Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 39: Lựa chọn




Mạch Mang Mang vừa thực hiện xong một phi vụ lừa đảo vĩ đại – chỉ những từ ngữ sắc bén nhất mới vừa công kích được anh, vừa đủ làm tổn thương anh, cũng khiến anh thấy đồng cảm cho cô. Hiện tại, cô không được để lộ chút do dự nào, nhất định phải tỏ ra cứng rắn. Nếu không với năng lực quan sát của Cố Trăn thì bất cứ điều gì cũng không thể qua được mắt anh.

Lúc này cô đang ngồi trên xe, toàn thân mệt lả, tinh thần đờ đẫn. Cô tựa người vào cửa sổ, nhớ lại cảnh tượng trên sân trường đại học C.

Bước vào văn phòng, cô bắt tay với người phụ nữ lớn tuổi: “Chào bác sĩ Hoàng.”

“Chào giáo sư Mạch.”

Bác sĩ Hoàng là chuyên gia bên khoa sản có tiếng trong nước, nhờ sự quen biết từ một người bạn mà cô gặp được bà. Cô giải thích ngắn gọn tình hình của mình: “Đã có xét nghiệm mang thai, mấy ngày nay hay bị đau bụng không rõ nguyên nhân, tôi lo rằng đó là dấu hiệu của việc sinh non, nên đặc biệt đến đây xin chuẩn khám.”

Một lúc sau cô đã làm xong vài kiểm tra xét nghiệm, giờ chỉ ngồi chờ kết quả. Bác sĩ Hoàng trò chuyện cùng cô, nhã nhặn cười hỏi: “Chồng cô có biết việc này không?”

Trong phút chốc, sắc mặt Mạch Mang Mang liền trở nên cứng ngắc: “Tôi chưa kết hôn.”

Bác sĩ Hoàng nhìn qua là biết, nhẹ nhàng khuyên bảo: “Làm mẹ đơn thân khá là vất vả đó.”

Nhưng Mạch Mang chỉ cười, không nói lời nào.

Bác sĩ còn có việc khác cần giải quyết, để lại Mạch Mang Mang một mình ngồi trên chiếc sô pha trong văn phòng. Đầu tiên, cô kiểm tra lại tài khoản ngân hàng của mình một lần nữa; tiếp đến lập bảng so sánh phân tích môi trường giáo dục ở Mỹ và trong nước, mãi đến khi mọi việc  đều được cân nhắc cẩn thận thì cô mới phấn chấn trở lại. Cô tự cười chính mình rằng đã lo lắng thái quá rồi.

Cô cảm thấy, ở mức độ nào đó, tình yêu và lý trí có thể cùng nhau chung lối chứ không là hai ngã rẽ. Chính vì yêu đứa nhỏ này nên cô càng phải kiềm chế việc bản thân lại hành động theo cảm tính. Dù sao đi nữa thì bản năng làm mẹ cũng như một cái bẫy, nó dễ dàng biến người phụ nữ thành nô lệ cả về thể xác lẫn tinh thần. Tuy nhiên cô cũng không muốn  mình che đậy cái cảm giác chân thật về một sinh linh mới này.

Đây phải là quá trình một người chọn một người, chứ không phải vì tình mẫu tử hay là vì tình yêu với người đàn ông của họ mà người phụ nữ quyết chọn đứa con của mình.

Mối liên kết giữa cô và đứa nhỏ nên được xây dựng bằng tình thương bao la và bình đẳng, chứ không phải là sự kiểm soát, sự ràng buộc lẫn nhau.

Cô cũng không thể liều lĩnh bước vào một cuộc sống mới chỉ vì vài giây bồng bột thiếu suy nghĩ. Tất cả mọi thứ đều phải được suy xét kỹ lưỡng và thận trọng – Cô phải có khả năng nuôi dưỡng đứa nhỏ, sẵn sàng  tiếp nhận những cơn đau đớn hiển nhiên khi sinh con, và sau cùng là đủ loại gian nan vất vả. Cô phải đủ độc lập mạnh mẽ, không được hoảng sợ hay bấn loạn, tuyệt đối phải giữ bình tĩnh thì mới có thể đảm bảo cho Cẩn Du bình an nhất.

Lúc trước trong giờ tự học, khi còn đang thất thần thì cô đã nghĩ ra cái tên Cẩn Du. Cô viết nó lên tờ giấy, đem chọc vào cánh tay của Cố Trăn, đưa qua cho anh: “Đây là tên con của chúng ta, anh thấy có hay không?”

Cố Cẩn Du.

Cố Trăn ngớ người, không lâu sau thì tỉnh lại: “Mang Mang nghĩ xa thế sao?”

Mạch Mang Mang thẹn quá hóa giận, làm bộ xóa đi họ Cố, ra vẻ khiêu khích: “Vậy là con của riêng em thôi, không quan tâm ba nó là ai.”

Quả nhiên Cố Trăn liền ném cây bút đi, ghé sát vào tai cô mà hỏi: “Ngoài anh ra, Mang Mang còn nghĩ đến ai nữa?”

Nhớ đến anh, Mạch Mang Mang hoang mang trong giây lát. Cô đứng lên để giải tỏa căng thẳng, ngắm nhìn những bức hình trẻ sơ sinh được treo trên tường.

Cô và Cố Trăn luôn thực hiện biện pháp tránh thai. Chỉ là sau một lần áo mưa bị thủng, cô lo lắng không thôi nên bắt đầu dùng thuốc tránh thai ngắn hạn. Có khoảng thời gian cô bận bịu, cộng thêm Cố Trăn đi công tác xa nên cô đã ngừng dùng thuốc. Nghĩ lại, do ngày nào đó anh đi công tác về, hai người liền như hạn hán gặp mưa, nhất thời sơ suất.

Mạch Mang Mang xoa bụng mình, đoán rằng đây sẽ là con gái. Cô như nhìn thấy con gái mình chui ra từ trong chăn, vừa nhỏ bé vừa mềm mại ấm áp, hôn má cô một cái, giọng nói trong trẻo: “Mẹ ơi, ôm con!”

( 奶声奶气 nǎi shēng nǎi qì: dùng để mô tả tiếng trẻ nhỏ.)

Đứa nhỏ này sẽ mong đợi điều gì ở mẹ nó? Liệu nó có hy vọng rằng mẹ mình sẽ thay đổi, dùng lý tưởng và tình yêu làm xua tan đi hận thù không?

Giây phút cô biết mình mang thai, Mạch Mang Mang liền thoát khỏi mớ hỗn độn. Cô không cam lòng khi lợi dụng tấm lòng của Mạch Thành, cô hận tình yêu của Cố Trăn, nhưng giờ đây tất cả đều không còn quan trọng nữa rồi. Cô tôn trọng quyền được biết của anh, nhưng sẽ không quay về bên anh lần nữa.

Trên khung ảnh có in dòng chữ – Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã*.

(Đại nhân giả, bất thất kỳ xích tử chi tâm giả dã* – Mạnh Tử để lại cho đời một phương pháp dưỡng tâm, luyện khí để tu dưỡng thành một bậc quân tử. Ông quan niệm con người vốn có “xích tử chi tâm”-cái tâm của em bé sơ sinh. Ông dạy: Bậc đại nhân không được để mất cái tâm em bé của mình vậy.)

Mạch Mang Mang suy nghĩ, cô dường như đã đánh mất sự thiện lương thuần khiết của mình từ rất lâu rồi, lần thứ nhất là vì sự ra đi của Tần Gia, lần thứ hai là vì Cố Trăn cắt đứt quan hệ với cô.

Bác sĩ hỏi cô có từng nghĩ đến việc bỏ đứa nhỏ chưa.

Cô cũng từng là đứa con bị mẹ mình vứt bỏ, vậy sao cô có thể nghĩ đến việc bỏ đi đứa con của mình chứ?

Tần Gia vì tình yêu mà đem đứa con bảo bối của mình – Mang Mang – bỏ nó ở một mình tại Mạch gia. Đến tận bây giờ Mạch Mang Mang còn nhớ rõ: lúc còn nhỏ cô ngồi trước bàn học, vừa khóc, vừa không ngừng dùng mu bàn tay mình lau đi nước mắt. Sau đó cô viết: Tôi ghét sự ngu xuẩn, Tần Gia là người ngu ngốc nhất trên đời. Tôi yêu mẹ của tôi, bà là người yêu tôi nhất trên đời. Tần Gia là mẹ tôi, tôi ghét bà nhưng cũng rất yêu bà, tôi mãi mãi sẽ không tha thứ cho bà ấy. 

Con người không phải là một hằng số xác định mà là một biến số nào đó; lúc thì sa đọa, lúc thì quyết chí hướng về một thứ. Mạch Mang Mang đã từng tận mắt nhìn thấy sự lún sâu của Tần Gia nhưng Mạch Mang Mang lại không thể cứu vãn. Sau này, Cố Trăn bao dung cho sự tàn ác của cô, tựa như hôm nay vậy, Cẩn Du đã ủng hộ cô. Đây chính là toàn bộ sự thuần khiết của cô.

Người thân coi thường suy nghĩ của cô. Khi họ ép cô kết thông gia với Tưởng gia, cô đã hét to cãi lại: “Con người ai cũng có một mục đích riêng, con không phải là công cụ.” Cô trước nay chưa từng dao động chứ đừng nói gì đến hiện tại.

Đối với trẻ con, sự dịu dàng và nhẫn nại của cô tuy còn thua xa Cố Trăn, nhưng mà…  

“Đừng sợ, mẹ ở đây.” Mạch Mang Mang vượt qua sự thẹn thùng của bản thân, cô chân thành khẽ nói: “Mẹ rất yêu con.”

Cửa mở ra, Mạch Mang Mang cảm giác thấp thỏm không yên, trong tích tắc cô không dám đối mặt với sự thật. 

Bác sĩ Hoàng quay trở lại với bản báo cáo trên tay, nhìn cô lắc đầu.

***

Lời tác giả:

“Con người không phải là một hằng số xác định, mà là một dạng biến hóa nào đó, có lúc sa ngã, có lúc lại hướng về phía trước.” Ngạn ngữ Tolstoy.

Chương này ta viết khá là cẩn thận, vì khả năng sinh sản là một chủ đề nhạy cảm và có nhiều không gian để thảo luận. Cảm ơn mọi người đã cảm thông cho Mang Mang, ta tôn trọng sự lựa chọn của cô ấy. Rốt cuộc cô ấy đã hoàn thành vòng tuần hoàn khép kín của tình yêu → lý trí → tình yêu, điểm đến cuối cùng vẫn là tình yêu. Ta viết xong thì phát hiện ra, cô ấy là người theo chủ nghĩa duy tâm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.