Tam Nhặt - Tô Tha

Chương 18




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nghiệt hiếm khi nói chuyện với cô bằng giọng điệu nhỏ nhẹ như vậy, nghe như đang dỗ cô: “Để tối có được không?”

Anh rất cứng, Hình Tố cầm trong tay: “Cậu nhịn được?”

Nếu Lâm Nghiệt không nhịn được thì sẽ ở trường học sao? Cô điên anh cũng điên theo hả?

“Được.”

Hình Tố vuốt hai cái, làm cho cơ thể anh nhích về phía trước treo bản năng. Cô hỏi: “Nhịn được?”

Lâm Nghiệt nắm tay cô: “Chị muốn hại chết tôi sao?”

Hình Tố nắm ngược lại tay anh, nói: “Nói cho tôi biết, nhịn được hay không?”

Lâm Nghiệt không tiếp tục mạnh mồm, cũng không để ý mình đang ở hoàn cảnh gì nữa: “Không được.”

Hình Tố cười, rút từng ngón tay ra khỏi lòng bàn tay Lâm Nghiệt, sau đó cởi dây lưng của anh ra, đưa tay vào trong quần lót, nắm lấy đồ chơi của anh, mắt nhìn anh rồi từ từ ngồi xổm xuống ngậm lấy phần đầu, lần này ngậm không cách quần lót.

Ngay khi Hình Tố ngậm lấy, Lâm Nghiệt cảm thấy máu huyết cả người đều chảy ngược, cảm xúc xấu hổ, kích thích, và cả hồi hộp sợ bị phát hiện chui vào đầu anh, tim đập như lên đến một trăm hai.

Môi Hình Tố rất mềm, đầu lưỡi còn mềm hơn, cô bao bọc lấy một khối thịt to cứng rắn, mắt vẫn nhìn Lâm Nghiệt. Cô làm rất tốt, thấy tiết tấu như thế nào có thể làm cho Lâm Nghiệt có loại cảm giác ngứa ngáy cả người thì cô sẽ ra sức tại đó, Lâm Nghiệt căn bản là không thể chống trả. Càng về sau, động tác của cô càng chậm. Ở độ tuổi này của Lâm Nghiệt, vừa mãnh liệt vừa nôn nóng thì sao chịu được điều này? Anh mất bình tĩnh, hai tay ôm lấy đầu cô ra sức đâm sâu vào cổ họng cô.

Học sinh và giáo viên liên tục qua lại ngoài hành lang, có cả học sinh trực nhật đang thảo luận có cần quét cái phòng học bỏ trống này không ở ngay bên ngoài, chỉ cách bọn họ một cánh cửa, nếu trong số đó có người thính tai thì Lâm Nghiệt và Hình Tố sẽ tiêu đời.

Vậy mà Hình Tố không hề quan tâm, lúc Lâm Nghiệt đưa đẩy thì cô cũng ra sức mút vào, lần nào cũng ép Lâm Nghiệt vào chỗ chết.

“Dù sao cũng không có ai vào, đừng quét.”

“Lỡ như bên phụ trách kiểm tra chúng ta thì sẽ bị trừ điểm, chủ nhiệm lớp nói trừ một điểm sẽ phạt mười đồng sung vào quỹ lớp…”

Hai người đó đang nói chuyện thì có một giọng nói nghiêm túc vang lên, giọng nói này Lâm Nghiệt và Hình Tố đều biết.

Anh ta nói: “Không học tiết tự học sáng mà ở chỗ này làm gì vậy?”

Tiếp theo là tiếng bước chân càng lúc càng đi xa.

Sau đó là tiếng giày da của thầy giáo này giẫm trên gạch vôi. Cuối cùng im bặt.

Vật kia của Lâm Nghiệt căng cứng, anh chợt rút ra, đổi thành tay, vuốt nhanh, cuối cùng khi anh điên cuồng kêu lên trong khoái cảm, chất lỏng trong suốt hơi sền sệch bắn lên mặt Hình Tố.

Hình Tố không vội đứng lên mà còn liếm sạch tinh d*ch dính bên trên.

Hàng của Lâm Nghiệt rất khỏe, rất đẹp, có thể so với người mẫu nhiều năm trước cô gặp đươc khi đi qua Đức công tác, có điều cô còn thích của anh hơn so với người mẫu kia, cô làm với người mẫu kia hai lần, nhưng không dùng miệng cho anh ta lần nào.

Tim Lâm Nghiệt đập bình thường trở lại, anh kéo Hình Tố lên, áp cô lên cửa, hôn xuống.

“Hình Tố.”

“Hửm?”

“Sớm muộn gì tôi cũng giết chết chị.”

Hình Tố cười, hơi dựa lên người anh: “Tôi chờ.”

Hình Tố đi rồi, Lâm Nghiệt cũng về lớp, học sinh trước đó ra hỏi Hình Tố tìm ai liếc nhìn sau lưng anh một cái, nói: “Lâm Nghiệt, thầy Triệu tìm cậu.”

Lâm Nghiệt vẫn chưa đi đến lớp thì rẽ vào phòng làm việc.

Thầy Triệu đang giao nhiệm vụ phát bài thi cho ủy viên học tập, nhìn thấy Lâm Nghiệt đi vào thì dừng lại nói với anh: “Chờ một chút.”

Lâm Nghiệt đứng trước bàn làm việc của ông ấy, dáng cũng không thẳng lắm, anh mới vừa vận động, đứng thẳng không được. Chuyện này không giống với khi anh luyện tập đánh banh, anh tập đánh banh bao nhiêu giờ cũng không là gì, nhưng ở bên Hình Tố nửa giây lại giống như đánh giặc vậy, cô như một yêu tinh hút tinh khí, luôn biết làm thế nào hút hết toàn bộ khí lực của anh…

Đệch, lại nghĩ đến cô.

Thầy Triệu dặn dò xong thì đi tới hỏi anh: “Mới vừa đi đâu?” Lâm Nghiệt nói: “Nhà vệ sinh.”

Thầy Triệu không tin, nhưng cũng không hỏi lại. Ông ta thật sẽ không tự chủ được mà cho Lâm Nghiệt đặc quyền.

“Các em đánh nhau trước cửa MAGO? Còn làm lớn chuyện đến đồn công an? Được, lại không nhịn được phải không?”

Lâm Nghiệt không đội cái nồi này: “Không liên quan đến em.” Thầy Triệu lại nói: “Là Chung Thành Khê.”

Lâm Nghiệt: “Em không biết.”

Thầy Triệu hừ một tiếng: “Em không biết? Em ấy suốt ngày ở cạnh em như đồ trang sức.”

Lâm Nghiệt: “Còn có chuyện gì không?”

Thầy Triệu không hỏi nữa, nói chuyện chính: “Nhà trường có hai phần đề cử, cử đi học Thanh Hoa, em có muốn cơ hội này không.”

Lâm Nghiệt: “Không muốn.”

Thầy Triệu cũng biết, có điều con người của thằng nhóc Lâm Nghiệt này không xác định được, vẫn còn hai tháng, ai biết sẽ xảy ra chuyện gì? Nếu lấy được phần đề cử này, ông ta và nhà trường cũng yên tâm.

“Em không cần trả lời nhanh như vậy, suy nghĩ thật kỹ đi.” Lâm Nghiệt không nói nữa.

Từ phòng làm việc đi ra, vẻ mặt Lâm Nghiệt càng lộ vẻ hằn học.

Anh biết được từ miệng hàng xóm, năm đó mẹ anh sau khi lấy được cử đi học mới làm tiểu tam nhà người ta. Anh không muốn tin tưởng, cũng không ai giải thích với anh, mà con người Lâm Nghiệt lại ngang ngược, không ai nói chân tướng cho anh biết thì anh cũng không nghĩ được điều gì tốt đẹp.

Nếu đây là con đường mẹ anh đã đi qua, vậy nhất định anh cũng sẽ không đi, anh ngại bẩn.

Hình Tố lên xe, lúc cài dây toàn lại nhớ đến Lâm Nghiệt đã nói ‘Để tối có được không’, có được không, cậu ấy học được rồi. Cô cũng rất thích người hiếu học. Nghĩ vậy, cô mỉm cười lái xe đi.

Trở lại công ty, cô có dự cảm là đã xảy ra chuyện, nhìn thấy chân mày nhướn lên cao của thư ký, cô biết đó không phải là dự cảm nữa.

Cô còn chưa đi đến phòng làm việc thì Tôn Diệu Vũ, người đứng đầu công ty vũ khí Tây Bắc đã ngăn cô lại kéo đến phòng làm việc của ông ta.

Đóng cửa lại, Tôn Diệu Vũ chẹp miệng, nhìn có vẻ tâm sự nặng nề.

Hình Tố ngồi xuống ghế sa lon, cũng không vội nói chuyện, cô hiểu Tôn Diệu Vũ, mỗi lần ông ấy gọi cô đến thì trong lòng đã luôn có chủ ý, nhưng lại không muốn nói thẳng, sẽ bắt đầu vòng vo nói ra nói vào dẫn dắt cô, cuối cùng để cô nói ra ý kiến trong lòng ông ấy.

Trước giờ cô chưa từng nể mặt ông ấy, nhưng ông ấy vẫn không thay đổi, luôn không chịu trực tiếp nói rõ là có chuyện gì xảy ra.

Tôn Diệu Vũ thấy Hình Tố ngồi yên không hỏi gì ông ấy thì thỏa hiệp, nói: “Còn nhớ Lâm Hựu Đình không?”

Nhớ chứ. Hình Tố: “Đối thủ của chúng ta?”

Tôn Diệu Vũ gật đầu một cái: “Ông ta bán một lô vũ khí hạng nặng cho Sola, trước mắt MI6 (Cục Tình báo mật) đang điều tra. Chuyện này vốn không liên quan đến chúng ta, nhưng lô vũ khí kia là chúng ta trừ nợ cho ông ta khi làm hạng mục ở Hàn Quốc.”

Sola là một tổ chức khủng bố ‘Lửa đồng đốt không tài nào hết được, khi gió xuân thổi đến lại mọc ra’* ở Bắc Ireland bên kia một cá dã lửa đốt vô tận, gió xuân thổi lại xảy ra đích tổ chức khủng bố, mấy năm gần đây làm việc ngang tàng, MI6 rất nhức đầu.

*Trích từ bài thơ Phú đắc cổ nguyên thảo tống biệt – Bạch Cư Dị. Hình Tố hiểu: “Ba ngày.”

Tôn Diệu Vũ tin tưởng năng lực của cô: “Chờ tin tức tốt của cô.”

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.