(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lâm Nghiệt cầm lại cái hộp, đậy nắp, bỏ vào hộc bàn.
Đúng lúc này chuông vào học vang lên, Chung Thành Khê không nói nữa mà trở về chỗ ngồi, cả lớp đều hướng mặt về phía bảng đen.
Lâm Nghiệt gửi WeChat cho Hình Tố: “?”
Lúc sắp tan học Hình Tố mới trả lời anh: “Nhận được rồi?”
Lâm Nghiệt đến nhà vệ sinh gọi cho cô: “Chị nói không giữ lời, vậy thì đừng trêu chọc tôi.”
Hình Tố biết anh đang nói tới việc gì: “Tôi nói sớm muộn gì cũng thuộc về cậu, nhưng lại không nói sớm là khi nào, muộn là bao lâu, sao có thể gọi là không giữ lời?”
Lâm Nghiệt sắp bị cô giày vò đến chết rồi, ngay cả giọng nói cũng gằn xuống, còn mang theo chút ủy khuất không quá rõ ràng, có thể chính anh cũng không nhận ra được, nhưng Hình Tố là ai chứ? Cô vừa nghe đã hiểu. Anh nói: “Vậy phải muộn bao lâu?”
Hình Tố cười, dời khỏi đề tài này: “Tối về chụp feedback gửi cho tôi, để tôi xem xem có vừa người không.”
Lâm Nghiệt lập tức cúp máy.
Từ nhà vệ sinh đi ra, nhìn thấy Chung Thành Khê đứng ngoài cửa, anh cau mày: “Cậu có bệnh hả?”
Chung Thành Khê cũng không phủ nhận việc anh ta nghe lén, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng: “Bảo bối à, cậu tiêu rồi, tớ nghe hết sạch những lời cậu nói là đã có thể tưởng tượng ra cô gái này là nhân vật gì rồi. Thích mấy cô gái búp bê không tốt sao? Hà tất gì cậu phải lên nòng chờ sẵn như vậy?”
Lâm Nghiệt đang phiền: “Cậu tự lo cho mình trước đi.”
Chung Thành Khê than vắn thở dài: “Tớ lại có một loại cảm giác thất tình rất mãnh liệt. Mẹ nó, ngay cả WeChat của Tưởng Thuần cũng không chữa được cho tớ.”
Nhắc đến Tưởng Thuần, anh ta lại nói với Lâm Nghiệt: “Video Lưu Tư Huệ ăn sinh nhật bị đăng lên diễn đàn, còn có người đăng lên nền tảng video ngắn, đúng lúc là cái đoạn Lưu Tư Huệ cầu nguyện, góc độ còn rất xảo quyệt, nhìn giống như cậu ấy đang tựa vào người cậu.”
Nói xong, anh ta đưa video cho Lâm Nghiệt xem: “Là cái này.”
Lâm Nghiệt từ sớm đã biết đây là một buổi Hồng Môn Yến, nhưng có khó hơn nữa thì cũng không ngăn được sự gấp gáp muốn gặp Hình Tố trong lòng anh, cho nên cứ để bọn họ tính kế.
Chung Thành Khê còn nói: “Trải qua một đêm náo loạn như hôm qua, vậy mà lại không ai còn dám nói cậu và chị gái kia có chuyện gì nữa, có điều vẫn bị gắn cái mác ‘tra nam’, nói cậu không chừng đang đưa đẩy với Hề Đa Đa, Dương Thi Hàm và Lưu Tư Huệ.”
Từ nhỏ đến lớn Lâm Nghiệt chưa từng thoát khỏi những scandal ở phương diện này. Lúc trước tuổi còn nhỏ, anh bị người ta hiểu lầm sẽ còn tủi thân, cảm thấy tại sao mọi chuyện vốn không phải như vậy mà lại được lan truyền như đúng rồi. Sau đó lớn hơn một chút anh đã không còn thèm để ý đến nữa.
Anh phát hiện mọi người đều sẵn lòng tin tưởng vào những chuyện phức tạp, nhất là chuyện liên quan tới vấn đề nam nữ. Giống như việc Lâm Nghiệt đi dự sinh nhật của Lưu Tư Huệ vậy, nhất định phải
có nguyên nhân gì đó không thể cho người khác biết. Nếu như lúc đó nhân vật chính quăng ra một ít manh mối, ví dụ như cái video này, vậy thì bọn họ sẽ bắt đầu tưởng tượng, tưởng tượng ra đầy đủ động tĩnh trong lòng Lâm Nghiệt, đến cuối cùng, bọn họ cũng quên đây chỉ là tưởng tượng của mình rồi cho rằng đây chính là sự thật.
Giải thích với bọn họ, bọn họ còn có thể lớn giọng phản bác một cách hợp tình hợp lý. Từ từ, càng đồn càng hăng, đến cuối cùng nhân vật chính đứng ra nói không có chuyện đó thì cũng không ai tin.
Nhưng có ai đồng ý thừa nhận mình sai chứ?
Những loại tin vịt này thật sự rất hại người, nhưng nó cũng rất có mị lực, có thể thỏa mãn ham thích của đại đa số người, còn có nhiều người chấp nhận vung tiền vì những thú vui này.
Khi Lâm Nghiệt biết được điều này thì không vùng vẫy vô ích nữa, vấn đề nhân tính, chỉ dựa vào sức lực của một mình anh cũng không làm nên trò trống gì.
Khi gặp phải loại chuyện này thì Chung Thành Khê luôn là người cuống cuồng hơn anh: “Hay là cậu đăng một bài lên vòng bạn bè đi?”
Chỉ cần Lâm Nghiệt không thật sự khoe bạn gái lên vòng bạn bè thì không một ai tin tưởng. Lâm Nghiệt không muốn tốn thời gian với chuyện này, đăng rồi sẽ giúp cho những kẻ khơi mào mấy chuyện này cho rằng đã đạt được mục đích, càng đánh mất mặt mũi hơn.
Lâm Nghiệt không nói lời nào, Chung Thành Khê cũng không có biện pháp.
Sáng thứ năm, Hình Tố có một đơn hàng lớn, Đàm Tiếu mời cô ăn bữa cơm chúc mừng ở Bảo Câu Các.
Hai người vừa vào cửa thì có một cô gái đi tới dẫn hai người lên tầng thượng: “Mời hai chị đi bên này.”
Dáng vẻ của cô gái này rất đẹp, da trắng, mắt to lấp lánh, thoạt nhìn cũng chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi.
Đàm Tiếu luôn nhìn chằm chằm vào cô gái, cho dù hỏi cái gì thì cô gái cũng có thể trả lời rất tường tận, cuối cùng Đàm Tiếu cũng không nhịn được tò mò hỏi: “Trưởng thành chưa?”
Cô gái giải thích: “Đây là quán nhà em, hôm nay là ngày đoàn kiến* của nhân viên nhà em, ba em cho họ nghỉ phép. Vốn phải đóng cửa, nhưng ba em không muốn khách đến hôm nay phải thất vọng, cho nên em đã tranh thủ thời gian ăn trưa về nhà phụ giúp.”
*Ngày đoàn kiến: ngày chủ doanh nghiệp tổ chức các hoạt động vui chơi du lịch cho nhân viên.
Nghe nói vậy, không hiểu sao Đàm Tiếu rất có hảo cảm với cô gái này: “Vậy nhất định em học rất giỏi?”
Cô gái ngại ngùng: “Em chỉ ở mức trung bình thôi.”
Thường ngày những cuộc nói chuyện phiếm này Hình Tố tuyệt đối không chen miệng vào, cô chưa bao giờ cảm thấy hứng thú với những chuyện này, cô cũng không rảnh rỗi như Đàm Tiếu, vậy mà vào lúc này cô lại hỏi một câu: “Học trường nào?”
Đàm Tiếu nhướn mày, có chút kinh ngạc.
Cô gái bị hỏi bất thình lình, hơi sững sốt rồi nói: “Trung học số Sáu.” Không biết Hình Tố nghĩ tới điều gì, khóe môi nhếch lên.
Đàm Tiếu càng kinh ngạc, người này uống lộn thuốc rồi hả?
Gọi món xong, Hình Tố lại hỏi cô gái một vấn đề: “Trường học của các cô có người nào tên Lâm Nghiệt không?”
Khuôn mặt cô gái chợt đỏ lên: “Sao, sao chị biết?”
Phản ứng của cô gái khiến Hình Tố phải buông chén đĩa xuống, hai tay đan lại một chỗ đặt lên bàn: “Cô thích cậu ấy.”
Cô gái xua tay lắc đầu, hốt hoảng bỏ chạy.
Hình Tố cúi đầu cười một tiếng, tiếp tục lau chùi chén đĩa.
Đàm Tiếu lấy điện thoại di động gõ gõ lên mặt bàn trước mặt cô: “Hey, suy nghĩ gì vậy?”
Hình Tố không trả lời.
Đàm Tiếu liếc mắt nhìn về phía cô gái kia chạy mất, thu ánh mắt lại nhìn Hình Tố: “Lâm Nghiệt là ai?”
Hình Tố vẫn không đáp, sau một lát mới nói: “Cậu tự về đi.”
Đàm Tiếu bị sự khác thường của cô làm cho bối rối: “Tớ không lái xe, làm sao tự về được? Đừng nói cậu bảo tớ đón xe nha?”
Hình Tố ném chìa khóa xe cho cô ấy.
Đàm Tiếu lập tức không còn tâm trạng ăn cơm, để đũa xuống nhìn cô chằm chằm.
Hình Tố chú ý: “Làm gì đấy?” Đàm Tiếu nói: “Cậu hơi lạ.” Hình Tố không lên tiếng.
Ăn cơm xong Đàm Tiếu cũng đi, Hình Tố bắt xe buýt đến Trường Trung học số Sáu, đúng lúc còn chung đường với cô gái kia.
Cô gái thấy cô cũng rất kinh ngạc, cô ấy nhớ chị gái này lái xe tới, nhưng lại không tiện hỏi, chỉ có thể cười cười lễ phép.
Đến trạm phía Nam của Trung học số Sáu, Hình Tố xuống xe cùng cô gái kia.
Cô gái vẫn rất nghi ngờ, lúc đi tới cổng còn quay về sau nhìn một cái, chị gái này vẫn còn đi theo, cô ấy hơi luống cuống, bước đi càng lúc càng nhanh. Vào cổng trường, cô ấy lại quay đầu nhìn một cái, phát hiện chị gái này nói chuyện với bảo vệ xong thì đi lên tầng của lớp Văn Hóa.
Kết hợp với việc trước trước chị gái này hỏi cô ấy có biết Lâm Nghiệt hay không, cô ấy đột nhiên có dự cảm chị gái này là tới tìm Lâm Nghiệt.
Nghĩ một hồi, cô ấy cũng không quản được đôi chân mà đi theo về phía lớp Văn Hóa.
Mới vừa đến chân cầu thang thì có người quen đã lên tiếng chào hỏi: “Hề Đa Đa? Đến tìm Lâm Nghiệt hả?”
Tên của cô gái là Hề Đa Đa.
Bị hỏi như vậy, cô ấy không có cách nào đi tiếp nữa, trả lời: “Không có, tớ không có tìm cậu ấy.”
Hình Tố lên lầu ba, vừa đi vừa gọi điện thoại cho thầy giáo.
Thầy giáo thấy là Hình Tố gọi đến thì mừng như điên, thiếu chút nữa đã nhảy múa tung tăng trong phòng làm việc, anh ta hắng giọng một cái, nghe máy: “Hình Tố.”
Hình Tố hỏi thẳng anh ta: “Lâm Nghiệt học lớp nào?”
Vừa nói chuyện cô vừa tìm kiếm trrong từng lớp học. Hành lang lớp Văn Hóa của Trường Trung học số Sáu đều có cửa sổ, khoảng bốn cái, đứng ở ngoài cửa sổ là có thể thấy được động tĩnh của học sinh bên trong.
Sắc mặt thầy giáo thay đổi: “Em tìm Lâm Nghiệt làm gì? Em có quan hệ thế nào với em ấy?”
Lúc anh ta nói chuyện, Hình Tố cũng đúng lúc tìm thấy Lâm Nghiệt, anh đang chống cằm đọc sách, tay còn lại xoay bút, giữa một đám
học sinh đang ngủ thì rất là dễ thấy.
Cô lập tức cúp máy của thầy giáo, đứng ở cửa sổ nhìn anh.
Nếu không nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Nghiệt thì Hình Tố cũng quên mất anh là một học sinh trung học, đang trong lứa tuổi trưởng thành đẹp nhất, tốt nhất.
Cô cứ đừng nhìn anh như vậy, nhìn tận mấy phút, cho đến khi có người chú ý tới, bước ra ngoài hỏi cô: “Xin hỏi chị tìm ai ạ?”
Động tĩnh này đã quấy rầy Lâm Nghiệt, anh xoay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, không kịp đề phòng mà bất ngờ đối mặt với Hình Tố, bút trong tay rơi xuống, một lát sau lại nhíu mày, để sách xuống, đi ra ngoài kéo cô vào phòng học bỏ trống cuối hành lang.
Đóng cửa lại, anh đè cô lên góc tường, đầu tiên là nghiêng đầu nhìn xem có người khác tới hay không, sau khi chắc chắn không có ai mới nhìn cô, phát hiện cô đang cười, anh còn có chút tức giận: “Chị thích làm mấy chuyện kích thích lắm hả?”
Tay của Hình Tố từ từ dán lên eo anh, ngón tay di chuyển từ từ ra sau lưng, ôm lấy.
Trái tim Lâm Nghiệt lệch nhịp, chẳng cần ‘hả’, cô quả thật thích làm chuyện kích thích lắm.
Hình Tố nói với anh: “Tôi đang dùng cơm, đột nhiên lại muốn.”
Lúc cô nói chuyện, bên ngoài chợt có một loạt tiếng bước chân, Lâm Nghiệt vội vàng che miệng của cô lại rồi còn đè lên người cô.
Hình Tố hôn vào lòng bàn tay của anh một cái khiến anh phải rút tay về. Anh cố áp chế nhịp tim đập như đánh trống: “Chị ít lừa tôi đi, là chị rảnh rỗi, lại muốn đùa bỡn tôi chứ gì!”
Hình Tố dời một tay xuống sờ sờ: “Mặc quần lót tôi mua cho cậu hả?”
Lâm Nghiệt tóm được tay cô, không cho cô sờ xuống tiếp nữa, có muốn thì cũng phải cân nhắc vị trí và hoàn cảnh: “Tôi đợi chính tay chị mặc cho tôi.”
Hình Tố rút tay lại, nắm lấy đồ chơi của anh: “Không ngoan.”
Lâm Nghiệt bị cô nắm lấy hừ nhẹ một tiếng, khom người kề sát môi cô nói: “Chị muốn chết à?”
Hình Tố nhẹ nhàng đáp: “Đúng vậy.”
Lâm Nghiệt đã nghiến chặt răng, cuối cùng vẫn nói: “Tối tôi sẽ tìm chị.”
Hình Tố cười lắc đầu: “Tôi muốn ngay bây giờ.” Đầu óc Lâm Nghiệt lập tức nổ tung.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");