Tâm Manh

Chương 2: Giản Ninh (2)




Edit: Cải Trắng

Sau khi giới thiệu Giản Ninh với đội hình sự xong, cục trưởng liền dẫn Giản Ninh đi làm những thủ tục liên quan.

Khi bọn họ ra ngoài, Lục Trinh nhìn theo bóng dáng cô chú ý thấy cô không sử dụng gậy để dò đường, mà cục trưởng Cung cũng không đỡ cô, cô cứ đi đằng sau cục trưởng, chỉ cách ông ấy hai ba bước, bước đi rất giống như người bình thường, bóng lưng thẳng tắp, anh cứ nhìn theo bóng cô mãi cho tới khi bóng cô khuất hẳn thì mới thu hồi tầm mắt lại.

Thấy bọn họ đã đi xa, Lục Trinh liền nói với mọi người trong đội: " Giản Ninh từ giờ trở đi sẽ là đội phó của chúng ta, mặc kệ có phục hay không thì bắt đầu từ giờ phải gọi cô ấy là đội phó Giản, biết chưa? " Lục Trinh dừng một lát, rồi nói thêm: " Cũng như cục trưởng Cung đã nói, tình huống của cô ấy tương đối đặc thù. "

Trước khi anh định nói thêm, Tô Duy lúc này đứng dựa vào bàn, mở miệng: " Cô ấy là người mù, đúng không? "

Lục Trinh hơi hạ thấp khóe miệng xuống: " Tôi biết là cậu sẽ nhìn ra mà. Không sai, Giản Ninh là người mù. "

" Hả? " Mọi người nhất thời đều kinh ngạc, lúc nãy quả thật không nhìn ra cô có điểm nào giống người mù.

" Người mù? " Quý Hạo Nhiên giật mình mở to hai mắt: " Như vậy thì làm sao mà tra án được? "

Quý Hạo Dương thấy vậy liền nói theo: " Đúng, làm sao nhìn thấy gì? "

" Cục trưởng Cung an bài cô ấy tới đây khẳng định là có lý do. " Lục Trinh tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng hoài nghi, trước đây cục chưa từng có trường hợp đặc biệt như thế, kể cả Giản Ninh có thật sự ưu tú tới đâu, thì anh cũng không hiểu là cô sẽ trợ giúp cho đội kiểu gì, anh thở dài, nói tiếp: " Dù sao cô ấy khẳng định sẽ có điểm bất tiện hơn người khác, mong mọi người chiếu cố một chút, đặc biệt là Tiểu Tang, trước đây không phải cô luôn oán hận rằng đội hình sự không có nữ sao, giờ có cô ấy thì cô chiếu cố một chút. "

Giản Ninh tới đây, vui vẻ đương nhiên chỉ có Tang Vũ Hân, cô liền đáp ứng luôn: " Đương nhiên rồi, tôi chắc chắn sẽ chiếu cố đội phó Giản. "

Mà Tô Duy thì không còn kiên nhẫn nữa, liền cầm đôi gang tay của mình đi ra ngoài: " Nếu không còn việc gì khác thì tôi quay lại phòng pháp y đây. "

Lục Trinh xua xua tay, biết cậu ta không muốn quản cái khác.

Trước khi trở về văn phòng của mình, Lục Trinh còn dặn dò: " Chút nữa đội phó Giản tới, các cậu hỗ trợ dọn dẹp lại bàn làm việc của cô ấy đi. "

Bên kia, Giản Ninh vẫn đi theo sau cục trưởng, đi được một đoạn cô mở miệng nói: " Cục trưởng. "

Cục trưởng dừng bước, quay lại nhìn cô: " Làm sao vậy? "

Giản Ninh trực tiếp nói thẳng ra suy nghĩ của mình: " Cục trưởng, cháu cảm thấy cháu không thích hợp làm đội phó đội hình sự đâu. "

Cục trưởng Cung nói: " Cháu cảm thấy như vậy là không thích hợp? Nhưng chú cảm thấy thích hợp, nên liền chọn cho cháu vị trí đó. "

Giản Ninh nghĩ nghĩ một lúc, nói: " Chú không cần vì cháu là người mù mà chiếu cố cháu. "

Cục trưởng Cung nói, giọng như đang trêu đùa: " Giản Ninh, cháu nghĩ là như vậy sao? Chú đã gần 50 tuổi nhưng cũng không phải lão già hồ đồ đâu. " Ông thở dài, ngữ khí đột nhiên trở nên nghiêm túc: " Giản Ninh, không phải vì chú chiếu cố cháu mà cho cháu làm đội phó, mà là cháu có thực lực đảm nhiệm chức vụ đó, còn có Lục Trinh, tuy cậu ấy có năng lực lãnh đạo nhưng đôi khi làm việc có hơi hấp tấp, gặp chuyện sẽ dễ mất bình tĩnh, đây là khuyết điểm của cậu ấy, mà vừa hay cháu có thể bù vào cho khuyết điểm này, chú tin tưởng cháu là sự trợ giúp rất lớn cho đội hình sự, cho nên lần sau vấn đề này, cháu đừng nghi ngờ suy nghĩ của chú, biết không? "

Nghe được cục trưởng Cung nói vậy, Giản Ninh cũng không hỏi gì nữa: " Vâng, cháu hiểu rồi cục trưởng. "

Sau khi làm xong các loại thủ tục, cục trưởng Cung hỏi thêm: " Mọi việc xong hết rồi, về văn phòng cháu có ý kiến gì không? "

Giản Ninh lắc đầu: " Không có vấn đề gì. "

Cục trưởng Cung liền vỗ vỗ bả vai cô: " Vậy sau này có vấn đề gì cứ đến tìm chú. "

Cục trưởng Cung đi rồi, Giản Ninh liền một mình quay trở lại văn phòng, tuy rằng cô không nhìn thấy gì, nhưng cũng vì đã rèn luyện từ nhỏ, cộng thêm việc cô đi đường chỉ cần một lần là nhớ, nên lúc cô đi về không có vấn đề gì, tựa như trong đầu cô có một bức bản đồ vậy.

Tang Vũ Hân vừa nghe thấy tiếng bước chân liền quay đầu lại xem, phát hiện là Giản Ninh đi tới, nhanh chóng đi về phía cửa: " Đội phó Giản, chị đã về rồi. "

Giản Ninh hơi hơi mìm cười: " Chào cô, cô cứ gọi tôi là Giản Ninh là được. "

Tang Vũ Hân lắc đầu: " Không được đâu, đội trưởng đã dặn dò chúng tôi rồi, đội phó Giản, tới đây, tôi giới thiệu chị với mọi người. "

Giản Ninh thấy cô ấy không chịu thay đổi cách xưng hô, chỉ đành gật đầu: " Cảm ơn. "

" Tôi tên là Tang Vũ Hân, đội phó Giản cứ gọi tôi là Tiểu Tang là được, còn có, bên kia là cặp anh em sinh đôi, anh trai là Quý Hạo Nhiên còn em là Quý Hạo Dương, bọn họ lớn lên giống nhau y như đúc, nhưng vẫn có cách để phân biệt bọn họ, Quý Hạo Nhiên ở khóe mắt có a... " Tang Vũ Hân ban đầu là đang tự mình nói rất hăng say, xong để ý Phương Dịch vẫn luôn dùng ánh mắt ra hiệu cho cô, hai anh em nhà Quý cũng liều mạng tự chỉ vào hai mắt mình, lúc đầu cô mới nhớ ra là Giản Ninh không thể nhìn thấy, làm sao mà phân biệt được.

Phát hiện mình đã lỡ lời, cô liền vội tự bịt lấy miệng mình, nhìn sắc mặt Giản Ninh, giọng có chút khẩn trương: " Đội phó Giản, thật ngại quá. "

Chỉ là cô ấy vô ý mà thôi, như vậy cũng không có lỗi, cô cũng không để ý: " Không có gì, cô cứ tiếp tục giới thiệu cho tôi đi. "

Tang Vũ Hân vẫn còn đang xấu hổ, Quý Hạo Nhiên liền giới thiệu mình đơn giản: " Đội phó Giản, tôi là Quý Hạo Nhiên. "

Quý Hạo Dương cũng mở miệng: " Đội phó Giản, tôi là Quý Hạo Dương. "

Giản Ninh nói: " Được, tôi đã nhớ kỹ. "

Quý Hạo Dương ngơ ngác hỏi lại: " Đã nhớ kỹ rồi? "

Giản Ninh phân biệt rõ thanh âm, lập tức mở miệng nói: " Ừ, cậu là Quý Hạo Dương. "

Tang Vũ Hân không còn xấu hổ nữa, đột nhiên cảm thấy thật thần kỳ: " Trời ạ, đội phó Giản, chị thật thần kỳ, hai người họ thanh âm không khác nhau là mấy, vậy mà chị phân biệt được. "

Giản Ninh giải thích với bọn họ: " Một là hai người ở vị trí khác nhau, hai là khi hai người nói thanh âm có khác biệt, đôi mắt tôi không thể nhìn, chỉ có thể dựa vào âm thanh phân biệt mà thôi. "

Bốn người liền cảm thấy kinh ngạc, cảm thán không thôi.

Phương Dịch cũng mở miệng nói: " Đội phó Giản, tôi là Phương Dịch. "

Tang Vũ Hân vội vàng bổ sung: " Đội phó Giản, Phương Dịch là người có khuôn mặt nhỏ. "

Giản Ninh đột nhiên thấy âm thanh này có phần quen thuộc: " Chúng ta đã gặp nhau sáng nay rồi, khi đó còn có cả cục trưởng Cung. "

" Đúng đúng, không sai. " Phương Dịch cảm thấy cô nhận được giọng mình đúng là ngoài ý muốn, vì sáng nay cậu có chào cục trưởng một câu.

Giản Ninh cười khẽ: " Xem ra sáng nay cậu cũng đã nhớ kỹ tôi. "

" Đúng vậy. " Phương Dịch ngượng ngùng đưa tay lên gãi đầu.

" Đó là điều đương nhiên, đội phó Giản xinh đẹp như vậy. " Quý Hạo Dương nói thật lòng, chứ không hề nịnh, Giản Ninh tuyệt đối xứng với danh xưng nữ thần, không chỉ dung mạo xuất sắc mà trên người cô còn có khí chất đặc biệt.

Giản Ninh nghe xong cũng hào phóng mà tiếp nhận lời khen: " Cảm ơn. "

Tang Vũ Hân lúc này mới nhớ ra cô còn chưa giới thiệu Tô Duy, liền nhanh chóng nói: " Đúng rồi, đội phó Giản, đội chúng ta có một vị pháp y tên là Tô Duy, cậu ta giờ đang ở phòng pháp y. À, tôi đưa chị tới văn phòng nhé, chị cùng với đội trưởng sẽ đều làm việc ở văn phòng riêng. "

Giản Ninh nở nụ cười nhàn nhạt với cô: " Được, vậy làm phiền cô rồi. "

Kỳ thật lối tới văn phòng riêng cũng không xa, chỉ là giờ Tang Vũ Hân không biết đưa Giản Ninh đi kiểu gì, giờ là đỡ đi sao?

Giản Ninh cảm giác được Tang Vũ Hân đang do dự không biết làm sao, liền mở miệng nói: " Tiểu Tang cô đi trước tôi được rồi, tôi sẽ đi theo sau cô. "

" À được. " Tang Vũ Hân nhẹ nhàng thở hắt ra, nhanh chóng đi lên phía trước.

Gõ cửa đi vào phòng làm việc riêng, Tang Vũ Hân liền nói với Lục Trinh: " Đội trưởng, đội phó Giản tới. " Nói xong liền đưa cô tới trước bàn làm việc.

Lục Trinh ngẩng đầu nhìn các cô: " À, Tiểu Tang, cô giúp đỡ dọn dẹp lại một chút đi. "

Tang Vũ Hân đang định làm thì Giản Ninh mở miệng: " Không cần phiền như vậy, tôi tự mình làm là được rồi. "

Lục Trinh thấy thế cũng không ép buộc, liền nói với Tang Vũ Hân đang đứng sững sờ một bên: " Nếu không còn việc gì, thì cô ra ngoài trước đi. "

Tang Vũ Hân gật gật đầu, nhìn Giản Ninh một cái rồi mới xoay người đi ra khỏi phòng.

Trong phòng nháy mắt trở nên yên tĩnh, Lục Trinh vẫn nhìn Giản Ninh nãy giờ, cũng không có nói chuyện, chỉ lẳng lặng mà nhìn, Giản Ninh bắt đầu dùng tay lấy đồ của mình để lên trên bàn làm việc, hoàn toàn đâu vào đấy, không hề có chút khó khăn gì, có mấy chỗ không vừa lòng liền sửa lại một chút, như vậy là xong.

Lục Trinh nhìn vậy, cảm khái một câu: " Xem ra thật sự cô không cần người khác giúp. "

Giản Ninh nhìn về phía anh, nói: " Tôi không muốn tạo thêm phiền toái cho người khác, sống như vậy bao nhiêu năm cũng thành thói quen rồi. "

Lục Trinh nghĩ thấy cô sống được như vậy cũng không dễ dàng gì, liền nói: " Không cần cảm thấy phiền phức, mọi người đều là cùng một đội, có chuyện gì cứ trực tiếp nói ra. " Xong anh nhớ mình cũng tự giới thiệu, liền nói thêm: " Đúng rồi, tôi tên là Lục Trinh. "

" Giản Ninh. "

Lục Trinh ừ một tiếng.

Lục Trinh nhìn cô một lúc lâu cũng không biết nói gì, hai người cứ thế ngây người trong văn phòng, Lục Trinh nhìn đồng hồ phát hiện đã 11 giờ, liền nói: " Trưa rồi, tôi đưa cô đi ăn cơm. "

Giản Ninh gật đầu, đứng lên.

Lục Trinh cùng Giản Ninh đi ra khỏi văn phòng, thấy bốn người kia đang tụ lại nói chuyện với nhau, phát hiện ra động tĩnh liền tản ra chỗ khác, nhìn qua thấy người nào người nấy có hơi xấu hổ.

Trừng mắt cảnh cáo bọn họ một cái, Lục Trinh nói: " Đi thôi, đi ăn cơm. "

Hai anh em họ Quý cùng với hai người họ đi tới phòng ăn, vừa vặn tới cửa phòng ăn đụng phải Tần Uyên với Mộc Cửu.

Lục Trinh mở lời chào hỏi trước: " Chào, Tần Uyên. "

Hai anh em kia đồng thời nói: " Chào đội trưởng Tần. "

Tần Uyên gật đầu với hai anh em kia, vỗ vỗ bả vai Lục Trinh, có thể thấy quan hệ giữa hai người không tồi: " Lục Trinh bây giờ đã là đội trưởng đội hình sự rồi, chúc mừng. "

Lục Trinh cười cười, nói: " Lần sau tôi sẽ mời mọi người ăn cơm. À, đúng rồi, giới thiệu một chút, đây là đội phó đội tôi, Giản Ninh, chuyên gia tâm lý học. "

Giản Ninh quay về hướng Tần Uyên: " Chào đội trưởng Tần. "

" Chào. " Tần Uyên bắt tay với cô, nhìn vào đôi mắt cô, phát hiện ra cô có điểm đặc biệt, nhưng rất nhanh sau đó quay đầu lại nói với Mộc Cửu: " Mộc Cửu, tới đây, đây là đội phó đội hình sự, Giản Ninh. "

Mộc Cửu nhanh chóng đi tới: " Chị Giản Ninh. " Vẫn là thanh âm đó, không có lấy một tia căng thẳng.

Giản Ninh: " Chào em. "

Mộc Cửu vẫn luôn nhìn vào đôi mắt Giản Ninh, hiển nhiên cũng giống như Tần Uyên, cô đã nhận ra.

Hai anh em Quý cũng nhanh chóng chào hỏi: " Mộc Cửu cô nương. "

Mộc Cửu liếc mặt nhìn bọn họ đầy lạnh nhạt, mặt không hề có biểu cảm nào: " Không tốt. "

Tần Uyên cười cười: " Đừng để ý, cô ấy thù dai đó. "

Quý Hạo Nhiên, Quý Hạo Dương: ".... "

Sau khi đồ ăn được mang lên, mọi người liền chọn một bàn ngồi xuống ăn cơm, Mộc Cửu cố ý ngồi bên cạnh Giản Ninh, tựa hồ cô ấy rất có hứng thú với cô.

Lục Trinh ăn một miếng cơm, rồi ngẩng lên nói chuyện với Tần Uyên ở phía đối diện: " Tần Uyên, anh vẫn còn chưa đi hưởng tuần trăng mật à? "

Tần Uyên bất đắc dĩ lắc đầu: " Gần đây vừa mới kết thúc một vụ án, chỉ có thể chờ một thời gian nữa rồi đi. "

Lục Trinh tỏ vẻ thông cảm, còn đưa ra ý kiến: " Không thì anh đơn giản cứ lên máy bay ra luôn nước ngoài đi, sẽ không có vụ án nào tìm anh đâu. "

Tần Uyên cười cười: " Nếu có thể được như vậy thì tốt. "

Mấy người bọn họ cùng nhau nói chuyện, Mộc Cửu ngồi bên cạnh cũng nói chuyện với cô, Mộc Cửu là kiểu người không dễ mở lời ra nói chuyện với người khác cho nên lúc này mấy người kia cũng tò mò không biết hai người nói gì.

Mộc Cửu ăn một chút, rồi hỏi Giản Ninh: " Chị Giản Ninh cũng là được cục trưởng mời tới sao? "

Giản Ninh gât đầu: " Ừ, cũng không khác em là bao. "

Vẻ mặt Mộc Cửu dửng dưng nói: " Đúng là cục trưởng càng ngày càng nghiện làm Nguyệt Lão. "

Bốn người: ".... "

Mộc Cửu lại tiếp tục nói: " Nhưng mà em có nghe chị Tiêu Nhã nói là đội trưởng Lục còn có một biệt danh là Lục nhị*. "

" Lục nhị ": trong tiếng Trung chữ ngốc và số 2 đọc cũng na ná nhau cho nên Lục nhị ý là Lục Trinh ngốc đó =)))

Quý Hạo Nhiên và Quý Hạo Dương nghe xong liên tục gật đầu, đúng là như thế đó.

Lần này Lục Trinh liền nổi sung: " Cô mới ngốc đấy. "

Mộc Cửu nhìn Giản Ninh: " Chị xem đi. "

Giản Ninh gật đầu: " Đúng là thế thật. "

Lục Trinh: "... "


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.