Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 20




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Hình Tố rất nhanh đã có mặt ở nơi hẹn, Đàm Tiếu trông thấy cô thì tươi cười chạy ra đón vào, chỗ ngồi của cô nằm ở vị trí trong cùng, rất tốt và kín đáo.

Có hai người đàn ông đã đợi sẵn ở đó, nhìn Hình Tố đi tới đều giơ chén rượu đang cầm trong tay lên hướng về phía Đàm Tiếu, lớn tiếng hỏi: “Không biết chị gái xinh đẹp này nên xưng hô thế nào cho phải?”

Đàm Tiếu ôm chặt lấy eo Hình Tố nói: “Cậu bị choáng đầu à!”

Hình Tố cũng không nghe bọn họ nói chuyện, chỉ nhìn xung quanh sàn nhảy một vòng, vẫn không thấy bóng dáng Lâm Nghiệt đâu, cũng có thể là do ở đây có quá nhiều người, chẳng qua lúc ánh mắt đầu tiên của cô tìm kiếm không được hình bóng của Lâm Nghiệt, liền đối với việc anh có ở đây hay không hoàn toàn mất đi hứng thú.

Cô nghiêng người quay đầu lại, giơ tay nhận lấy ly rượu mà một trong hai người đàn ông bên cạnh đưa qua, uống một ngụm rồi nhẹ nhàng ngồi xuống.

Đàm Tiếu đã gửi tin nhắn vào WeChat cho một tay ma cô chuyên dẫn mối ở đây, kêu hắn ta mang rượu tới. Không bao lâu sau, người này liền mang 24 chai Carlsberg tới, rồi ghé vào bên tai Đàm Tiếu hỏi nhỏ: “Cô có muốn uống thử loại bia ngoại nhập này không?”

Đàm Tiếu lại muốn hỏi ý tứ của Hình Tố một chút xem sao, nhưng khi nghiêng đầu nhìn lại thì thấy cô đang đùa nghịch di động trong tay, vì thế cô ấy liền bảo anh ta tạm thời cứ để lại mấy chai cũng được.

Tên ma cô làm việc ở đây trong một đêm có thể kiếm được rất nhiều tiền, phần lớn đều là nhờ vào việc bán rượu giả cho khách, còn hàng thật chỉ được đưa cho một số ít người không dễ bị lừa gạt ví dụ như Đàm Tiếu mà thôi. Hình Tố rất thích uống rượu, nhưng cô thực sự không thể phân biệt được thật giả, bởi bất kể loại rượu gì ở trong miệng của cô đều chỉ có một mùi vị giống hệt nhau.

Đàm Tiếu có cổ phần trong một số nhà máy rượu vang ở Châu Úc, vì vậy trong những buổi tiệc rượu hoặc Tết nguyên đán cô ấy đều có thể nhận được loại rượu nho có giá trị, sản lượng cực thấp hoặc là rượu nho có chất lượng tốt nhất trong năm được nhà máy gửi về.

Nhưng khi đưa cho Hình Tố, cô có thể đem nó uống thành loại rượu xái rẻ tiền chỉ với giá 40 đồng.

Người đàn ông bên cạnh vẫn không ngừng nói chuyện phiếm cùng Hình Tố, hỏi cô một số câu hỏi về công việc và tuổi tác, mà cô chỉ một mực đáp qua loa cho có lệ.

Khi Đàm Tiếu nói chuyện xong quay mặt lại đã thấy người nọ hỏi tới tiền lương kiếm được trong một năm, Hình Tố bịa chuyện lung tung nói được mấy trăm triệu, người nọ trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ ngượng ngùng, ánh mắt lại như đang nói: “Cô ở đây giả bộ khoe khoang cái gì chứ”. Đàm Tiếu nhìn người này không giống với vẻ đang nói chuyện phiếm, cố tình không tiếng động dịch qua đuổi người nọ đi.

Hình Tố buông di động trong tay xuống, liếc mắt nhìn cô ấy một cái: “Cậu tìm ở đâu ra loại người nói nhiều như vậy hả?”

Đàm Tiếu cười cười: “Kiếm được ở trên sàn nhảy đó, tớ thấy anh ta cũng khá đẹp trai.”

Hai người một năm có thể kiếm được bao nhiêu tiền, nói ra có thể khiến cho mọi người cảm thấy rằng họ đang nói dối. Nếu như họ thật sự kiếm được nhiều tiền như vậy thì nên mở tiệc ở trong biệt thự của chính mình chứ không phải xuất hiện tại nơi vũ trường kiểu này, một đêm mỗi người chi tiêu cũng không quá năm ba ngàn đồng.

Trên thực tế, Đàm Tiếu có thể dành hơn mười giờ đồng hồ cùng Hình Tố thực hiện một liệu trình làm đẹp tiêu tốn mấy vạn tệ, nếu không thì sẽ chi mấy chục vạn tệ làm kiểm tra xét nghiệm một bộ gien di truyền, hoặc là mấy trăm vạn chứa đựng tế bào, cũng có thể tiêu 30 đồng tiền ăn một nồi lẩu cay thập cẩm. Cô không có cái khái niệm gọi là kẻ có tiền nên làm thế nào và người nghèo nên làm gì như vừa nói.

Giàu nghèo không thể chỉ dựa vào biểu hiện bên ngoài để nhận định, giống như không thể vì cô ăn mặc một thân quần áo hàng hiệu rồi ngồi ở quán ăn vỉa hè liền cho rằng cô thấp kém, phải biết rằng cấp bậc cùng bản thân sự việc không quan hệ, là con người tự mình phân chia tầng lớp theo một khuôn mẫu chung chung. Có những người luôn tỏ ra nghi ngờ đối với với những thứ họ chưa từng nhìn

thấy, tựa hồ đối với những gì nằm trong tầm hiểu biết của họ mới có thể là thật, còn bất cứ điều gì vượt quá những gì họ có thể nhìn và nghe thấy thì chính là giả dối sai lầm.

Hiện tượng này hình thành là do áp lực kép của việc bản thân không đủ tự tin cùng bất an tột độ tạo thành. Bọn họ cần phải khẳng định bản thân mình bằng cách đi phủ nhận người khác, điều đó có đúng hay không không quan trọng, đơn giản là vì họ chỉ muốn phản bác lại bạn mà thôi.

Đàm Tiếu càng nghĩ càng xa, càng không để ý tới việc Hình Tố đã đi đâu, mãi cho tới khi cô ấy phục hồi lại tinh thần đã không thấy người bên cạnh đâu nữa, bèn gửi tin nhắn WeChat cho Hình Tố.

Lúc này Hình Tố đang ở phòng vệ sinh, mới vừa vào cửa cô liền bắt gặp một một người đàn ông đang đè một người phụ nữ lên bức tường ở sau đài DJ và cửa chính của phòng vệ sinh, một bên vừa hôn vừa xoa nắn bộ ngực đẫy đà, hai thân thể giống như bị keo 502 dính cùng một chỗ, gắt gao dán chặt vào nhau.

Cô từ nhà vệ sinh đi ra sau đó đứng rửa tay lại thấy ba, năm cô gái trẻ tuổi xinh đẹp tiến vào, vẻ mặt rất là hưng phấn: “Thêm cậu nữa sao?”

“Thêm vào! Thêm vào! Anh ấy đã đồng ý!”

“A a a a! Cũng thêm tôi nữa! Không có nick name a? Hỏi anh ấy xem anh ấy gọi là gì.”

“Tôi mới vừa nghe bạn anh ấy gọi là anh Nghiệt, cái gì Nghiệt nhỉ?”

Hình Tố bình tĩnh rửa tay, sau đó đi ngang qua người bọn họ ra ngoài, vừa bước đến cửa, lại lui trở về nói với những người này: “Gọi là Lâm Nghiệt, tội nghiệt nghiệt.”

Mấy cô gái trẻ nhìn nhau, lại nhìn về phía cô nghi ngờ hỏi: “Cô là ai vậy?”

Hình Tố không trả lời họ.

Cô trở lại ghế dài, vừa lúc Đàm Tiếu cũng đang muốn gọi điện thoại cho cô, trông thấy cô về liền hỏi: “Đi đâu vậy?”

Hình Tố cầm chai đồ uống ở trên bàn lên: “Nhà vệ sinh.”

Đàm Tiếu dụ dỗ: “Đi ra khiêu vũ đi, rũ thêm vài người bạn thân qua đây uống rượu, chỉ có hai người chúng ta thì hơi nhàm chán.”

Hình Tố lườm cô ấy hỏi: “Sao cậu không đi đi?”

Đàm Tiếu đâu có giống với cô: “Cậu còn độc thân mà tớ đã có đối tượng rồi, dựa theo tính khí của vị kia nhà tớ, nếu biết tớ ở bên ngoài thế này chắc chắn lại cãi nhau ba ngày chưa yên.”

Nhưng Hình Tố lại là người không bao giờ để bản thân chịu ủy khuất, cô làm việc gì, chỉ có thể là bởi vì bản thân muốn làm như thế, chứ không phải do bất luận kẻ nào có thể khuyến khích sai khiến được. Chẳng qua sau khi Đàm Tiếu nói xong lời này, cô thật sự đã đứng lên, đi đến bên cạnh sàn nhảy.

Cô đứng lên chỗ cao, chẳng mấy chốc đã thu hút một vài người đến ôm ấp, cũng có thể là do ánh sáng ở đây nên trông bọn họ cũng không tệ lắm. Bọn họ ôm cổ Hình Tố, môi kề gần sát lỗ tai cô, cùng cô nói chuyện.

Hình Tố cũng không cự tuyệt, nghe được cái gì đó buồn cười, cô còn phá lên cười như thật.

Đàm Tiếu cũng cùng mọi người chơi xúc xắc nói chuyện phiếm. Bức tranh của bọn họ lúc này trở nên rất vui vẻ hài hòa, nếu như không có Lâm Nghiệt vội vàng xông tới, một chân đá văng người nọ đang muốn áp sát vào người Hình Tố, sau đó kéo cô ra sau lưng mình, thì bức tranh này có lẽ vẫn còn có thể tiếp tục hài hòa như vậy.

Lâm Nghiệt náo loạn như vậy, khiến mấy người chung quanh khán đài giật mình sửng sốt, sôi nổi nhìn qua.

Lúc Hình Tố bị kéo lên không có chút phòng bị nào, cũng không hiểu rõ tình huống ra sao, mãi cho đến khi bờ vai khá rộng của Lâm Nghiệt chắn mất tầm nhìn của cô, lúc này cô mới kịp phản ứng lại.

Người đàn ông bị đá một cước kia cũng không chấp nhận việc mình tự nhiên không đâu lại bị ăn mệt, tức giận ngạnh cổ lên hỏi: “Mày con mẹ nó là thằng nào?”

Lâm Nghiệt lại đạp thêm cho người nọ một cái, một lần nữa đá văng người này lên ghế ngồi: “Cút ngay!”

Giọng nói của anh rất lớn, hơn nữa động tác còn rất dứt khoát, khí thế bức người, áp đảo những người đang ngồi xem xung quanh và hơn một nửa sàn nhảy.

Mà Lâm Nghiệt cũng không chờ người đàn ông nọ lại đứng lên đã mạnh mẽ kéo Hình Tố ra ngoài.

Đàm Tiếu im lặng nhìn anh mang Hình Tố rời đi, cái dáng vẻ nghé con mới sinh không sợ cọp kia đã thành công doạ cho cô ấy sợ hãi, nào dám không biết điều mà đuổi theo bọn họ.

Lâm Nghiệt kéo Hình Tố ra đến bức tường bên kia đường cái mới chịu buông tay cô ra: “Chị thèm muốn đàn ông như vậy sao? Một ngày không có là không chịu nổi hả?”

Khi Hình Tố nghe anh nói những lời này, biểu hiện trên mặt vô cùng lạnh nhạt, thậm chí cô còn cười với vẻ rất thờ ơ: “Liên quan đến cậu sao?”

Lâm Nghiệt tức giận đè cô lên tường, mạnh mẽ hôn xuống.

Nhưng Hình Tố lại xoay ngược cổ tay của anh lại, không cho anh tới gần mình.

Lâm Nghiệt càng muốn hôn cô cho bằng được, nắm lấy hai tay của cô mà hôn thêm lần nữa.

Hình Tố để mặc cho anh hôn mình, nhưng cô không giống như bình thường hay kêu lên tiếng để tạo cho anh cảm giác mê muội hưng phấn, mà giống như một con rối, một con búp bê có đôi môi lạnh lùng.

Lâm Nghiệt bất mãn buông cô ra, cởi áo khoác ném lên người cô, bây giờ anh đang rất tức giận, không có tâm trạng để mặc cho cô.

Hình Tố nhìn cũng không thèm nhìn một cái, trực tiếp cầm nó ném đi.

Sự phẫn nộ của Lâm Nghiệt lúc này giống như dung nham đã bị ép tới bên miệng núi lửa, anh giơ nắm tay của mình lên, nhưng lại không thể xuống tay với cô, cuối cùng một quyền đánh ra lại bị anh đấm mạnh vào tường.

Hình Tố biết con trai ở tuổi này rất dễ xúc động bốc đồng, hay cáu kỉnh, thích dùng nắm đấm để giải quyết vấn đề, cô đã chuẩn bị tinh thần rất tốt, chỉ chờ nắm tay của anh vung lại đây, để xem cô làm thế nào quật ngã anh xuống đất, không ngờ rằng cô thế mà còn tức giận hơn cả anh.

Lâm Nghiệt thật sự tức giận đến mức không chịu nổi nữa: “Chị luôn luôn như thế này, đột nhiên xuất hiện, rồi lại đột ngột rời đi. Mẹ kiếp, chị coi tôi là cái gì hả? Một món đồ chơi như bọn chúng sao? Có thể thỏa mãn tâm lý thích đùa bỡn chà đạp người khác của chị à?”

Kể từ lần nói chuyện với anh ở trường học tới giờ, Hình Tố vẫn không đi tìm anh thêm lần nào nữa. Thậm chí anh đã gửi tin nhắn cho cô mấy lần, nhưng vẫn không thấy cô trả lời.

Lâm Nghiệt không chấp nhận được việc ở trong lòng Hình Tố anh cũng giống như những người đàn ông khác, và anh cũng không thể chấp nhận được khi thấy những người đàn ông này cứ đến gần cô, bám dính lấy cô, thè lưỡi ra liếm cô như một con chó, điều đó sẽ khiến anh phát điên lên.

Anh cũng không hiểu rõ, sao lại có một người phụ nữ không quan tâm đến những chuyện này như vậy: “Có phải xung quanh chị có rất nhiều người giống như tôi đúng không?”

Hình Tố chậm rãi đi bộ đến cửa hàng tiện lợi gần đó, mua một bao thuốc lá rồi tự châm cho mình một điếu, giọng nói nhàn nhạt: “Cậu quản rộng quá rồi.”

Lâm Nghiệt rút điếu thuốc trên môi cô xuống, rít một hơi thật mạnh rồi vứt nó ra xa, sau đó cố định hai bả vai cô: “Tôi đang hỏi chị đấy, có phải chị vẫn còn rất nhiều lốp xe dự phòng như tôi đúng không?”

Hình Tố hơi hơi ngẩng đầu lên nhìn anh, khóe miệng cười cười: “Cậu đã biết đáp án rồi, tại sao phải hỏi?”

Lâm Nghiệt tức giận đến phát run, hai mắt đỏ ngầu, nhìn về phía Hình Tố như muốn xé nát cô ra, cuối cùng anh xoay người lại đá một phát lên thân cây, ngửa đầu lên trời mắng: “Khốn kiếp!”

Mười mấy năm qua, chưa bao giờ anh bộc phát hết cảm xúc như bây giờ, Hình Tố thật sự là rất có bản lĩnh, cũng thật sự rất đáng giận.

Một lúc sau, khi anh đã bớt nóng nảy hơn, bèn cất giọng nhàn nhạt nói với cô, cũng như thể đang tự nói với chính mình: “Cái gì mà người bạn nhỏ của chị, thật con mẹ nó điêu ngoa. Chị có bao giờ nói với tôi một câu thật lòng chưa? Chưa hề.”

Việc cô kêu anh là người bạn nhỏ chẳng qua chỉ là Hình Tố bất chợt nảy ra ý định đùa giỡn mà thôi, vậy mà cậu ấy lại cho là thật sao?

Hình Tố cười cười, đây là lần đầu tiên cô được một người em trai để ý đến như vậy, hơn nữa chưa có người nào từng hỏi cô xem có phải cô còn có rất nhiều lốp xe dự phòng hay không.

Trong thế giới của những người trưởng thành như cô, không cần thiết phải hỏi những lời như thế này, chuyện xé mặt nhau ra, đào bới gốc gác của nhau đối với người trưởng thành mà nói, thực sự chẳng hay ho gì.

Lâm Nghiệt bỏ đi rồi, cũng không nói thêm câu gì với Hình Tố nữa.

Hình Tố nhặt áo khoác trên đất lên, mặc vào người, sau đó chạy theo nắm lấy tay anh.

Lâm Nghiệt dừng lại, quay đầu nhìn cô, anh thực sự không thể nào hiểu được cô đang nghĩ cái gì.

Mắt Hình Tố nhìn thẳng về phía trước, nói: “Tôi không có nhiều lốp xe dự phòng gì cả, tôi đến đây là để tìm cậu.”

Lâm Nghiệt hiển nhiên có chút bối rối, há miệng thở dốc, vừa mở miệng còn tưởng rằng cậu đang ấp ủ một lời gì đó rất ghê gớm, nếu nói ra chắc chắn sẽ rất chấn động lòng người, nhưng cuối cùng lại chỉ là một câu hỏi không thể xác định: “Thật sao?”

Hình Tố nắm chặt tay anh, bàn tay của một cậu thiếu niên như anh lúc nào cũng đẹp đẽ, vừa nắm lấy tâm tình đã trở nên tốt hơn: “Không tin cũng được.”

Lâm Nghiệt liền ôm ngang người cô, hôn một cái lên môi cô: “Tin! Chị nói gì tôi cũng đều tin hết!”

Hình Tố mất trọng tâm, theo bản năng ôm lấy cổ anh.

Giọng nói của Lâm Nghiệt trở nên nhẹ nhàng: “Vậy bây giờ chúng ta đến chỗ của chị hay là đến chỗ tôi đây?”

Hình Tố khá muốn nhìn xem nơi ở của anh, bèn nói: “Đến chỗ của cậu đi.”

Lâm Nghiệt kêu xe rồi nói địa chỉ nhà mình.

Vừa vặn đúng lúc bà ngoại của anh cùng đoàn đi Hà sơn tắm suối nước nóng, trong nhà không ai.

Lâm Nghiệt không cười, nhưng Hình Tố có thể cảm nhận được rõ ràng niềm hạnh phúc của anh, tuổi tác của anh không lớn, vừa thông minh, lại hiểu chuyện, dù có thể khuấy động nửa bầu trời cũng

khó lòng thoát được tính tình trẻ con của lứa tuổi này, nhưng anh luôn muốn biểu hiện ra mình đã thật trưởng thành.

Đáng lẽ nhìn anh như vậy sẽ khiến người khác có chút khó chịu, nhưng có lẽ anh vận dụng điều này rất tốt, ít nhất ở trong mắt Hình Tố cũng chỉ thấy vẻ đáng yêu vô cùng.

Cậu em trai này thực sự rất đáng yêu.

Hình Tố đã ra đời làm việc nhiều năm, đã quên mất rằng không biết từ khi nào, mỗi khi muốn làm việc gì trước tiên cô đều phải tính toán đến lãi lỗ, chỉ cần tổn thất lớn hơn định mức cô có thể chấp nhận được thì cô chắc chắn sẽ không làm việc đó. Cũng bởi vì cô tính toán quá rõ ràng, cho nên những cảm xúc tự nhiên không được che dấu của Lâm Nghiệt bây giờ mới có thể làm cô cảm thấy mới mẻ và hoài niệm. Người sống cả đời thực sự không thể có nhiều thời gian để làm bất cứ việc gì mà họ muốn.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.