(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc này Lâm Hựu Đình mới biết Lâm Nghiệt – con trai của ông ta và Thi Kỳ đi sang nước Anh để tìm bạn gái, mà cô bạn gái của con ông ta lại chính là Hình Tố, người nằm trong danh sách tử vong của ông ta.
Tuy ông ta biết cuộc đời có nhiều tình huống kịch tính nhưng ông ta chưa từng nghĩ tới tình huống kịch tính chẳng qua chỉ là một cái cớ cao siêu mà số phận đã tạo ra để trêu đùa ông ta.
Suốt những năm tháng ở trong tù ông ta chưa từng nghĩ tới con trai của mình, trong trái tim chỉ có hình bóng của Thi Kỳ.
Sau khi ra tù ông ta biết tin Thi Kỳ vì mắc chứng trầm cảm sau sinh mà qua đời thì ông ta cho rằng mình sẽ rất hận tên hung thủ gián tiếp kia hoặc sẽ nuôi dưỡng nó nên người, ở bên nó, chăm sóc nó thật tốt, nhìn nó lớn lên từng ngày vì đứa bé là sự kết nối duy nhất
giữa ông ta và Thi Kỳ… Tuy nhiên, trên thực tế ông ta vẫn luôn cố gắng hết sức để quên đi sự tồn tại của anh.
Ông ta chưa bao giờ quan tâm đến bất cứ thứ gì về anh, ông ta không muốn nhìn thấy gương mặt càng ngày càng giống Thi Kỳ của anh.
Sao ông ta có thể chịu được?
Anh chỉ là một người có vẻ bề ngoài giống với Thi Kỳ, sao ông ta có thể chịu đựng được khi thấy một người giống bà ấy nhưng lại không phải là bà ấy xuất hiện trong cuộc đời ông ta? Ông ta biết phải chung sống với anh bằng cách nào đây?
Ông ta không biết phải đối mặt thế nào với đứa con mà Thi Kỳ đã liều mạng sinh ra rồi để lại cho ông ta, đây là cái giá mà ông ta và Thi Kỳ phải trả sao?
Nghe nói trước đây có một bà lão đã tới tìm ông ta nhưng không chờ được đã vội đi ngay. Tuy ông ta biết người đó là ai nhưng vẫn lựa chọn giả vờ không quen biết.
Ông ta từ chối đối diện với những thứ liên quan đến Thi Kỳ, thực ra ông ta đang trốn tránh và sự trốn tránh đó bắt nguồn từ nỗi sợ hãi. Biểu hiện của sự sợ hãi chính là mỗi khi vô tình nghĩ tới đứa bé kia ông ta sẽ nhớ tới những chuyện đau lòng lúc trước và ông ta lại cố gắng gạt bỏ sự tồn tại của nó.
Vì sao ông ta lại sợ hãi?
Bởi vì ông ta chưa từng thoát ra được, đã qua nhiều năm như vậy nhưng ông ta chưa bao giờ tha thứ cho bản thân thì nói gì đến chuyện tiếp nhận người khác.
Khi ông ta biết tin chính bản thân đã gián tiếp hại chết con trai của mình đột nhiên ông ta cảm thấy vô cùng đau khổ và hối hận, cảm giác đau đớn này rất lạ, cũng không có cách nào lý giải được nhưng
ông ta vẫn dùng tốc độ nhanh nhất để ngăn chặn kế hoạch khủng bố và vu oan giá họa cho Hình Tố của công ty vũ khí Tây Bắc.
Thật kỳ lạ, đây là điều mà lý trí không cho phép ông ta làm, ông ta đã từng làm rất nhiều chuyện xấu và cũng chưa bao giờ cho phép mình nương tay với ai.
Thế nhưng ông ta vẫn làm vậy.
Chính vào tối hôm đó, hai “ông lớn” coi nhau như kẻ thù, chỉ muốn ăn tươi nuốt sống nhau lại vì cùng một người mà phá vỡ nguyên tắc, nhượng bộ, thậm chí còn tự đưa chính mình vào hiểm cảnh.
Không ai biết vào một ngày nào đó trong tương lai khi bọn họ nhớ tới chuyện này liệu có thấy hối hận không, nhưng nếu như quá khứ lặp lại, chắc chắn kết quả cũng sẽ như vậy.
Vào lúc nghìn cân treo sợi tóc, cuối cùng họ đã nghe theo tiếng lòng mình.
Bọn họ đều không thể làm tổn thương một người. Người đó tên là Lâm Nghiệt.
Hình Tố không ngờ Lâm Nghiệt sẽ có mặt ở hiện trường vụ khủng bố. Khi biết tin, cô gần như sợ bản thân không thể thấy mặt trời ngày mai nữa, nên đành phải cố nén sự mệt mỏi để đuổi theo cánh chim hoàng hôn. Tóc của cô bay trong gió, cổ họng cô phát ra tiếng gầm rất khẽ, giống hệt như một con dã thú.
Không ai biết cô đã chạy trên con đường này bao lâu, chính cô cũng hận tại sao mình không có tám cái chân mà lại có tận hai chặng đường.
Sau vụ khủng bố mọi con đường đều bị phong tỏa không cho xe vào, cô chỉ có thể dựa vào hai cái đùi. Chạy dọc theo con đường này cô nghe thấy tiếng còi xe và tiếng la hét của người dân thét lên, cô cố gắng lắng nghe thêm nhiều tiếng động hơn nữa, cô nhất định
phải nghe thêm thật nhiều âm thanh để cô không có thời gian suy nghĩ đến những chuyện có thể xảy ra với Lâm Nghiệt.
Cô không hiểu sao mọi chuyện có thể trở nên khó khăn như vậy?
Sau bao năm gặp may mắn mà cô vẫn chưa thể thoát khỏi lời nguyền “kiếp trước tạo nghiệp” sao? Nhưng vì sao quả báo lại rơi xuống đầu Lâm Nghiệt chứ?
Tại sao phải là Lâm Nghiệt?
Cô đang chạy miệt mài thì bất ngờ đụng phải một cánh cửa xe ô tô đột ngột mở ra rồi ngã xuống đất, khóe mắt cô bị xước, mũi cũng chảy máu nhưng cô chẳng quan tâm, tiếp tục đứng lên chạy, mặc kệ chủ xe đứng đằng sau gọi cô đi bệnh viện kiểm tra xem thế nào.
Đến hiện trường vụ khủng bố, khói bụi mịt mù và đám đông bị ngăn cách bởi dây phong tỏa hiện trường, cảnh sát và nhân viên y tế bên trong vội vàng đi qua dải dây phân cách, các cáng cứu thương đưa từng người ở trong ra ngoài, tất cả những người được khiêng ra cơ thể đều khó nhận dạng vì trúng đạn.
Hình Tố đứng ở bên ngoài tuyến cảnh giới nên không thể thấy rõ, cô phớt lờ sự ngăn cản của cảnh sát và xông vào bên trong, sức cô lớn đến nỗi mấy người đàn ông đều không thể cản được cô.
Cảnh sát lớn tiếng quát nạt, khuôn mặt bọn họ vô cùng dữ tợn nhưng trước mắt cô những hành động của họ chỉ như thước phim quay chậm, mắt cô nhòe đi, cô liếc nhìn đám đông, khuôn mặt của bọn họ trông càng đáng sợ hơn. Dường như cô đang chìm vào ảo giác nhưng cô vẫn có thể nhận ra súng, cô nhìn thấy có cảnh sát giơ súng lên chĩa vào cô.
Cô không thể dừng lại được, Lâm Nghiệt của cô còn ở bên trong, cô mà phải sợ bọn họ bắn chết cô sao? Cô cũng có súng, cô rút súng ra.
Sau đó cô thấy sự sợ hãi xuất hiện trên gương mặt của mọi người, cô cảm thấy cái mà bọn họ sợ không thể tin được, bọn họ nghĩ cô
không biết dùng súng sao? Cô mà không biết dùng súng ư? Cô là người sản xuất súng đấy, sao cô có thể không biết cách dùng?
Cô đã sẵn sàng thể hiện cho bọn họ thấy, cô muốn để cho bọn họ biết cô sẽ sử dụng súng, hơn nữa không một ai có thể ngăn cản được cô.
Trong khi chuyện này đang bị ngăn cản phát sóng trực tiếp, đột nhiên một giọng nói kéo cô trở lại bình thường.
Hình Tố xoay người, nhìn thấy Lâm Nghiệt đang đứng ở cáng cứu thương bên cạnh, cô đi về phía anh, đầu tiên là đi sau đó thì vội vàng chạy tới.
Lâm Nghiệt cứ nghĩ anh sẽ được cô ôm một cái thật chặt, kết quả khi cô đến nơi lại cho anh một cái tát.
Hình Tố đi cà nhắc lao lên nắm lấy cổ áo anh: “Anh không muốn sống nữa à! Mẹ nó, mò mẫm chạy tới đây làm cái gì!?”
Cánh tay của Lâm Nghiệt bị thương nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến nụ cười trên mặt và hành động ôm Hình Tố vào trong lòng của anh.
Hình Tố không cho anh ôm, cô vùng vẫy đẩy anh ra, thấy người anh đứng không vững lại sốt ruột tới đỡ.
Lâm Nghiệt thuận thế ôm cô, cái cằm đặt lên bả vai của: “Mặt mũi tái mét thế này có phải em yêu anh muốn chết rồi không? Hình Tố.”
Đúng vậy, Hình Tố chịu không nổi nữa, cô quay người ôm lấy anh: “Anh làm em sợ chết khiếp…”
Lâm Nghiệt nhỏ giọng cười khẽ bên tai cô: “Bọn họ bắt nạt em sao?” Không đợi Hình Tố trả lời, anh nói tiếp: “Anh tới đón em về nhà.”
May mắn của Hình Tố không nhiều, không biết cả đời này của cô có được bao nhiêu may mắn nhưng nếu như để gặp được Lâm Nghiệt
mà phải trao đi nhiều hơn nữa thì cô có thể dùng cả những vật khác thế chấp để đổi lấy cả đời này được ở bên anh không?
Cô có tiền, nếu thật sự không đổi lấy được đời này thì còn kiếp sau, kiếp này sang kiếp khác cô cũng có thể lấy ra đổi.
Mọi người xung quanh lớn tiếng kêu la, cô ép bản thân bỏ ngoài tai những âm thanh ấy, kể cả khi cảnh sát lớn tiếng quát nạt họ, thậm chí còn động tay động chân muốn tách hai người ra, muốn bắt cô đi… cũng không thể ảnh hưởng đến việc cô nép trong lòng Lâm Nghiệt.
Anh nói không sai, cô yêu anh chết đi được.
Bởi vì máy móc không bị phát nổ nên không có người tử vong, chỉ có hơn mười người bị thương nặng, hơn hai mươi người bị thương nhẹ. Một người tử vong duy nhất là Uông Minh Nguyệt, chết vì bị súng bắn, thiệt mạng ngay tại chỗ.
Uông Quốc Huy mất tích, Hình Tố, Lâm Nghiệt bởi vì làm nhiễu loạn đến cảnh sát đang chấp hành công vụ nên bị phạt tiền.
Các nhà phân tích nước Anh lại lên tiếng khẳng định rằng vụ khủng bố tập kích này là kiệt tác của Tây Bắc, họ muốn khiến Tây Bắc phải chết mà không có đối chứng. Nước Anh trắng trợn tuyên bố suy đoán này, người dân theo sát tình hình chung rồi đưa ra nhiều lập luận khác nhau để chứng minh cho suy đoán đó. Nước Anh và các nước đối tác khác muốn nhân cơ hội này áp đặt thuế quan bổ sung đối với các sản phẩm công nghiệp của Trung Quốc, chuyện này ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động giao lưu kinh doanh quốc tế của Tây Bắc. Đây chính là cái mà nước Anh muốn thấy, cũng chính bọn họ đã âm thầm thúc đẩy chuyện này.
Lúc trước Hình Tố không trực tiếp đưa ra chứng cứ là bởi cô phải cân nhắc một số vấn đề chính trị, trong trường hợp nước Anh không làm rõ hoặc áp dụng các biện pháp áp đặt thuế quan đối với Trung
Quốc cô sẽ phải dùng chiến thuật đi đường vòng, vì vậy cô mới đi tìm Uông Minh Nguyệt.
Giống như một cuộc khảo nghiệm, xét theo lập trường chính trị của Trung Quốc “nước sông không phạm nước giếng” thì hành vi của Hình Tố chẳng có gì đáng quan ngại.
Bây giờ Uông Minh Nguyệt đã chết, bên phía nước Anh cũng đã làm rõ cái chết của cô ta là một vụ dàn dựng, Hình Tố trực tiếp đem số liệu xuất nhập kho của Tây Bắc, các bản ghi âm trò chuyện, bản ghi gọi video mà Uông Minh Nguyệt bị người trung gian lừa gạt,… trình lên rồi đi thu thập lời khai để chứng minh sự trong sạch của mình.
Chỉ cần có thể chứng minh vũ khí mà Uông Minh Nguyệt sử dụng không phải của công ty vũ khí Tây Bắc thì vụ khủng bố và giết người diệt khẩu kia sẽ không dính dáng tới Tây Bắc.
Không ngờ được những chứng cứ này không được chấp nhận.
Cuối cùng, Bộ Ngoại giao Trung Quốc đã đưa ra thông báo yêu cầu phía nước Anh dỡ bỏ các biện pháp trừng phạt thương mại đối với Trung Quốc với lý do các bằng chứng mà công ty Tây Bắc đưa ra đã đủ để chứng minh họ không đụng chạm đến luật pháp và quy định của nước Anh. Âm mưu chĩa mũi nhọn vào Tây Bắc cũng dần dần đi vào ngõ cụt.
Lần này Bộ Ngoại giao Trung Quốc không ngờ được rằng Hình Tố đã chuẩn bị đầy đủ chứng cứ như vậy, như thể cô đã sớm đoán trước được ngày hôm nay.
Mà Hình Tố là người không được giáo dục, không có nhà nước hỗ trợ, không có hậu thuẫn mạnh mẽ sau lưng, đen hay trắng đều nằm trong tay người khác.
Bởi vì vũ khí mà Uông Minh Nguyệt dùng để giết người trong cuộc biểu tình không đến từ Tây Bắc mà cụ thể nó đến từ đâu thì tên môi giới kia cũng tỏ vẻ là mình không biết, nước Anh không moi được thông tin có giá trị nào trên người anh ta, cuối cùng anh ta bị phán tội bao che và bị đưa về nước để chấp hành án phạt tù.
Về vụ khủng bố tập kích, bởi vì hiện trường không lưu lại chứng cứ cho nên nó cũng giống như những lần nội loạn trước kia của nước Anh, không giải quyết được gì.
Lâm Hữu Đình đã lợi dụng loạn trong giặc ngoài của nước Anh và những thiệt hại nghiêm trọng trong cuộc chiến thương mại với Trung Quốc để chiếm chút lợi ích và không bị truy cứu, có điều ông ta sẽ phải kí thêm một vài hợp đồng nhượng bộ nhưng chúng cũng đều nằm trong phạm vi có thể chấp nhận được.
Tất nhiên đó đều là những chuyện sau này.
Sau khi Hình Tố và Lâm Nghiệt bị cảnh sát nước Anh cảnh sát phạt tiền, hai người trở về nước, sau khi xuống máy bay thì đi thẳng tới bệnh viện. Cánh tay bị thương của Lâm Nghiệt cần được thay băng.
Bà ngoại vội vàng chạy tới bệnh viện, vừa thấy Hình Tố đứng bên ngoài phòng phẫu thuật bà đã không nói lời nào tiến lên tát cô hai cái, Đàm Tiếu nóng nảy: “Ôi, cái bà lão nóng tính này…”
Hình Tố ngăn cô ấy lại, không cho cô ấy xen vào.
Bà ngoại tát cô hai cái xong cũng không nói câu nào, đưa bình giữ nhiệt trong tay cho cô.
Hình Tố không nhận.
Bà ngoại liền ném vào người cô: “Sủi cảo, vừa nấu đấy.”
Hình Tố cúi đầu liếc mắt nhìn hộp giữ ấm trong lòng, lại ngẩng đầu nhìn bà ngoại, bà đưa cho cô một cái thìa: “Tranh thủ ăn lúc còn nóng đi.”
Bà không nói thêm câu nào nữa, nhưng Hình Tố đã hiểu, tát cô hai cái là trách cô, trách cô khiến Lâm Nghiệt rơi vào nguy hiểm, còn chén sủi cảo này là tiếp nhận cô. Có lẽ bởi vì cô là người mà Lâm Nghiệt đã dùng cả sinh mạng chọn, dù bà không muốn tiếp nhận
cũng phải tiếp nhận, giờ đây thứ bà chấp nhận là lựa chọn của Lâm Nghiệt.
Cái thứ nhất là thỏa hiệp, thứ hai là tôn trọng.
Hình Tố tin rằng người có thể dạy dỗ Lâm Nghiệt nên người, đối với sự lựa chọn của anh là đón nhận.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");