Tam Phu Bức Tới Cửa, Phu Nhân Thỉnh Thú

Chương 443: Người Người Tức Giận




Ánh mắt Bùi Nhược Thần nhìn nàng cũng trở nên lạnh lùng hơn, nhìn chằm chằm đến mức Ngọc Lan cũng thấy chột dạ, “Ta, ta thật sự chỉ là nghe người ta nói… Ta không có nghĩ như vậy…”

Bốp! Bốp!

Hai tiếng tát thanh thúy vang lên.

Bùi Nhược Thần chỉ nhìn thấy Duệ Nhi khẽ di động, đến gần Ngọc Lan, sau đó liền vang lên hai tiếng tát.

Lại liếc mắt nhìn lần nữa, thì thấy Duệ Nhi đã đứng thẳng ở chỗ cũ, trong lòng âm thầm kinh ngạc: tiểu quỷ này khi nào thì học khinh công, cư nhiên lợi hại như vậy?

Ngọc Lan không tin nổi nhìn Duệ Nhi, ôm hai má đau đỏ bừng, “Thiếu gia, ngươi, ngươi…”

“Oa!” Bỗng nhiên, Duệ Nhi lớn tiếng khóc lên, khóc một cái phải gọi là kinh thiên động địa, khóc đến mức Bùi Nhược Thần cũng trở tay không kịp.

Lúc này, mọi người trong Hội Họa Viên, từ Ngự Thiên Dung, nhóm người Triển Cảnh, cho tới bác gái phòng bếp đều chạy lại đây, vây quanh Duệ Nhi chật như nêm cối.

Tới khi Ngự Thiên Dung đến, Duệ Nhi đã bị đám hạ nhân vây quanh, nàng nhíu mày tình cảnh đồ sộ, khó hiểu hỏi, “Xảy ra chuyện gì?”

Mọi người đều tránh ra để Ngự Thiên Dung đi vào.

Duệ Nhi còn đang chảy ròng ròng nước mắt, hết sức ủy khuất đứng yên một chỗ.

Ngự Thiên Dung vừa thấy liền cực kì đau lòng, bình tĩnh bảo nha hoàn đẩy xe đưa mình đi qua, “Xảy ra chuyện gì?”

“Phu nhân, là nha đầu Ngọc Lan khi dễ thiếu gia!” Bác gái phòng bếp tức giận bất bình, trừng mắt nhìn về phía kẻ địch của mọi người.

Ngự Thiên Dung ghé mắt nhìn sang, thấy Ngọc Lan mặt mày phẫn uất nhìn Duệ Nhi, lòng liền lạnh xuống, “Ngươi làm cái gì?”

“Phu nhân, ta không làm gì hết, là thiếu gia đánh ta! Ta chỉ là nói hai câu nghe được từ người khác mà thôi!”

“Ngươi nói dối, chính là ngươi khi dễ ta, ngươi còn mắng mẹ!”

“Ta không có, ta đã nói, đó là nghe người khác nói, thiếu gia còn đánh ta hai bạt tay!” Ngọc Lan hết sức ủy khuất nói.

Mọi người nghe vậy, càng nhìn nàng đầy nghi ngờ.

Bác gái phòng bếp lại mở miệng, “Hừ, thứ ranh con này, ta hai lần nhìn thấy ngươi câu kết làm bậy với nam nhân khác ở bên ngoài, vốn hảo tâm ám chỉ ngươi, hy vọng ngươi đừng để phu nhân mất mặt, nhưng ngươi căn bản không biết suy nghĩ.

Ta còn nghe nói, ngươi chuyên lười biếng bỏ việc, vung một chút bạc ra liền khoa tay múa chân với nha hoàn khác! Hừ, tiểu thiếu gia mà đánh ngươi cái gì, ngươi đúng là trợn mắt nói dối!”

“Đúng vậy, chúng ta hầu hạ tiểu thiếu gia lâu như vậy, tiểu thiếu gia ngay cả mắng cũng chưa từng mắng chúng ta một câu, sao lại đánh người?”

“Đúng vậy, đúng vậy, thiếu gia nhà chúng ta thiện tâm như vậy, sao gặp phải ngươi liền biến thành ác nhân? Ngươi nói dối, còn tưởng chúng ta đều là người mù sao!”

Ánh mắt mọi người có thể nói là thập phần cùng chung mối thù a! Duệ Nhi thiếu gia nhà bọn họ là một đứa nhỏ vừa thiện lương vừa đáng yêu, lại còn xinh đẹp như tượng ngọc, càng nhìn càng khiến cho người ta nhịn không được muốn nâng niu, che chở trong lòng bàn tay, làm sao có thể là ác nhân!

Mọi người, ngươi một câu ta một câu, làm cho Ngự Thiên Dung cũng dần dần hiểu được sự tình.

Nàng thật sự không biết Duệ Nhi nhà mình cư nhiên đắc nhân tâm như vậy.

Xem tình hình này, nàng làm chính chủ, còn không được đắc nhân tâm bằng!

Ngự Thiên Dung đành phải yên lặng ôm lấy Duệ Nhi, nhẹ giọng an ủi: “Đừng khóc, nam nhi không nên dễ dàng rơi nước mắt.

Hì hì, con muốn làm thế nào mới hết giận? Mẹ sẽ làm chủ cho con!”

“Mẹ, con chán ghét nàng!”

“Vậy đuổi nàng đi!”

“Mẹ, con nghe nàng ta nói, nàng ta thích Bùi thúc thúc a, còn nói vừa gặp liền coi trọng thúc thúc.

Con nói nàng không chịu làm việc, nàng còn mắng con!”

“Cái gì, thật quá đáng, cư nhiên dụ dỗ nam nhân ngay trong nhà của phu nhân!”

“Còn muốn khi dễ tiểu thiếu gia!”

“Đánh!”

Sau một trận hành hung, Ngọc Lan đã hoàn toàn không còn cái gì có thể gọi là mi thanh mục tú, đã sớm biến thành một người mặt mũi bầm dập, chưa kể đến thương tích trên người! Nàng ta liên tục hô cứu mạng, nhưng càng kêu thì càng bị đánh ác hơn!

Ngự Thiên Dung cau mày nhìn cảnh mọi người phẫn nộ.

Rất kỳ quái! Mọi người tuy rằng ồn ào thực loạn, nhưng khi đánh người lại thập phần có thứ tự, hoàn toàn không xảy ra tình huống đánh nhầm đối tượng!

Ngự Thiên Dung đâu biết rằng, đám hạ nhân này đã sớm bị Duệ Nhi giáo dục kỹ thuật đánh hội đồng vài lần, tuy rằng mục tiêu không phải người, nhưng phần nào cũng đã phái huy tác dụng.

Duệ Nhi tựa trong lòng Ngự Thiên Dung, ngắm nhìn hiệu quả của chương trình giáo dục của mình, tâm tình cực kỳ sung sướng! Hắn quyết định, về sau phải tiếp tục cố gắng cải tạo, tranh thủ làm cho các tiểu ca ca, tiểu tỷ tỷ không có võ công trong nhà khi gặp phải ác nhân đều có thể hợp lực đánh chết một cao thủ!

“Được rồi, đừng đánh nữa!” Ngự Thiên Dung đồng tình liếc nhìn Ngọc Lan một cái, bất quá, nàng ta có bản lĩnh làm cho Duệ Nhi khóc, cũng nên chịu chút hình phạt!

Mọi người nghe Ngự Thiên Dung lên tiếng mới dừng tay, đồng loạt tránh ra, khiến ngay cả Ngọc Lan đều không rõ lắm mình vừa rồi rốt cuộc bị người nào đánh nhiều nhất.

“Ngươi tên là Ngọc Lan phải không? Ngươi còn có lời gì muốn nói?”

“Ta muốn kiện các ngươi!”

A? Ngự Thiên Dung tò mò nhìn nàng, “Kiện cái gì?”

“Các ngươi đánh ta!”

Trong lòng Ngự Thiên Dung lúc này phải nói là rất hào hứng a.

Dù đã cực lực kềm nén, nàng vẫn nhịn không được cong cong khóe môi lên, “Ngươi nói cái gì? Ngươi muốn kiện chúng ta đánh ngươi, ai nhìn thấy? Nhân chứng đâu? Ai làm chứng a?”

“Bùi công tử nhìn thấy!” Ngọc Lan cầu cứu nhìn về phía Bùi Nhược Thần, ánh mắt tràn ngập chờ mong.

Bùi Nhược Thần ho nhẹ hai tiếng đến bên cạnh Duệ Nhi, ôn nhu hỏi, “Duệ Nhi, con cảm thấy thế nào? Hết giận chưa?”

Ầm vang…

Ngọc Lan cảm thấy mình thật sự bị sét đánh đến, nàng tan nát cõi lòng nhìn Bùi Nhược Thần, vô cùng ai oán vô cùng tuyệt vọng hỏi, “Bùi công tử, công tử… công tử…”

Duệ Nhi hừ lạnh một tiếng, “Không cần thúc thúc quan tâm! Mẹ nói, gần mực thì đen, gần đèn thì sáng, ta không thể thân cận với thúc thúc, miễn cho bị nhiễm đen!”

Ách…

Ngự Thiên Dung rối ren, lời này là nàng dạy đúng không?

Bùi Nhược Thần thở dài, gần như lấy lòng nhìn Duệ Nhi nói: “Ta thật sự không có quan hệ gì với nàng, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy nàng a, ta còn đang giáo huấn nàng quy củ làm hạ nhân thì con tới rồi, chuyện kế tiếp con đều đã biết…” Nói xong cười cười, nhìn Duệ Nhi thập phần hòa khí.

Nhưng Duệ Nhi rất là không phục.

Hắn biết hành động vừa rồi của mình đều bị Bùi Nhược Thần xem rõ ràng rành mạch, đương nhiên cũng biết mình cố ý chỉnh nữ nhân kia! Hắn không thể không cho Bùi Nhược Thần chút mặt mũi, bằng không, bị người này méc với mẹ thì không tốt lắm, “Hừ, thúc thúc làm vậy đúng lắm!”

Hứ, tiểu quỷ, được tiện nghi khoe mẽ, thật là!

Ngự Thiên Dung kỳ quái nhìn hai người bọn họ, nghi hoặc hỏi: “Hai người…”

“Không có gì.”

“Không có gì, mẹ, con đói bụng!” Nói xong chớp chớp mắt, lộ ra nụ cười xán lạn.

Ngự Thiên Dung lập tức bị nụ cười này làm hoa mắt.

Con của mình thật sự là đáng yêu a, “Được, chúng ta đi ăn cái gì ngon thôi!” Trong lòng nàng thầm thở dài: tiểu hài tử a, mặt mày như thời tiết tháng sáu, thay đổi thất thường!

Những người khác thấy Duệ Nhi tươi cười cũng đều mê mẩn, trong lòng không hẹn mà cùng toát ra một ý niệm trong đầu: thiếu gia nhà bọn họ rất đáng yêu!

Bùi Nhược Thần nhìn phản ứng của mọi người, tâm trạng buồn bực trong lòng càng thêm lớn.

Xem ra, muốn thu phục được tiểu quỷ này, hắn còn phải cố gắng nhiều hơn nữa a! Xem người ta kìa, tuổi còn nhỏ mà đã thu phụ xong hết thảy mọi người trong nhà! Hắn năm đó hoàn toàn không thể so sánh!

Phượng Hoa vui vẻ vỗ vỗ vai Bùi Nhược Thần, “Huynh đệ a, tự cầu nhiều phúc đi!” Người khác xem nhẹ dấu vết trên mặt nha hoàn kia, nhưng hắn vẫn nhận ra dấu bàn tay nho nhỏ nọ, đó tuyệt đối là bút tích của Duệ Nhi thiếu gia!

Chậc chậc, đánh ác thực nha! Đáng tiếc, không ai nguyện ý tin tưởng đó là do tiểu thiếu gia đáng yêu nhà bọn hắn làm ra thôi.

May thật a, mình không phải là Bùi Nhược Thần, bằng không, không biết phải làm thế nào để cho tiểu tử kia chịu cúi đầu gọi một tiếng cha! Phượng Hoa còn đang tận hưởng may mắn, bỗng nhiên mắt sắc nhìn thấy Viên lão, “Ai nha, Viên lão, ngài cũng bị kinh động sao? Thật là ngại quá, thiếu gia nhà chúng ta tuổi còn nhỏ, tâm địa rất thiện lương! Thật ngại quá!”

Viên lão trừng mắt nhìn Phượng Hoa, thầm nghĩ: thằng nhãi này thật là biết trợn mắt nói dối!

Chuyện vừa rồi, ông cũng nhìn thấy.

Tư vị trong lòng a, thật sự là phức tạp, một mặt thì cao hứng vì tiểu thiếu gia nhà mình thông minh quá, mặt khác thì lo lắng, lúc trước cứ cho rằng chỉ là một tiểu hài tử thôi, rất dễ dụ.

Nhưng sau những gì nhìn thấy hôm nay, ông mới thấy hậu quả của việc xem nhẹ người khác! Đứa nhỏ này hiển nhiên không thích cha ruột của mình, ít nhất hiện tại chính là không thích! Vả lại, tiểu tử kia còn quá thông minh.

Thông minh không có gì không tốt, nhưng đến khi mình phải thu phục một đứa nhỏ thông minh thì lập tức cảm thấy thông minh không tốt.

“Chậc, Viên lão, sắc mặt ngài không tốt lắm, chẳng lẽ là khí hậu không thuận?”

“Không có, chính là cao hứng, ha ha, tiểu thiếu gia thực đắc nhân tâm!”

Phượng Hoa nghe vậy, rất là đắc ý, “Đương nhiên, đó là tiểu thiếu gia nhà chúng ta a! Viên lão vừa mới đến có thể không biết, về sau ngài sẽ biết, bảo đảm ngài sẽ càng ngày càng thích, càng ngày càng thương yêu tiểu thiếu gia nhà chúng ta!”

Phượng Hoa khà khà cười thầm, trong lòng thập phần hả giận.

Thiếu gia a, thiếu gia thật sự là rất đáng yêu, sau này, ta phải dựa vào thiếu gia để giải hết cơn tức do cha ruột của thiếu gia gây ra! “Ha ha ha… Bùi đại thiếu, đi thôi, ta biết tâm tình ngươi đang tốt lắm, đi, hai người chúng ta đi uống hai chén, yên tâm, sẽ không làm lỡ tiệc tối!”

Bùi Nhược Thần liếc xéo nhìn hắn một cái, tức giận nói: “Ngươi thích đi thì đi một mình đi, ta còn có chuyện phải xử lý!” Nói xong liền lắc mình rời đi.

Phượng Hoa hắc hắc cười, chuyển sang tới gần Viên lão, cười ha ha, “Viên lão, chúng ta uống hai chén đi!”

Viên lão hừ lạnh một tiếng, “Tiểu tử, ngươi đừng đắc ý, về sau coi chừng ta thu thập ngươi!”

“Ách, Viên lão, ta không có đắc tội ngài a!”

“Hừ, lúc tâm tình ta khó chịu, thấy ai đều thấy không vừa mắt!”

Phượng Hoa nghi hoặc nhìn ông, “Thật sao? Vậy ta dẫn ngài đi ăn cơm với tiểu thiếu gia được không?”

“Không… Ngươi nói cái gì?”

“Không đi thì thôi, là ta sơ sót, Viên lão có bối phận cao, ta không thể trèo cao a.

Được rồi, ta đi làm việc đi!”

Viên lão lập tức giữ chặt hắn, “Tiểu tử, chớ đi, ta lúc nãy chỉ là nói đùa thôi, ha ha, đi thôi, đi thăm Duệ Nhi đi, ta còn chưa nói được câu nào với đứa nhỏ này đâu!”

Ai… trưởng bối thật đáng thương a! Phượng Hoa thật sự đồng tình cho Viên lão, “Khụ khụ, thật ra… Viên lão, ta hảo tâm nói một câu, thiếu gia nhà chúng ta rất giống phu nhân, cứng mềm đều không ăn, phải tùy theo tâm tình của bọn họ, đừng nóng vội a!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.