Tâm Niệm Em Đã Lâu

Chương 27: Bóp eo ấn lên tường rồi hôn




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Từ lúc Thời Lạc dọn ra khỏi Ninh Thủy Loan vào ở trong KTX Tam Trung cũng đã được một thời gian ngắn rồi.

Hai người từ thứ hai tới thứ sáu đều sinh hoạt ở trong trường, chỉ có tan học chạng vạng thứ sáu là mới cùng về nhà.

Đối với việc này, mẹ Đường tỏ vẻ nhớ tới phát bệnh.

Trước đây, Thời Lạc cứ thi thoảng sẽ chạy sang Đường gia ăn chực một bữa, Lương Thục Nghi lại có tâm thái như thiếu nữ đôi mươi, trong lòng thực sự thích cô nhóc bảo bối này, nhân lúc Đường Kỳ Thâm không có ở đây, bà luôn kéo Thời Lạc cùng nhau bàn tán về những drama của đám học sinh trong trường, một khi đã nói là có thể nói cả một tối.

Hiện tại một tuần lại chỉ có thể gặp được một lần, Lương Thục Nghi đối với Đường Kỳ Thâm thì có cũng được mà không có cũng chả sao, đứa con trai này của bà có cái tính gì bà hiểu rõ, trầm ổn quá mức, ít khi nói cười, có ở nhà hay không thật ra cũng chẳng khác nhau nhiều lắm, nhưng chủ yếu chính là, Đường Kỳ Thâm không ở nhà, bảo bối Lạc Lạc của bà cũng sẽ không về, việc này làm cho Lương Thục Nghi thương tâm rất lâu, mấy tuần rồi cũng chưa quen được.

Rảnh rỗi không có gì làm, bà lại đành phải gọi đám chị em bạn dì cây khế của mình tới nhà chơi mạt chược cho hết thời gian.

Thời điểm tụ tập với các chị em, có không ít phu nhân nhà giàu đều hâm mộ không thôi, họ thấy nhà Lương Thục Nghi ai ai tướng mạo cũng xuất chúng, học hành nổi bật, năng lực các phương diện đều là đứng đầu, lại còn có đứa con trai không cần bận tâm, trong lòng đều biểu hiện sự ngưỡng mộ.

Các phu nhân trong nhóm phần lớn đều xuất thân là tiểu thư khuê các, sau khi trưởng thành thì theo quy củ của gia tộc gả cho người mà người lớn đã sắp xếp, nhằm để liên hôn thúc đẩy sự phát triển của gia tộc, sau khi kết hôn, phần lớn tình cảm vợ chồng đều bình bình đạm đạm, tôn trọng nhau như khách đã coi như không tệ rồi, càng có nhiều người đều là bằng mặt mà không bằng lòng, thậm chí còn phải thường xuyên diễn trò trước mặt người lớn trong nhà.

Sinh hoạt hôn nhân sứt đầu mẻ trán, đối với con cái cũng không có quản chặt, thêm với nhóm phú tam đại* cơ hồ chưa từng nếm trải qua quả đắng, cuồng vọng kiêu ngạo có thừa, từ khi sinh ra đã kêu gào hô to khẩu hiệu “học không tốt thì có thể về nhà kế thừa gia sản”, đương nhiên là chẳng có mấy ai để tâm việc học.

*Phú tam đại: Nhà giàu đời thứ ba

Mỗi lần Lương Thục Nghi mời bọn họ tới chơi mạt chược, đám phu nhân đều trăm miệng một lời, mày nhăn chặt, miệng lầu bầu lải nhải bắt đầu từ việc con cái mình từ bé khóc đã không to bằng con nhà hàng xóm tới tận khi chúng nó lên cấp ba vẫn quở trách học hành không tốt bằng các bạn.

Có rất nhiều lúc, Lương Thục Nghi nghe mà như lọt vào sương mì.

Bà làm mẹ của Đường Kỳ Thâm, không thể trải nghiệm được lạc thú nhọc lòng vì con trẻ.

Nghe nhiều, ít nhiều cũng có chút lo âu.

Phu nhân Trần gia thở dài nói: “Đứa nhỏ nhà tôi ấy à, từ nhỏ đã không bớt lo, giờ mới lên lớp 10 mà bạn gái đã có cả tá rồi, nếu mà nó đem chút tâm trí ấy đặt lên việc học thôi, tôi đoán chắc Thanh Hoa Bắc Đại đều không phải là vấn đề lớn với nó!”

“Ôi, Kỳ Thâm nhà cô có bạn gái chưa?”

Lương Thục Nghi đau khổ nói: “Chưa có.”

Trần phu nhân: “Đứa nhỏ này thật ngoan.”

Ngoan cái con khỉ, Lương Thục Nghi sắp bị tức chết rồi, ở trong lòng yên lặng diss Đường Kỳ Thâm mấy chục lần, đã lên 11 rồi, thế mà còn chưa yêu sớm nữa! Tiểu Lạc Lạc nhà bà bị người khác bắt cóc thì phải làm sao chứ! Bà chỉ hận không thể lập tức cọ ra lửa tình cho hai đứa này thôi! Kết hôn luôn thì càng tốt!

Vương phu nhân ngồi bên cạnh một giây trước vừa ù bài, tính tiền xong liền đắc ý vênh váo, vui vẻ ra mặt mà nói: “Đường Kỳ Thâm nhà cô ấy à, tôi nhắm rồi đó, dáng vẻ đẹp trai, thành tích lại tốt, sau này để con gái nhà tôi gả cho thằng bé, hai nhà chúng ta cũng có thể nâng đỡ lẫn nhau.”

Lương Thục Nghi xem thường tới mức mũi hất lên trời, đếm đếm tiền trước mặt rồi đẩy qua chỗ bà ấy, “Không cần đâu, nhà chúng tôi có con dâu nuôi từ nhỏ rồi.” Sau đó lại yên lặng chửi thề ở trong lòng, bộ dáng tiểu nhân đắc ý này mà di truyền xuống, ai dám lấy con gái nhà cô chứ, toàn bộ giới thượng lưu Hành Thị cũng không tìm ra được cô bé xinh đẹp hơn so với Tiểu Lạc Lạc nhà bà đâu, Đường gia bọn họ cũng không phải không có mắt nhìn.

Khi nói chuyện, Đường Kỳ Thâm với Thời Lạc cũng một trước một sau bước vào biệt thự Đường gia.

Ngày mai là cuối tuần, cứ tới tan học thứ sáu là Thời Lạc sẽ bị Lương Thục Nghi gọi điện thoại oanh tạc, nhất định phải trở về Đường gia ăn cơm.

Tan học chiều nay cô tới khối 11 tìm Đường Kỳ Thâm, sau đó lại đi theo anh tới khu đựng xe đạp bên cạnh cổng trường.

Ngồi sau xe đạp đã lâu, thiếu nữ nhịn không được cong mắt cười, hai tay cũng tự giác ôm lấy vòng eo thon chắc của anh.

Tiết thể dục là tiết cuối, Đường Kỳ Thâm và đám Lục Thừa Kiêu chơi đánh bóng xong thì có ra mồ hôi, lúc này Thời Lạc dính ở sau lưng anh, trong hô hấp thật ra cũng không ngửi thấy mùi mồ hôi, vẫn là mùi trầm hương quan tài quen thuộc như cũ, khóe môi cô cất giấu ý cười, khuôn mặt nhỏ tự nhiên cọ cọ sống lưng của anh.

Tới biệt thự nhà họ Đường, Đường Kỳ Thâm dựng xe đạp trong hoa viên, Thời Lạc đi trước anh tới cửa biệt thự, liền nghe thấy bên trong là tiếng va chạm của mạt chược, sau đó là thanh âm quen thuộc không lớn không nhỏ của người phụ nữ: “Ôi, ai đây?”

Lương Thục Nghi đắc ý đáp: “Con dâu nuôi từ bé của nhà tôi đó.”

Lời này trùng hợp đủ lớn để Thời Lạc nghe được, không chỉ cô nghe được mà Đường Kỳ Thâm đi ngay sau cô cũng hơi dừng bước chân.

Thời Lạc đỏ mặt xoay người trộm nhìn anh, thiếu niên mặt không đổi sắc, rũ mắt, ánh mắt đảo qua vành tai đỏ lên của cô, ho nhẹ một tiếng: “Con lên lầu tắm rửa một chút.”

Lương Thục Nghi thấy hai người trở về, lập tức la hét nói không chơi nữa, sau khi đuổi đám chị em cây khế đi rồi liền vội vội vàng vàng lôi kéo Thời Lạc ngồi xuống sofa nói chuyện phiếm.

Nói hết drama trong trường liền nói tới tiểu thuyết bá đạo tổng tài gần đây hai người xem.

Lương Thục Nghi cũng coi như là nhàn rỗi không có việc gì, cả ngày ở nhà đọc sách đàn ca, Thời lạc đề cử cho bà những tiểu thuyết bá tổng cùng đống văn học tuổi teen, bà đều xem hết không chừa cái nào, sau khi xem xong còn thích thảo luận giao lưu với Thời Lạc về những quyển tâm đắc, thỉnh thoảng còn mắng lây sang cả chồng con của mình.

Lương Thục Nghi: “Mẹ Đường nói con nghe này, mấy hôm trước con bảo mẹ xem quyển tiểu thuyết kia, mẹ xem xong hết rồi, nam chính trong sách đó cũng quá đẹp trai đi, nếu mẹ mà trẻ ra hai mấy tuổi là chắc chắn phải tìm kiểu người như vậy, chứ ai mà thèm người như ba của Đường Kỳ Thâm chứ.”

Thời lạc: “Ba Đường sao lại không tốt chứ?”

Theo lý mà nói, ba của Đường Kỳ Thâm, Đường Xa Xuyên, bất luận là gia thế hay tướng mạo đều thuộc hàng top, nếu quay trở lại 20 năm, nói thế nào cũng là người xuất sắc trong giới bá tổng nha.

Lương Thục Nghi lại không hài lòng lắc đầu, nghiêm túc nói với Thời Lạc: “Ông ấy không được, tổng tài trong sách của người ta ngày ngày lạnh lùng mặt liệt, vừa ra ngoià thì ít nhất cũng mười ngày nửa tháng không về nhà, cao lãnh tới mức ngay cả điện thoại cũng không gọi về cơ mà, còn ngược nữ chính tới mức mang thai mà còn muốn rời nhà trốn đi, ngầu biết bao nhiêu nha!”

Khóe môi Thời Lạc giật giật: “?”

Lương Thục Nghi vẫn còn đang đắm chìm trong sự bất mãn với ông chồng của mình, không thể tự kiềm chế: “Nhưng con xem ba Đường của con đi, bá tổng nhà người ta có cười đâu, thế mà sao mỗi lần ông ấy nhìn thấy mẹ là cứ ngoác miệng ra cười như vậy?”

“Ngày ngày đúng giờ tới công ty, vừa tan tầm liền chạy về nhà, bình thường mẹ đi nhà dì Lý chơi mạt chược chút thôi, ông ấy cũng phải gọi mấy chục cuộc hỏi xem bao giờ mẹ về, chẳng cao lãnh chút nào cả, không có khí chất của bá tổng!”

“Lại còn dính người muốn chết, mấy ngày trước đó, nhà họ Phó ở Càn Thị sinh được một đôi long phượng thai xinh lắm, lòng mẹ nghĩ muốn đi qua đó gặp mặt tiểu bảo bối, đưa chút quà đầy tháng, thế mà ba Đường của con còn trực tiếp đẩy hết hội nghị sang tuần sau, một hai phải dính lấy mẹ đi cùng, mẹ nói bảo trợ lý đưa đi là được, ông ấy cũng đâu có chịu, Lạc Lạc con nói xem, ông ấy như vậy nào có giống bá tổng đâu, mẹ còn muốn mang thai rời nhà trốn đi mà còn không tìm được cơ hội đây!”

Thời Lạc ngưng thần, tưởng tượng tới hình ảnh “Lương Thục Nghi kéo lấy Đường Kỳ Thâm rời nhà trốn đi, Đường Xa Xuyên lái xe điên cuồng đuổi theo phía sau”, hình ảnh kỳ dị như vậy, khóe môi cô giật giật, trong lòng nghĩ thầm, mẹ Đường, mẹ thật sự là đang oán giận sao? Không phải là đang show ân ái trá hình đó chứ???

Lương Thục Nghi mắng chồng mình xong lại không tha cho con trai, túm lấy cổ tay tinh tế của Thời Lạc, kề sát vào một chút, rất có khí chất nói xấu sau lưng người khác, đè thấp thanh âm quan tâm hỏi cô: “Cái bộ tiểu thuyết thanh xuân vườn trường mẹ đọc ấy, nam sinh cấp ba trong đó cũng rất bá đạo, không khác gì tiểu lưu manh cả, phía sau còn đi theo một đám đàn em hổ báo, đánh nhau uy phong biết bao nhiêu, ai dám động vào nữ chính thì chắc chắn hắn sẽ vung nắm đấm đánh cho kêu cha gọi mẹ. Lạc Lạc, Kỳ Thâm ở trường có đánh nhau không con?”

Thời Lạc cho rằng Lương Thục Nghi đang thăm dò mình, Đường Kỳ Thâm người này bình tĩnh trầm ổn tới mức đáng làm người ta giận sôi máu, quả thực là đại biểu cho học sinh gương mẫu thời hiện đại, thật sự không có chỗ nào để bêu xấu anh cả, cô dừng một chút, lắc đầu: “Anh ấy không đánh nhau.” Dù sao thì cô cũng chưa từng nhìn thấy bao giờ.

Nhiều lắm là lúc mới khai giảng, trong trường có đồn rằng Đường Kỳ Thâm đánh cho hội trưởng tiền nhiệm từ 1oo cân lên tới 300 cân, có điều cô cũng từng tưởng tượng ra hình ảnh này, cảm thấy tính chân thật không lớn.

Lương Thục Nghi lập tức u sầu: “Ôi, sao lại không đánh nhau chứ, đánh nhau ngầu như thế cơ mà? Mấy trùm trường trong sách đều như vậy, không thì sao có thể trở thành nam chính được.”

Thời Lạc: “???”

Lương Thục Nghi vẫn dò hỏi tới cùng: “Lạc Lạc, Kỳ Thâm có bá đạo với con không? Có đoạt nước của con, đoạt sách của con, hay là kéo bím tóc của con không?”

Thời Lạc mở to mắt, chớp chớp, “Không có đâu.” Ban nãy tan học anh còn mở nắp chai nước cho cô, không chỉ có đoạt sách của cô mà ngày nào cũng nhét bài thi cho cô! Nghĩ tới đây là lại giận!

Lương Thục Nghi bày ra bộ dáng chỉ hận rèn sắt không thành thép, “Haizz! Sao lại không đoạt chứ! Không đoạt là không bá đạo rồi, con gái chả ai thích như vậy cả, Lạc Lạc, con cũng đừng thất vọng, là do mẹ Đường không dạy nó tử tế.”

Thời Lạc: “Hnnnn….??”

Có điều cô vẫn suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy Đường Kỳ Thâm thật ra vẫn rất bá đạo, Lương Thục Nghi vẫn còn đắm chìm trong nỗi lòng tự trách vì không thể dạy dỗ tốt Đường Kỳ Thâm, liền nghe thấy Thời Lạc nói thầm: “Kỳ Thâm ca ca cũng bá đạo lắm.”

Lương Thục Nghi lập tức hăng hái, đuôi lông mày đều nhiễm vẻ vui sướng, đầy mặt chờ mong, tâm tình tốt lên không ít, cười tới mức nếp nhăn nơi khóe mắt sắp lộ cả ra, tùy tay cầm một quả quýt lột vỏ cho cô: “Bá đạo thế nào, con mau mau nói cho mẹ Đường nghe!”

Thời Lạc nhai nhai, như chuyện lạ mà mách: “Lần trước anh ấy còn chê váy con ngắn, không cho con mặc, mấy hôm trước trường phát đồng phục mùa đông còn không cho con sửa váy, con gái lớp con ai cũng sửa váy ngắn đi, đùi lộ ra mới đẹp.”

Tròng mắt Lương Thục Nghi đảo một vòng, lúc này nháy mắt liền đã hiểu tâm tư của con trai mình, nghiêm túc đến nghẹn cười: “Thế à!”

Thời lạc phồng quai hàm gật đầu.

Lương Thục Nghi hài lòng cười lớn, thanh âm ép tới càng thấp, như thể sợ ai đó nghe thấy, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là nhịn không được kéo Thời Lạc, vẻ mặt chờ mong hỏi: “Vậy Kỳ Thâm có… giống như trong sách viết ấy, khụ, bóp eo con, ấn con lên tường rồi hôn?”

Thời Lạc còn chưa kịp nuốt miếng quýt thì đã bị câu hỏi của Lương Thục Nghi làm cho sặc mạnh, ho khan một trận, gương mặt cũng không biết là do ho khan hay do sao mà đỏ bừng lên.

Lương Thục Nghi vội vàng vuốt lưng cho cô, Thời Lạc rũ đầu nhỏ, cũng chưa dám ngẩng đầu lên xem bà, lập tức đỏ mặt đứng lên chạy thẳng lên lầu, để lại mình mình Lương Thục Nghi cười ngây ngô ở bên dưới.

Thiếu nữ một hơi chạy thẳng vào phòng của Đường Kỳ Thâm, dọc theo đường đi, trong đầu không nhịn được tưởng tượng ra hình ảnh mà Lương Thục Nghi vừa nói, càng nghĩ, tim đập càng nhịn không được mà gia tốc.

Cô thất thần mở cửa vào phòng, nào biết vừa mới đi tới mép giường liền thấy Đường Kỳ Thâm đi từ phòng tắm ra, chỉ bọc một cái khăn tắm xanh đen bên dưới, thân thể bên trên nhìn không xót lấy một thứ.

Thời Lạc trợn to mắt, sững sờ tại chỗ, nhất thời cũng quên mất phải hô hấp thế nào.

Tuy nói hình ảnh này mấy tháng trước cô đã nhìn thấy qua video WeChat, nhưng video rốt cuộc cũng cách cả cái màn hình, sao có thể so được với nhìn trực quan tận mắt như lúc này.

Đường Kỳ Thâm vẫn thanh lãnh trầm ổn như cũ, mặt không đổi sắc.

Vài giây sau, Thời Lạc phục hồi tinh thần, trái tim nhỏ loạn nhảy, cô hoảng loạn không nhìn đường, lập tức nhào lên giường túm chăn che kín đầu.

Đường Kỳ Thâm thấy cô hoảng sợ như vậy, khó có khi cong môi cười ra tiếng.

Cô gái trốn trong chăn đỏ bừng mặt, ngay cả hô hấp cũng có chút không thuận, ở bên ngoài chăn, tiếng cười nặng nề của Đường Kỳ Thâm chọc tới trái tim cô đập nhanh như ống thoát nước.

Đường Kỳ Thâm nhìn hai cái chân thon nhỏ của cô gái lộ ra ở bên ngoài chăn, mặt mày dịu dàng hơn nhiều, anh hơi mím môi, thảnh thơi cầm lấy quần áo định thay.

Thời Lạc trốn một lúc, dựng tai lên cũng không nghe được tiếng động bên ngoài, nhịn không được mềm mại hỏi một câu: “Xong chưa?”

Đường Kỳ Thâm cong môi, rất có hứng thú liếc cô một cái, không lên tiếng.

“Kỳ Thâm ca ca?”

Thời Lạc nhịn không được lặng lẽ xốc chăn lên lộ ra cái đầu nhỏ, Đường Kỳ Thâm mới mặc được một nửa, duỗi tay ấn lấy cái đầu nhỏ không an phận trở về.

Duỗi tay đồng thời cũng phải cúi người, mà đúng lúc này, ngoài cửa truyền ra tiếng Lương Thục Nghi đẩy cửa tiến vào.

“Lạc Lạc ơi, mẹ Đường vừa mới giúp con sửa lại váy đồng phục mùa đông rồi đó, để ở trên sofa nha, con ra xem xem ngắn vậy được chưa, chưa đủ thì mẹ lại sửa lại cho…”

Lương Thục Nghi còn chưa nói hết lời, âm thanh đã tự động tắt ngúm.

Đập vào mắt chính là con trai nhà mình đang để trần nửa thân mình, một tay ấn con dâu nuôi của bà vào trong chăn.

Lương Thục Nghi vui mừng hớn hở thế nào đều thể hiện hết ở trên mặt, bà liếc con trai, giây tiếp theo lại như không có việc gì mà mở miệng: “Mẹ xuống lầu sửa quần áo, bữa tối còn chưa xong đâu, các con cứ từ từ!”

Thời Lạc đã đói meo: “?”

Đường Kỳ Thâm: “…”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.