cá chém thớt đó rất bất lịch sự.

Cô nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng của mình: “Tôi cũng đi dạy ở đại học G, rồi chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại nhau thôi.”

Nói xong, cô khởi động xe trước Cố Trăn, nghênh ngang rời đi.

***

Khung cảnh ở nhà hàng Nhật thật thanh tịnh và đẹp đẽ. Ông chủ nhà hàng đích thân ra chào đón: “Cố tiên sinh, Lận tiểu thư.”

Hai người được dẫn đến phòng riêng. Có một nhân viên nữ mặc trang phục kimono đang ngồi khép chân nửa quỳ gối, trong tư thế sẵn sàng phục vụ khách. Cô định giới thiệu thực đơn cho hai người thì Cố Trăn bảo không cần nên cô ấy liền lui ra.

Một chiếc bàn nhỏ xinh kết hợp với tấm chiếu Tatami, ở chính giữa tấm chiếu sẽ bị lõm xuống để khách ăn có thể thu chân ngồi lên đó. Bố cục trang trí phòng hài hòa cùng ánh đèn dịu nhẹ.

Lận Nam Huyên lấy điện thoại trong túi áo khoác ra, vô tình một sợi dây buộc tóc màu đen rơi ra từ túi áo, lăn đến bên cạnh Cố Trăn. Vì chỉ là một món đồ nhỏ bé nên cô không để ý lắm: “Em đi vệ sinh tí.”

Anh liếc nhìn qua thì thấy đó chỉ là một dây buộc tóc thông thường, nhưng thoáng nhìn đã biết là loại mà Mạch Mang Mang thường dùng. Thỉnh thoảng vào sáng sớm lúc cô rửa mặt, Cố Trăn sẽ ở phía sau cột tóc giúp cô.

Mạch Mang Mang có một thói quen duy nhất, đó là cùng một món đồ cô sẽ mua dư ra rất nhiều vì cô hay làm mất chúng. Trước đây khi còn ở nhà, trong phòng anh chỗ nào cũng có dây buộc tóc của cô. Khi đó Mạch Mang Mang ngồi trước bàn học, tinh nghịch nói: “Thế này thì hay rồi, anh sẽ không dám dẫn bạn học nữ khác về nhà nữa.”

Cố Trăn cười hỏi: “Vậy sao?”

“Anh có ý gì hả?”

Anh bế Mạch Mang Mang ra khỏi ghế, đặt cô trước mặt mình rồi ôm lấy cô, giữ hai chân cô kẹp lấy eo anh. Cô không chịu, vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay anh: “Thả em ra, em còn phải làm bài tập nữa.”

“Cứ thế này mà làm đi.” Cố Trăn đè hông cô xuống: “Còn mấy tư thế khó hơn nữa, đâu phải là em chưa từng thử qua.”

Nhớ lại cuộc chơi tình thú của hai người, Mạch Mang Mang liền đỏ mặt. Cố Trăn tựa vào trán cô: “Toàn bộ người anh đều là của em mà, em nói xem, cái phòng này còn chứa được ai nữa chứ?” 

Mạch Mang Mang nghe anh nói đến sướng run người. Cô buộc dây cột tóc vào cổ tay anh, kiêu căng nói: “Đây là anh tự nói đó nha, không được phép quên đâu.” Cô làm ổ trong lòng Cố Trăn, còn bổ sung thêm một câu: “Em cũng vậy, em là của anh.” 

Khi đó, tính cách của bọn họ rất độc lập nhưng lại chịu khuất phục vì đối phương, cam tâm bị ràng buộc, tuyên bố chủ quyền chiếm hữu.

Lận Nam Huyên trở về chỗ ngồi của mình. Sau khi tiếng gõ cửa vang lên thì cánh cửa được mở ra, Cao Vũ đem chiếc áo khoác màu trà sữa vào, khẽ nói: “Lận tiểu thư, quần áo của cô.” 

Lận Nam Huyên cởi chiếc áo khoác màu đen ra, vắt lên tay mình, cô hỏi: “Không đẹp đúng không?”

“Không hợp.” Cố Trăn thờ ơ liếc nhìn qua: “Quan tâm đến vấn đề này vốn không phải là tác phong của em.”

Lận Nam Huyên bật cười. Cô vươn tay nhận lấy áo khoác mới, đem chiếc áo màu đen xếp lại rồi bỏ vào túi xách, thuận miệng hỏi: “Thế tác phong của em là gì?” 

Tuy chỉ là một cuộc đối thoại đơn giản nhưng Cao Vũ lại cảm thấy dường như đang có từng đợt sóng ngầm vô hình dâng lên khắp nơi. Bên ngoài thì không lộ ra vẻ gì nhưng chỉ người trong cuộc mới biết tình huống dị thường ra sao. Anh lặng lẽ đóng cửa lại, sợ là mình sẽ nghe thêm lời nào không nên nghe nữa.

Lận Nam Huyên nói với vẻ đầy thư thái: “Được rồi, em biết hỏi câu hỏi ấy thì không phải là tác phong của em.” 

Ánh mắt cô dán chặt vào bàn tay đang cầm đũa của Cố Trăn. Vẻ giật mình của cô khiến Cô Trăn thắc mắc: “Sao vậy?”

“Không có gì.” Lận Nam Huyên cười đáp, vào luôn vấn đề trọng tâm: “Trước khi trở về, em có nghe nói sự việc của thị trưởng Lữ đã bị bại lộ. Thời điểm khui ra danh tính thực là vô cùng hợp lý, chẳng qua kết cục của tên nhà báo đã khui việc đó ra có vẻ không được tốt lắm.”

Trong lòng Mạch Thành vốn biết độ nguy hiểm của việc khai báo, nhưng ông lại không biết đe dọa, dụ dỗ, thuyết phục đồng bọn cùng làm ăn với mình đi đầu làm gương. Tuy nhiên Cố Trăn thật sự không có ý định kéo thêm người về phe mình, anh bâng quơ trả lời: “Ông ta rất thông minh.”

“Có ai mà không thông minh chứ?” Lận Nam Huyên đang thưởng thức con tôm đỏ thơm ngon: “Trước tiên ta ít nhất phải xếp hàng đã.”

“Cứ phóng đại quá mức tầm quan trọng của việc xếp hàng chỉ khiến bản thân lơ là mọi việc.”

“Cho nên nhân tài thật sự có khả năng làm việc là hiếm có nhất.” Lận Nam Huyên cầm ly rượu mơ lên, có ý muốn nâng ly, cô nói: “Đã lâu rồi không gặp lại nhau, không nói những thứ này nữa. Anh biết đó, em chẳng phải là người am hiểu chính trị mà.”

***

Chiếc Audi màu đen từ từ tiến vào khuôn viên của tỉnh ủy đang được bảo vệ một cách nghiêm ngặt và dừng lại trước một tòa biệt thự. Sau khi Lận Nam Huyên xuống xe, Cao Vũ ló đầu ra chào: “Tạm biệt cô, Lận tiểu thư.”

Thấy mẹ đang đứng đợi mình ở bậc tam cấp, cô liền chạy đến nhào vào lòng bà: “Mẹ ơi, con nhớ mẹ lắm.” 

Lận phu nhân âu yếm vỗ lưng cô: “Mẹ cũng rất nhớ con.”

Lận Nam Huyên ngẩng đầu: “Ba đâu rồi ạ?”

“Đang bàn chuyện với người ta.”

Bà còn chưa dứt lời thì Tống Khánh Niên và Lý Hướng Quang đã một trước một sau, nối đuôi nhau bước ra từ phòng tiếp khách của thư ký tỉnh ủy Lận Húc Tung. Trên khuôn mặt mỗi người đều mang tâm sự nặng nề.

Tống Khánh Niên lau mồ hôi bên hai thái dương không sót giọt nào. Còn Lý Hướng Quang với một vẻ mặt đoan chính, nghiêm túc thì đang chỉnh đốn lại quần áo. Đây là hành động theo thói quen lặp đi lặp lại trước khi gặp lãnh đạo để đảm bảo cho hình tượng của mình. Chỉ là sau khi kết thúc thì động tác ấy vẫn tiếp diễn trong vô thức.

Lận Nam Huyên lên tiếng chào hỏi: “Bác Tống, bác Lý.”

Lý Hướng Quang sửng sốt: “Nam Huyên về rồi à?”

Tống Khánh Niên nở nụ cười trìu mến: “Vừa nãy bác còn thấy cháu trong bức ảnh đặt trên bàn của ba cháu, chỉ mới cao chừng này, vậy mà giờ đã trở thành một cô nương rồi.”

Lận phu nhân ra lệnh cho trưởng phòng Lưu bước theo tiễn khách: “Đi nói với thư ký Lận, con gái bảo bối của ông ấy về rồi.”

Sau khi chúc ba mẹ ngủ ngon xong, Lận Nam Huyên quay về phòng mình. Cô thả người nằm trên chiếc giường mềm mại êm ái, bắt đầu suy nghĩ sâu xa.

Sau khi ăn xong, Cố Trăn đề nghị để Cao Vũ đưa cô về, cô đồng ý và dặn dò anh nghỉ ngơi cho tốt. Vừa đi được vài bước cô liền quay đầu lại nhìn anh, anh ngồi trên xe, lạnh lùng cô độc trong màn đêm. Trong cảnh vật u tối càng làm nổi bật một món đồ mà Lận Nam Huyên đã chú ý đến từ sớm – một cái dây cột tóc bé xinh màu đen quấn trên cổ tay anh. Chắc hẳn anh đã xem sự hiện diện của món đồ đó trên cổ tay mình là điều đương nhiên. Dĩ nhiên, anh không hề có một phản ứng khác thường nào, giống như nó vốn dĩ là một phần trong anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.