Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 16: Đêm mưa (H)




Cố Trăn phủ kín môi cô bằng một nụ hôn mạnh mẽ.

Anh hôn cô thật sâu, Mạch Mang Mang cắn vào môi anh nhưng anh vẫn mặc kệ mặc cho mùi máu lan rộng trong khoang miệng.

Vòng tay anh siết càng lúc càng chặt, như muốn hòa vào thân thể cô mà ôm chặt lấy cô. Mạch Mang Mang bị anh hôn đến cả người mềm nhũn, mãi tới khi không thở nổi nữa mới đẩy ngực anh ra.

Cô thở hổn hển cố hít dưỡng khí vào phổi để bình tĩnh lại, tay Cố Trăn men theo vạt áo của cô luồn vào đẩy áo lót lên, xoa nắn bộ ngực mềm mại quyến rũ của cô: “Em đã nghĩ kỹ chưa?”

Dưới ánh sáng trắng lạnh lẽo, môi Mạch Mang Mang đỏ lựng, giống như cuối cùng cũng có một chút sắc khí, cô bướng bỉnh không chịu thua nhìn thẳng vào mắt anh: “Anh không dám?”

Cô đã tìm lại sự tự chủ đánh mất đêm qua, cố ý coi như không có chuyện gì, ung dung đi ra ngoài. Cố Trăn nhìn vẻ tự cao tự đại của cô, bỗng thấy trống rỗng, tâm trạng trở nên chán chường.

Mạch Mang Mang không hiểu tại sao dường như nhiệt độ xung quanh anh đột nhiên lạnh xuống, không khí trong phòng bỗng trở nên khác lạ.

Cố Trăn bật đèn, nắm nhẹ lòng bàn tay đang bị thương của cô: “Trước tiên phải chăm sóc vết thương của em đã, hộp y tế ở đâu?”

Nhà của Mạch Mang Mang bài trí rất đơn giản, mang đậm phong cách Bắc Âu, thoạt nhìn có cảm giác trống trải, cả TV cũng không có nhưng anh biết cô nhất định có chuẩn bị một hộp thuốc sơ cứu.

Mạch Mang Mang chỉ vào ngăn kéo dưới bàn cà phê, Cố Trăn kéo cô ngồi ở trên sô pha, lấy thuốc sát trùng ra, nhúng bông gòn vào thuốc, rồi bôi lên vết thương cho cô.  Vết thương nóng rát nhưng cô không kêu tiếng nào.

Cố Trăn cúi xuống giúp cô bôi thuốc mỡ, cô chỉ nhìn thấy hàng chân mày và lông mi của anh, khoảng cách này làm cô cảm thấy là lạ, hơi mất tự nhiên.

Trước kia lúc bên nhau, không dễ gì Mạch Mang Mang dậy sớm hơn Cố Trăn, nhưng cô lại làm nũng nép vào lòng anh không chịu dậy rồi hôn nhẹ lên cằm anh. Khi đến giờ thì học theo anh trước đó hay làm với mình, cô nghịch ngợm khẽ chạm lên lông mi của anh. 

Cố Trăn quấn băng gạc cho cô xong, ngước mắt lên, vừa hay trông thấy khoảnh khắc thất thần của cô, Mạch Mang Mang chủ động hỏi anh: “Xong rồi?”

“Ừ.” Cố Trăn nhẹ giọng nhắc nhở: “Đừng để dính nước.”

Cô cau mày: “Thật bất tiện.”

“Không còn cách nào”. Cố Trăn dừng lại, nắm chặt cổ tay trắng nõn thon gầy của cô, mang chút ý cười nói: “Không tiện làm gì?”

Mạch Man Man trả lời theo bản năng: “Tắm, làm việc…”

Cố Trăn trực tiếp ôm cô từ trên ghế sô pha lên, thế giới bỗng xoay chuyển, cảnh vật đảo lộn, cô lập tức nắm chặt cánh tay của anh: “Anh…”

Cố Trăn nói thầm bên tai cô: “Vậy thì để anh giúp em.”

***

Phòng tắm ở trong phòng ngủ của cô.

Cố Trăn cởi bỏ quần áo của họ, bế xốc cô vào nhà tắm, dùng cơ thể mình để giữ cô dựa vào tường, tay chủ động nắm lấy tay cô, giơ bàn tay bị thương của cô lên.

Nước ấm chảy xuống ướt đẫm, trượt trên làn da trơn mịn của Mạch Mang Mang. Hơi nước mù mịt càng làm nổi bật bộ ngực trắng nõn cùng đầu nhũ đỏ hồng dần vươn cao. Những ngón tay thon dài của Cố Trăn bận rộn chơi đùa xoa nắn, đầu ngón tay mân mê núm vú tạo cho cô khoái cảm không ngừng. Cô cau mày cố điều chỉnh lại tâm trạng phức tạp của mình: “Đừng.”

Mang Mang cảm thấy hơi e ngại với Cố Trăn, bị anh nhìn thấy trong tình trạng không mảnh vải thế này làm cô có phần không thoải mái.

“Đừng gì?” Cố Trăn khẽ liếm tai cô, giọng nói mê hoặc chết người:  “Tại sao lại đỏ thế này?”

Mạch Mang Mang thở hổn hển: “Nóng…”

Hơi thở của anh nóng rực, cơ thể anh cũng rất nóng. Tai là điểm nhạy cảm của cô, khi anh chạm vào đó, cô co rút lại, khép chặt toàn thân.

Cố Trăn thậm chí không cho cô thời gian để thở, đưa hai ngón tay hung hăng xâm nhập vào tiểu huyệt của cô, cười nhẹ nói: “Ướt rồi.”

Môi anh đi dần xuống thân thể cô, lưu luyến ở bên cổ, cắn nhẹ vào xương quai xanh, liếm mút hai quả đào mềm mại. Thân thể cô khẽ run vì khoái cảm anh mang đến, nhũ hoa cương cứng cọ vào má anh. Anh mê đắm hỏi cô: “Có muốn anh ăn không?”

Mang Mang ưỡn ngực, đưa đầu v* cương đỏ vào trong miệng cho anh mút: “Ừm…”

***

Sau một hồi dây dưa thì cuối cùng cũng tắm xong. Cố Trăn quấn khăn tắm cho Mang Mang rồi bế đặt cô lên giường, mở rộng hai chân cô ra.

Mạch Mang Mang bị Cố Trăn trêu chọc đến vô cùng thích thú, cả người chìm đắm trong lửa dục. Cô lướt ngón tay qua cơ bụng rắn chắc của anh, rồi nắm lấy côn th*t to cứng của anh mơn trớn.

Tóc cô xõa tung trên tấm khăn trải giường sẫm màu, má ửng hồng. Cố Trăn nắm lấy bàn tay đang làm loạn của cô đưa lên đỉnh đầu để giữ lại: “Chết tiệt!”

Cố Trăn xoa nhẹ hoa huy*t ướt đẫm dâm dịch rồi dứt khoát đẩy mạnh côn th*t cứng rắn vào, vách thịt mềm mại nhanh chóng quấn lấy quy đầu trơn bóng. Khoái cảm đột ngột khi tiến vào dâm huyệt chặt chẽ ấm áp làm thái dương của anh co giật.

Không gian lặng yên bao trùm mọi vật.

Mạch Mang Mang nhắm mắt lại, thân dưới dần thư giãn cố làm quen với gậy th*t nóng bỏng của anh, bỏ mặc những giác quan khác.

Cố Trăn tiến vào một nửa, lùi lại, sau đó đè lên người cô, dùng ngón trỏ ấn vào cằm cô, ngón tay cái cạy hàm đang căng cứng của cô, trầm giọng hỏi: “Nếu đau, vì sao không nói?”

Môi dưới đã bị cô cắn ra dấu răng thấy rõ.

Mạch Mang Mang vẫn không nhìn anh, khớp hàm không hề buông lỏng, ngón cái của Cố Trăn thành vật thay thế cho môi cô chịu lực cắn.

Mạch Mang Mang cảm thấy người này thật đáng ghét. Cô không có nhiều kinh nghiệm về tình dục, người duy nhất mà cô đã ngủ là Cố Trăn, hơn nữa là mười năm trước.  Anh ở trong một môi trường khác với cô, kỹ thuật còn giỏi như vậy, khẳng định kinh nghiệm rất phong phú. Cô đương nhiên không muốn mất mặt, không muốn thể hiện sự rụt rè của mình. Hơn nữa, chỉ đơn giản là cô không muốn nói là cô đau trước mặt anh.

Anh biết, rõ ràng biết nhưng lại cố ý muốn vạch trần cô.

Nụ hôn của Cố Trăn rơi xuống hàng mi dài ướt át của mình, cô nghe thấy Cố Trăn khẽ thở dài một tiếng: “Mang Mang.”

***

Cự vật cứng rắn ma sát vào thành huyệt, d*m thủy chảy ra, khoái cảm dâng lên làm ngón chân cô co lại.

“Em thả lỏng đi, không thì làm sao anh vào sâu?”

Mạch Mang Mang mở to hai mắt tức giận nhìn anh, Cố Trăn lạnh lùng nhếch môi làm tim cô đập nhanh hơn: “Anh cố ý!”

Cố Trăn kẹp chặt cô: “Mang Mang, nhìn anh.”

Thắt lưng anh cử động, côn th*t thúc vào nơi sâu nhất trong cô. Mạch Mang Mang chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng, chỉ biết theo bản năng ưỡn người, hoàn toàn bị lấp đầy, hai chân quấn lấy lưng anh, nhịp thở gia tăng. Cô có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ cùng kích cỡ côn th*t của anh đang vùi sâu vào trong cơ thể cô.

“Cố Trăn, anh..”

“Em chặt quá …” Cố Trăn cũng thở gấp, dừng một lúc, bắt đầu rút ra, đưa chất lỏng dính nhớp ra ngoài: “Đi vào đây.”

Anh lại đẩy côn th*t vào sâu trong cô, tần số ra vào tăng dần, chân của cô bắt đầu run rẩy. Cố Trăn ở giữa hai đùi cô, tay giữ chặt hai đầu gối của cô, nhìn chằm chằm vào nơi hai người kết hợp. hoa huy*t của cô thật đẹp, dâm dịch chảy ra, giống như cánh hoa non mềm, tầng tầng lớp lớp thịt mềm ấm áp ôm lấy nơi đó của anh.

“Vừa ướt lại trơn.”

“Ưm … sâu quá … vào đến trong cùng …”

Cố Trăn quấn lấy đầu lưỡi cô không nỡ buông: “Bên trong là chỗ nào?” Anh cười nhẹ, thúc sâu một cái: “Nơi này sao?

Móng tay Mạch Mang Mang bấu vào sau lưng anh, cố nén: “Ưm…” Cô ngửa đầu ra sau, vẻ mặt dường như đã được thỏa mãn.

Cố Trăn quay người để cô quỳ trên giường, toàn thân trắng hồng của cô ướt đẫm mồ hôi. Cố Trăn vuốt ve vòng eo mảnh dẻ của cô, sau đó từ từ tiến sâu vào: “Sâu chút nữa.”

Người anh phủ sau lưng cô, vòng tay ra phía trước nắm lấy cặp vú đang run rẩy của cô mà dày vò. Lần trước tại Tuyển Hằng, anh đã muốn đè em xuống bàn, ăn em từ phía sau…”

Đôi mắt Mạch Mang Mang đang khép hờ, như bị ném vào trong đám mây mù. Không biết anh đã làm trong bao lâu. Cô gần như bất tỉnh không thể chịu nổi cầu xin: “Cố Trăn, chậm lại, chậm lại đi, tha cho em.”

Vật thô to đỏ thẫm ra vào liên tục giữa cặp mông tròn tuyết trắng của cô. Cố Trăn nâng mông cô lên, có thể nhìn thấy hai cánh hoa môi hướng ra phía ngoài, tiểu huyệt siết chặt, anh khó khăn rút côn th*t ra, thân gậy ẩm ướt dính đầy dịch thể của cô

Cơn mưa xối xả trút xuống ngoài trời. Tiếng mưa như một bản nhạc không lời, nước bắn tung tóe trên ô cửa sổ. Đây là cơn mưa rào đầu tiên của mùa hạ.

Thế giới ngoài kia ồn ào và lạnh giá nên dù có đuổi cô ra ngoài, cô cũng không muốn đi nữa. Tâm trí cô đang thất thần trong thế giới mơ hồ gây nên bởi khoái cảm nhục dục anh mang đến cho cô bỗng bị Cố Trăn làm bừng tỉnh: “Gọi anh một lần nữa, Mang Mang.”

Mạch Mang Mang yêu kiều rên rỉ: “Cố Trăn…cho em…”

Anh ra sức thúc mạnh vào khiến cô hét lên một tiếng ngắn ngủi, tiểu huyệt co rút kịch liệt, cơ bụng của Cố Trăn siết chặt, dâm dịch ào ạt tuôn ra.

hoa huy*t sau khi cao trào càng thêm mẫn cảm, mỗi lần anh tiến vào, quy đầu ma sát lên vách hoa làm cô run rẩy, cô rướn lên phía trước: “A…không…”

“Không gì?” Cố Trăn giữ chặt eo cô đâm vào thật sâu, càng lúc càng nhanh, kinh khủng hơn cả bão tố. Anh lật người cô lại, đè lên trên giường, thì thầm vào tai cô: “Không thích à?” Anh thở nhẹ một tiếng, tai cô đỏ bừng nhưng sức lực của Cố Trăn vẫn không suy giảm, hỏi dồn: “Hả, Mang Mang?”

Anh nhào nặn bầu ngực mềm mại của cô, đầu lưỡi nóng rẫy lúc hôn lúc liếm làm toàn thân cô như bị điện giật, không nói được lời nào, đầu ong ong. Động tác của Cố Trăn dần chậm lại, cơ thể như hòa vào cô. Mạch Mang Mang phát hiện ra anh biết rất rõ, cho dù là nhẹ hay nặng, anh đều có thể dễ dàng khiến cô buông tay đầu hàng: “Ừm a…thích…em…sắp ra rồi…”

Câu trả lời của cô bị Cố Trăn nuốt vào bụng, anh hôn cô thật sâu. Sau nhiều lần chạy nước rút, anh mạnh mẽ bắn vào trong hoa huy*t ấm áp của cô, tinh dịch bị chặn lại sâu bên trong, khi anh rút ra thì cũng tràn ra theo, hương vị hoan ái lan tỏa khắp nơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.