Tâm Phục Khẩu Phục - Kính Tử

Chương 101: Nhật ký sao thủy (2)




“Cố Hoan, dậy đi!”

Bà ngoại mở rèm cửa sổ, những tia nắng từ bên ngoài chiếu vào, nhảy nhót trên giường của Cố Hoan. Cô kéo chăn bông lên, trùm kín đầu rồi tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Cô và Du Bồi Cầm giành chăn tranh đấu: “Để cháu ngủ chút nữa đi bà, chỉ một chút nữa thôi.”

“Cháu sắp muộn học rồi đấy.” Cố Hoan cuộn tròn như quả bóng, Du Bồi Cầm cũng hết cách, đành dùng chiêu sát thủ, “Để bà bảo anh cháu đến gọi cháu dậy, Cố Trăn ——”

Đầu tóc Cố Hoan bù xù, bật dậy khỏi giường: “Cháu dậy rồi, dậy rồi đây.”

Sau khi rửa mặt xong, Cố Hoan đeo cặp sách lên rồi chạy như bay xuống nhà, cửa nhà đang mở rộng, ánh nắng sớm mai chiếu xuống lối vào, phân định rõ hai mảng sáng tối. Cố Trăn đứng trong vùng có ánh sáng một cách tùy ý, dáng người cao lớn thẳng tắp.

Cố Hoan thở phào nhẹ nhõm, anh trai cô sẽ không đợi cô quá năm phút.

Quả nhiên là bà ngoại đánh lừa cô dậy sớm, cô vẫn còn thời gian, có thể kịp ăn một tô mì ở quán ăn sáng đầu ngõ, cô không kén ăn, ăn sạch sẽ hết một tô mì, Cố Trăn thấy vậy bèn hỏi:, “Vẫn muốn ăn thêm chứ?”

“Muốn.” Cố Hoan gật đầu, “Em đang tuổi lớn mà.”

Đậu hũ non trắng mịn, tô điểm thêm hành lá, chan thêm nước canh nóng hổi, trôi hết vào bụng cô, Cố Hoan đang rất thỏa mãn thì Cố Trăn nhắc nhở: “Tiết thứ hai hôm nay của em là tiết thể dục, đừng ăn no quá đấy.”

Cố Hoan bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Chính em còn chẳng nhớ mình học gì nữa.”

Bàn về độ dữ dằn thì thực ra anh trai vẫn còn thua bà ngoại, Cố Hoan căn bản chưa bao giờ thấy anh ấy tức giận, nhưng phải nói là cô lại sợ Cố Trăn nhiều hơn một chút. Mọi ý nghĩ xảo quyệt của cô đều không thể thoát khỏi mắt anh.

Cố Hoan bưng bát lên, chỉ từ cái việc Cố Trăn hiểu rõ thời khóa biểu của cô hơn cả bản thân cô thì đã có thể thấy rằng số phận học sinh tiểu học này của mình thực sự đã nằm gọn trong tay anh trai rồi.

Cố Trăn rút ống giấy từ ngăn bên hông cặp sách ra rồi gõ một cái vào đầu Cố Hoan: “Có lớn mà không có khôn.”

Cố Hoan mở ống giấy ra, hét lên đầy ngạc nhiên và mừng rỡ: “Anh ơi, em yêu anh!”

Đây là kết quả của việc vẽ vời và câu cá trong nửa học kỳ trước của Cố Hoan, trong buổi họp phụ huynh tuần trước, bởi vì thành tích của cô quá kém nên bà ngoại bị giáo viên mời ở lại một mình để nói chuyện, vừa về đến nhà, bà đã tịch thu toàn bộ tranh vẽ và bút màu của cô.

“Đừng nói yêu anh vội.” Cố Trăn nhẹ nhàng nói: “Có điều kiện cả đấy.”

Cố Hoan nghĩ Cố Trăn sẽ đề cập đến điều kiện gì đó như kiểu “đạt 70 điểm trong bài kiểm tra toán lần tới”, kết quả, yêu cầu của anh ấy là phải vẽ ba tiếng mỗi ngày sau giờ học và kiên trì trong vòng một trăm ngày.

Cố Hoan trợn tròn mắt, còn có chuyện tốt như vậy sao?

“Đừng có nghĩ nó đơn giản quá nhé.” Cố Trăn khẽ cười, “Với tính cách ồn ào như này của em, vẽ lén trong giờ học thì còn cảm thấy vui thôi, chứ bắt em ngồi nghiêm túc mà vẽ trong vòng ba tiếng thì chưa chắc đâu nhé.”

Cố Hoan nũng nịu: “Thế hai tiếng thôi có được không…”

Cố Trăn không hề lay chuyển: “Không thương lượng.”

“Nếu mà làm được thì ngoài việc anh sẽ không can thiệp vào chuyện của em ra, anh còn tặng cho em một bộ màu nữa.” Cố Trăn nói: “Còn nếu không làm được thì em sẽ phải chú tâm vào chuyện học hành và không cho phép em vẽ tranh nữa.”

Cố Hoan biết rằng sự cấm cản của Cố Trăn và của bà hoàn toàn khác nhau, cô không thể lươn lẹo trước mặt anh trai mình để vượt qua cửa ải được.

Cô khốn khổ cân nhắc một phen: “Được.” nhưng cô vẫn hoài nghi, “Nhưng mà như thế thì điểm số của em sẽ không thể đạt yêu cầu của bà đâu.”

“Xác định điều em muốn là gì còn quan trọng hơn so với điểm số.” Cố Trăn đẩy Cố Hoan còn đang do dự vào cổng trường, “Về phần bà ngoại, cứ để anh lo.”

#

Trường trung học ở Dật Thành được phân chia theo từng khu học, ngôi trường trung học cơ sở mà Cố Trăn theo học rất bình thường, bình thường đến mức thành tích thi đỗ vào cấp ba tốt nhất bao năm qua chỉ có 15 học sinh trúng tuyển.

Dật Thành khởi xướng công cuộc giáo dục về tư chất và khuyến khích các hình thức hoạt động đa dạng của học sinh, ví dụ như, học sinh trung học sẽ mô phỏng lại hội nghị Liên hợp quốc mỗi năm một lần. Tuy nhiên, trường trung học cơ sở của Cố Trăn ngay cả năng lực giáo dục định hướng thi cử cũng không đủ chứ chẳng cần nói đến việc thi đua và chất lượng giáo dục. Vì vậy, nhà trường chỉ cử những học sinh có thành tích tốt tham gia tượng trưng mà thôi.

Cố Trăn đối với đại hội mô phỏng Liên hợp quốc này cũng chỉ là đến cho có, cũng giống như người nào đó đối xử với cậu vậy.

Tại hội trường, Mạch Mang Mang bước nhanh ngang qua Cố Trăn, thẻ tên của cô bị rơi, cậu nhặt lên, ánh mắt cậu ngưng lại ở chữ “Mang”.

Mạch Mang Mang đi một đoạn đường dài rồi mới vòng lại. Vì thời gian eo hẹp và nhiệm vụ nặng nề, cô nhất thời quên mất phép lịch sự, định trực tiếp lấy lại bảng tên của mình từ trên tay cậu học sinh không quen biết này..

Khi cánh tay cậu nam sinh rút lại, tay của Mạch Mang Mang cũng rơi vào khoảng không, đối diện với ánh mắt của cậu, trái tim cô bỗng nhiên co thắt, không phải vì tướng mạo của cậu ta, bởi vì cô trước giờ không thuộc tuýp người coi trọng vẻ bề ngoài.

Mạch Mang Mang bỏ qua cảm giác kinh ngạc vô cớ, bất mãn nói: “Trả lại cho tôi.”

Cố Trăn nhướng mày: “Cảm ơn chỉ có hai chữ thôi.”

Mạch Mang Mang không có nhiều thời gian, miễn cưỡng nói: “… Cảm ơn.”

Nói xong bèn giật lấy bảng tên của mình rồi vội vã rời đi.

Đại hội mô phỏng Liên hợp quốc kéo dài ba ngày cũng  đã kết thúc, người bạn đồng hành phàn nàn với Cố Trăn ở lối vào thang máy, quốc gia nhỏ bé chẳng gọi được tên mà trường của bọn họ được phân cho để đại diện ấy, cảm giác tồn tại mới ít làm sao.

Tiếng lải nhải không ngừng của người bạn còn không rõ bằng thứ âm thanh thấp thoáng ở hành lang dài phía sau.

Nguyên nhân là do các bạn học của Mạch Mang Mang đang âm thầm thảo luận về biểu hiện của cô trong đại hội, rồi chủ đề lại chuyển sang: “Tính cách thì cố chấp, chẳng dễ chung sống, ai mà thèm đến gần cậu ta chứ, ngay cả bạn thân cũng không có, cũng không biết là kiêu ngạo cái gì.”

“Đừng nói nữa.”

“Nói sai chắc?”

Đoạn hội thoại này bị chính Mạch Mang Mang nghe thấy, tình cảnh thật xấu hổ.

Học sinh giỏi thường kết bạn theo nhóm, nhưng Mạch Mang Mang là một ngoại lệ, cô ấy chỉ có một mình, dù cho ánh hào quang của cô ấy có thể lấn át cả một nhóm người.

Cũng giống như đại hội lần này, Mạch Mang Mang bá đạo có một không hai, là người đại diện xuất sắc nhất, đọc diễn văn toàn bằng tiếng Anh, tự tin, kiêu ngạo, bộc lộ rõ tài năng.

Tuy rằng khí chất của cô giống như ánh trăng lạnh lùng hơn, nhưng không thể không thừa nhận rằng vẻ chói lòa của cô lại tương tự như ánh mặt trời, khiến cho người ta không dám đến gần.

“Các cậu đã bao giờ nghe qua, vào mùa đông, những con nhím sẽ ở cùng nhau để sưởi ấm vì quá lạnh, nhưng những cái gai của chúng sẽ đâm bị thương đối phương, cho nên chúng chỉ đành vừa cách xa nhau lại vừa lại tới gần nhau, vừa tới gần rồi lại phải tách ra.” Mạch Mang Mang khoanh tay trước ngực, “Mùa đông sắp tới rồi đấy, hy vọng khi các cậu ôm nhau để sưởi ấm thì đừng bị thương nhé.”

Mạch Mang Mang nói rồi bèn đi thẳng về phía thang máy, các bạn học của cô trố mắt nhìn nhau: “Cậu ta nói chúng ta là nhím kìa?”

“Chế nhạo tụi mình kìa, cậu ta đúng là đồ cay nghiệt.”

Khi thang máy đến, Cố Trăn bước vào, trong khi Mạch Mang Mang bị cậu học sinh duy nhất đưa ra ý kiến khác biệt khi nãy kéo lại: “Mang Mang, bọn họ không có ý đó đâu, cậu đừng để ý nhé.” Cậu vội vàng nói, “Cách nghĩ của tớ và bọn họ cũng hoàn toàn khác nhau.”

“Mấy người tự cảm thấy bản thân mình quá tốt đẹp – tôi không quan tâm.” Mạch Mang Mang hơi khinh thường, “chính xác mà nói thì tôi không bao giờ quan tâm đến những người thua kém tôi, kể cả cậu.”

#

Trong giờ học, Cố Trăn đang ngồi ở chỗ của mình viết đầu bài thì bạn cùng bàn ôm quả bóng rổ chạy vào lớp, đập bóng về phía cậu nói: “Cố Trăn, đi, đi chơi bóng thôi, không có cậu chơi chẳng vui gì cả.”

Cố Trăn cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên, nhưng lại bắt lấy quả bóng bằng một tay một cách chuẩn xác rồi ném trả: “Không đi.”

Bạn cùng bàn tiến lại gần: “Cậu vẫn học đấy à, có để cho chúng tớ sống nữa không hả.” Cậu học sinh lật qua cuốn sách của Cố Trăn, “Đây là cái gì? Chúng ta đã học rồi à? Là thiên thư nhỉ?”

Trước kia ngày nào Cố Trăn cũng chơi bóng rổ với bọn họ, hơn nữa luôn dễ dàng giữ vững vị trí đầu bảng, khác một trời một vực với hình tượng học bá chăm chỉ học hành trong lòng họ.

Bạn cùng bàn đau khổ nói: “Cậu đã thay đổi rồi.” Cậu đặt sách trở về chỗ cũ thì phát hiện ra một bức ảnh kỷ niệm của tập thể. Nhanh tay lẹ mắt rút ra nhìn kỹ dưới ánh đèn, “Người ở giữa này chẳng phải là nữ thần trung học Mạch Mang Mang sao?”

Học sinh trung học đều có hệ thống ngôn ngữ phóng đại lưu hành của riêng họ. Cố Trăn rõ ràng không bị ảnh hưởng, phong thần cũng không thể khơi dậy ham muốn buôn chuyện của cậu. Bạn cùng bàn ngạc nhiên nói: “Không phải chứ, cậu không biết à?”

Cố Trăn hỏi ngược lại: “Cô ấy rất nổi tiếng hả?”

Bạn cùng bàn gãi đầu: “Khá nổi tiếng đấy.” Cậu giải thích, “Tớ biết cô ấy chủ yếu bởi vì cô ấy là nữ thần của người anh em đạt thành tích rất tốt của tớ hồi cấp hai.”

Cậu ấy chỉ vào tấm ảnh, chính là cậu học sinh chặn Mạch Mang Mang ở lối vào thang máy: “Đây này, vị trí thứ hai hồi cấp hai. Lúc trước cậu ta định tỏ tình, nhưng nữ thần của cậu ta lại cười nhạo cậu ta là đồ bỏ đi, cậu ta đã bị tổn thương và chán nản một thời gian dài.” Cậu bạn cùng bàn lấy ra một túi bánh mì từ ngăn kéo của Cố Trăn, vừa cắn vừa giận dữ, bất bình nói, “Có đến mức đó không cơ chứ? Cô gái này cũng có phần quá đáng nhỉ, cậu nói xem phải không?”

Anh bạn cùng bàn nóng lòng tìm kiếm sự đồng tình của Cố Trăn, nói chung thì các chàng trai đều có chung một sự căm ghét đối với những cô gái đanh đá, kiểu con gái đàn áp lòng tự trọng của đàn ông. Nhưng mà, cứ như là cậu ta đang nói về một chuyện gì đó rất thú vị vậy, nét mặt của Cố Trăn bộc lộ sự thích thú đầy tò mò, mang theo một chút bất đắc dĩ và dung túng.

Người bạn cùng bàn không cách nào hiểu được hàm ý trong đó, chỉ mơ hồ nhận ra rằng Cố Trăn đang đứng ở phe đối lập với cậu ta. Do dự vài giây, Cố Trăn nhét ổ bánh mì đang ở trên miệng cậu ta xuống, những lời nói không hay đều bị mắc kẹt trong cổ họng.

Cố Trăn nhàn nhã xoay bút: “Còn gì muốn nói nữa không?”

Bạn cùng bàn lắc đầu.

Cố Trăn đưa mắt nhìn xuống bài viết của mình, không để ý đến cậu ta nữa: “Vậy thì sau này đừng nói gì nữa.”

Cậu ta nuốt bánh mì xuống: “Cậu còn chưa nói cho tớ biết sao cậu lại gấp gáp học hành thế?” Cậu ta dò hỏi: “Có phải là cậu đã đánh cược với người khác không? Giống tớ ấy, khi tớ đánh cược với bố mẹ thì mới có sức lực học hành chăm chỉ.”

Cố Trăn hơi suy tư rồi mỉm cười kiên định: “Cứ coi là vậy đi.”

Có thể là do hứng khởi nhất thời mà cậu đã đơn phương lập ra một vụ cá cược, cũng có thể là một cuộc thi đấu giữa hai người mà cả hai đều nghĩ rằng mình sẽ không thua, hoặc cũng có thể là hơn thế nữa.

Dù sao đi chăng nữa thì kết quả là cậu đã trở thành người đứng đầu toàn thành phố trong kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông.

Ngày tựu trường vào giữa mùa hè.

Khung cảnh ở trường cấp ba Dật Trung được bao phủ bởi một thứ ánh sáng trắng chói lọi, vẫn chói mắt như thế, ở phía trước tòa nhà dạy học, bảng xếp hạng điểm thi đầu vào trung học phổ thông của những học sinh năm nhất được dán lên.

Mặt đất nóng rực, không khí mùa hè oi bức bao trùm như bóp nghẹt cả sức chịu đựng của con người, một cô gái cao ráo mảnh mai đang đứng trước bảng thông báo, nhưng chẳng hề quạt hay che chắn ánh nắng mà chỉ nhìn chằm chằm vào bảng xếp hạng.

Cái tên thứ nhất và thứ hai một trên một dưới.

Người ở bên cạnh bỗng che khuất ánh nắng chói chang, Mạch Mang Mang quay đầu lại, Cố Trăn mặc đồng phục học sinh màu xanh trắng y hệt cô, giống như là một nguồn sáng khác ngoài ánh sáng mặt trời, cảm giác bực mình sau khi biết được kết quả của kỳ thi tuyển sinh trung học phổ thông lại ùa về, mức độ thậm chí còn tăng thêm, cô khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi quay đầu bỏ đi.

Cố Trăn đứng lặng người tại đó, một hồi lâu cũng không hề chuyển động.

#

Từ ngày đầu tiên đến trường trở đi, Cố Trăn đã bị Mạch Mang Mang coi là kẻ thù truyền kiếp, nhưng với tư cách là những học sinh giỏi trong trường, quỹ đạo của bọn họ đa phần là trùng hợp. Khi xuất hiện trong cùng  một khung hình, luôn luôn là cảnh tượng một bên cố ý nhắm vào, một bên bình tĩnh đánh trả.

Vào thứ bảy, khi buổi thảo luận của hội học sinh kết thúc, chủ tịch hội học sinh Chu Toàn đề nghị liên hoan một bữa nhưng Mạch Mang Mang lại khéo léo từ chối.

Trên đường đi ra khỏi trường thì họ gặp một trận mưa lớn như trút nước, bọn họ trú mưa dưới mái hiên của siêu thị, Trương Khâm đưa tay lau nước mưa trên trán: “Ôi cái cơn mưa này cứ như là trời bị thủng ấy nhỉ, để tớ đi vào mua ô.”

So với những lời phàn nàn ồn ào của người khác thì Cố Trăn chỉ im lặng, nhưng Chu Toàn lại chẳng thể rời mắt đi chỗ khác, trong đợt huấn luyện quân sự khoảng thời gian trước, các học sinh nam đều phải đồng loạt cắt tóc ngắn, tóc của cậu ấy hơi ướt, đường nét rất rõ ràng, khí chất thiếu niên tràn đầy sức sống nhưng chẳng hề để lộ ra vẻ nông nổi, bốc đồng.

Nhìn từ góc độ của Chu Toàn, có một ngọn núi ở phía Tây Nam của ngôi trường, vì thường xuyên có nước mưa ngấm vào nên màu sắc cây cối tươi tốt, làm nổi bật lên những đường nét trên khuôn mặt của Cố Trăn, cậu ấy chưa từng nhìn cô mà chỉ nhìn về hướng họ sắp đến.

Rõ ràng là một cậu em khóa dưới nhỏ tuổi hơn cô, chỉ khẽ nhíu mày thôi mà còn mang ý vị nghệ thuật sâu xa rộng lớn hơn cả ngọn núi xanh mơn mởn kia, Chu Toàn không phải kiểu người sẽ gào thét khi đối diện với những cậu học sinh được mọi người mến mộ, mà ngược lại, cô cảm thấy rằng các cậu trai đồng trang lứa với mình lúc nào cũng không thể chờ đợi được để đặt mình vào một phong cách nào đó, ít nhiều cũng có những thành phần mang dáng vẻ kệch cỡm.

Cố Trăn là một ngoại lệ, cậu ấy rất tự nhiên, tự nhiên cực kỳ, ít nhất là ở trong lòng cô, cảm xúc đã dạt dào thì chỉ có thể biểu hiện ra mà thôi, Chu Toàn lên tiếng: “Cố…”

Trương Khâm mở mành ra, xách theo một túi ô đi ra ngoài và chia cho các bạn học, cùng lúc đó, Cố Trăn lấy hai chiếc ô từ trên tay cậu ta, mở một chiếc ra rồi nói một câu ngắn gọn: “Đừng đợi tớ nhé.”

Chu Toàn tròn mắt nhìn cậu lao vào trong màn mưa như trút nước, Trương Khâm làu bàu nói: “Thằng nhóc này đang nghĩ cái gì vậy chứ? Có chuyện cũng không thể đợi mưa ngớt một chút đi đã hay sao.”

Phòng họp chia thành hai cửa trong và ngoài, không gian yên lặng, phía bên trong cánh cửa đang khép lại kia là giọng nói của Mạch Mang Mang, có lẽ là đang gọi điện thoại.

Mạch Mang Mang chặn cửa lại, đầu dây bên kia dường như không có người: “Mẹ à, gần đây…”

Cố Trăn đặt ô xuống, lời nói của Mạch Mang Mang trầm thấp, âm thanh nghẹn ngào yếu ớt khiến bước chân của cậu dừng lại, cậu dựa vào cánh cửa, chân trái hơi khụy xuống, cậu ở bên cô suốt cuộc điện thoại dài đằng đẵng này qua một cánh cửa.

Mạch Mang Mang gọi điện thoại xong, sau khi bình tĩnh một lúc thì bất ngờ mở cửa ra, rồi đâm thẳng vào lồng ngực cậu.

Cố Trăn giả vờ như không nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, nhìn lướt qua rồi hỏi một câu: “Vẫn ổn đấy chứ?”

Mạch Mang Mang bịt mũi, rút hai tờ khăn giấy ra lau rồi tóm lấy cậu: ” Cố Trăn, cậu xin lỗi tôi ngay!”

Cố Trăn đặt tập tài liệu mà vừa nãy cậu tiện tay cầm lấy xuống, Mạch Mang Mang không vừa lòng nói: “Cậu nghe tôi nói chứ hả?”

Không ngờ rằng cậu ta phản bác lại, nói là do cô tự chạy lung tung, Mạch Mang Mang quả thật giận tím người, nhưng lúc này cô lại cảm thấy mắt mình hơi ngứa, đang định đưa tay lên dụi mắt thì bị Cố Trăn nắm chặt cổ tay: “Lông mi đấy, suýt nữa dính vào mắt rồi đây này, đừng nhúc nhích.”

Cố Trăn cúi thấp xuống, duy trì khoảng cách không xa không gần rồi đưa tay lên, đầu ngón tay chạm vào mí mắt dưới của Mạch Mang Mang, cô nhắm mắt lại theo bản năng, thì nghe thấy cậu khẽ cười: “Cậu sợ cái gì thế?”

Cả quá trình dường như chậm lại, Mạch Mang Mang còn ngửi thấy mùi vị mát lạnh trên người cậu, mưa rơi ở ngoài kia nhưng lòng cô lại hơi ẩm ướt.

Cố Trăn gỡ sợi lông mi dính vào mắt cô ra: “Được rồi đấy.”

Mạch Mang Mang mở mắt ra, theo lý thì cô nên nói cảm ơn, nhưng lại liên tưởng rằng, nếu là Chu Toàn chắc hẳn cũng sẽ nói lời cảm ơn, vì vậy cô nói: “Lòng tốt giả tạo.”

Đôi mắt Mạch Mang Mang đỏ hoe, mũi cũng đỏ, giống như con thỏ nhỏ mà Cố Hoan nuôi, tại sao cô lại lựa chọn nhắm mắt trước mặt cậu nhỉ? Có lẽ cô nên cảm ơn sự tự chủ của cậu đấy, Cố Trăn vỗ nhè nhẹ lên đầu cô: “Thật là đáng thương.”

“Cậu mới đáng thương ấy.” Mạch Mang Mang hất tay cậu ra, lấy làm lạ hỏi, “Mà sao cậu không đi ăn cơm thế?”

Cố Trăn liếc cô một cái rồi đáp: “Để tránh đâm nhau bị thương và duy trì nhiệt độ của cơ thể mình ở mức cao nhất, những con nhím không nên ở quá gần nhau.”

Mạch Mang Mang bị cậu chọc cười: “Thì ra cậu cũng biết câu chuyện ngụ ngôn này.” Cô hừ lạnh nói: “Cậu cũng biết bản thân mình là nhím ư.”

Thực ra, cô không hề có ý châm chọc các bạn học của mình đâu, thôi được rồi, cũng có ý châm chọc. Chỉ có điều là, trong câu chuyện ngụ ngôn mà cô kể, tất cả mọi người đều là nhím.

Cố Trăn nói: “Nhưng mà, giữa những con nhím cũng có sự khác biệt, chẳng hạn như cậu …”

Mạch Mang Mang hỏi: “Tôi làm sao?”

Cố Trăn nói một cách nghiêm túc: “Nhiều gai hơn.”

“Cố Trăn!”

Mạch Mang Mang giận dữ đá cậu một cái, cậu bật cười một cách sảng khoái, cho dù là cậu mỉm cười hời hợt thì trông cũng đã đẹp trai lắm rồi, huống chi là bây giờ, hiếm khi nào thấy cậu ấy như vậy.

Cô luôn tỏ thái độ khác thường trước mặt cậu ấy, tất nhiên là cô biết rằng cảm xúc thái quá sẽ không khiến cho con người ta trông có vẻ thông minh hơn, nhưng nó đã ẩn sâu trong bản thân cô mà phát triển không ngừng. Là bởi vì quá ghét cậu ta, hay là…

Mạch Mang Mang phát hiện ra điều gì đó nguy hiểm bèn dời mắt đi nơi khác.

#

Đêm khuya, Du Bồi Cầm gõ gõ cửa phòng của Cố Trăn, sau khi cậu nói mời vào, bà mới mở cửa rồi đặt một cốc sữa nóng lên bàn học của cậu: “Trước đây, bà chưa từng thấy cháu có sự cố chấp đến như vậy với chuyện điểm số.”

Cố Trăn gác bút: “Bà ơi, bà có nhớ bà đã nói với cháu về hiệu ứng cá nheo không?”

Để cá mòi không bị mất đi sức sống trong quá trình vận chuyển, ngư dân sẽ thả vào đó một con cá nheo để kích thích lũ cá mòi bơi lội. Như là một biện pháp khích lệ.

Du Bồi Cầm rất bất ngờ, hỏi: “Có điều gì đó đã khích lệ cháu sao?”

“Không phải ạ.” Cố Trăn đề cập đến một cách giải thích mới, “Con người không phải là cá mòi, nếu như quen với việc sử dụng những kích thích từ bên ngoài để làm động lực, thì sẽ dần quên đi động lực của chính bản thân mình.”

Cậu không phải là cá nheo của Mạch Mang Mang, mà là người dẫn đầu vinh dự. Dưới cái vẻ tranh giành hiếu thắng của cô ấy, có một loại cố chấp không hề tầm thường, giống như là cô ấy đang nóng lòng chứng minh cho ai đó thấy, nên đang rơi vào trạng thái lo lắng trong một thời gian dài. Hiển nhiên rằng, cách giải quyết ở đây không phải là đạt được mà là từ bỏ.

Du Bồi Cầm mỉm cười: “Cháu đã có cách nghĩ của riêng mình rồi.”

Điện thoại reo lên, Mạch Mang Mang đang hợp tác với cậu để lên kế hoạch cho các hoạt động văn nghệ, vì vậy cô gọi cho cậu để bàn bạc, cô mở đầu bằng giọng điệu chẳng hay ho gì: “Hai giờ, tôi còn tưởng cậu đã ngủ rồi nên cố tình đánh thức cậu đấy.”

Anh và cô đang chơi trò cãi nhau ấu trĩ trẻ trâu, nhưng mà ẩn ý lại là dù có bị đánh thức cũng không thành vấn đề.

Là cậu, thì chẳng có vấn đề gì cả.

#

Cố Trăn thừa nhận rằng bản chất của anh là một người lý trí, rõ ràng và thậm chí không tránh khỏi là một người luôn tỏ ra lạnh nhạt. anh nhận thức rõ ràng rằng những chuyện xảy ra nhiều năm trước là một sự trùng hợp ngẫu nhiên, một sự tình cờ mà bất kỳ ai cũng có thể gặp được.

Anh thiếu sự cuồng nhiệt và cảm xúc mãnh liệt, nhưng sẽ không nhầm lẫn giữa lòng biết ơn và tình yêu với một người chỉ vì sự trùng hợp ngẫu nhiên. Tuy nhiên, đây quả thực là lý do mà anh chú ý đến Mạch Mang Mang.

Anh tò mò về nguyên nhân cô thay đổi, nhưng anh không biết rằng sự tò mò chính là khởi đầu của mọi thứ. Anh luôn dõi theo cô, nhưng lại không nhận ra rằng thời gian anh quan sát cô càng ngày càng lâu hơn. Anh nghĩ rằng nhiều nhất chỉ là giúp đỡ cô ấy thôi, giống như cô ấy đã giúp anh, chứ không nhận ra rằng mình đã vượt quá giới hạn.

Nếu như nói từ nhỏ anh đã hiểu rằng, anh sẽ tự hoàn thiện và không cần bổ sung bằng những sự vật bên ngoài nữa. Nhưng giờ đây không thể giải thích được, anh nói cô là một nhím lắm gai, nhưng anh tình nguyện tới gần cô.

Mạch Mang Mang khiến bản thân anh xuất hiện mâu thuẫn mà không thể tự mình thỏa hiệp, hỗn loạn chưa từng thấy. Cho đến khi một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà hoang đường khác xảy ra, anh mới dần hiểu ra rằng mọi thứ đã thay đổi, giống như việc rất lâu trước đây anh muốn cô chỉ kể chuyện cho mình anh nghe vậy. Anh hy vọng rằng cô ấy sẽ chỉ dễ thương trước mặt anh, cũng chỉ đáng thương ở trước mặt anh.

Chỉ trở thành Mang Mang của anh mà thôi.

Anh cũng biết cô luôn khao khát được là chính mình, thoát khỏi sự ràng buộc của gia đình. Thế nên cô không đáng phải chịu sự trói buộc của hận thù, cũng không đáng bị cuốn vào những sóng gió, rối ren, nguy hiểm.

Vì thế, sự chiếm hữu nhỏ mọn của anh, có thể lùi lại phía sau một bước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.