Quả thật, những biến động trên giang hồ ai cũng biết. Sống trên giang hồ, nắm được tin để biết tiến biết thoái đồng nghĩa với sự tồn vong, Chẳng qua, thời gian bình yên trên giang hồ quá lâu khiến cho không ai muốn tin vào sự thật đang diễn ra. Tất cả đều im lặng hướng về phía Quạt Mo. Trần Gia cùng Phong Giang đứng nấp ở ngoài cũng hồi hộp theo dõi. Quạt Mo nói tiếp:
- Theo những gì ta biết và suy đoán, Long Thống – trại chủ Khuất Lão trại đang có âm mưu phá vỡ thế cân bằng của Tam môn, mà trước hết là hàng phục các môn phái trong Tứ phương chúng ta. Thủ đoạn của chúng là hoặc ta phải quy thuận và giao võ công của môn phái cho chúng, hoặc là bị chúng chu diệt không sót mạng nào!
Nghe xong có người bắt đầu tái mặt, Độc Điếu lên tiếng phá tan sự im lặng:
- Anh em ta đâu phải lại tầm thường dễ bị bắt nạt. Nếu từng môn phái thì không thể so với Khuất Lão trại nhưng anh em ta hợp lại thì họ cũng không thể muốn chém là chém, muốn giết là giết được. Khuất Lão trại dựa vào gì mà dám lộng hành đến vậy.
Quạt Mo nói:
- Đừng quên Khuất Lão trại xuất thân từ tàn quân, dàn quân đánh trận là thế mạnh của họ. Nếu xét về từng cá nhân thì họ không thể bằng 2 môn phái trong tam môn, nhưng nếu xét về đánh trận thì cả 2 môn phái kia hợp lại chưa chắc đã làm khó được họ. Gần đây, Khuất Lão trại xuất hiện những cá nhân kiệt xuất, lại phát hiện thêm được nhiều điểm độc đáo trong võ công của họ, nên uy thế ngày càng lên cao.
Gã người Nùng hừ một tiếng, nói:
- Quạt Mo, ngươi là người của ai mà biết rõ vậy, ngươi nói vậy ý là sao?
Độc Điếu thêm vào:
- Đã như vậy chúng còn định thu nạp võ công của chúng ta để làm gì?
Quạt Mo lạnh lùng đáp:
- Ta đã sớm tìm hiều ngọn nguồn, mọi việc ta làm cũng chỉ vì lo cho anh em thôi. Trong khi các ngươi đang ăn ngon ngủ yên, gói bánh chưng ăn tết thì ta lại lao tâm khổ tứ. Thế là vì cái gì?
Chút cất tiếng:
- Chúng ta nên cảm tạ Quạt Mo mới phải.
Độc Điếu nói:
- Ta nghĩ, việc này chúng ta nên thương lượng với Huynh Đệ hội và Hồng Lạc môn …
Độc Điếu chưa nói hết câu, đã có người xen vào:
- Việc của chúng ta chúng ta tự lo, cầu đến họ làm gì?
- Đúng thế, chắc gì họ đã giúp ta.
- Lỡ họ cũng đứng về Khuất Lão trại thì sao?
Tất cả đang bàn tán bỗng im bặt một cách lạ lùng. Tiếng gió mùa đông rít lên qua từng kẽ lá. Tưởng như cả lũ người này đều bị đóng băng chết đứng. Trần Gia và Phong Giang nhìn nhau mà lạnh sống lưng. Quạt Mo từ từ giơ chiếc quạt lên cao, bỗng chém mạnh xuống. Hai luồng gió bay thẳng vào Trần Gia và Phong Giang. Biết đã bị lộ, Trần Gia lùi lại tránh né còn Phong Giang nghiêng người sang một bên. Định thần trấn tĩnh lại mới nhìn rõ vừa lao vào mình là hai người mặc áo đen trông giống hệt nhau. Trần Gia quay mặt nhìn lại thấy cả hai đã bị vây kín. Hóa ra vừa rồi bọn Trần Gia đã bị Quạt Mo phát hiện, lão ngầm ra lệnh cho người bao vây cả hai rồi mới phát hiệu lệnh tấn công. Tình thế lúc này vô cùng hung hiểm. Không nói một lời, cả đám người đồng loạt lao vào tấn công, mỗi người một chiêu đánh đấm loạn xị tạo nên thế cục hỗn loạn vô cùng. Trần Gia thoáng rùng mình, những người ở đây chí ít cũng là trưởng môn một phái, tầm như Trần Gia không dễ gì đối phó, hơn nữa Trần Gia và Giang Phong lại bị vây kín không có lối thoát. Có tiếng thét vang lên:
- Có kẻ nghe lén!
- Giết ngay không tha!
mọi chi tiết xin liên hệ: mai.[email protected]
- Không được để chúng chạy thoát!
Không còn cách nào, Giang Phong và Trần Gia đành tựa lưng vào nhau đón đỡ. Khí thế bốn bề tấn công ào ạt. Phải hơn chục người cùng ập vào, nào gươm nào đao. Trần Gia không còn phân biệt được đâu là dao đâu là kiếm, trời đất đảo điên. Giang Phong vội rút kiếm đằng sau lưng ra sử chiêu Kim hoàn bạt gió trong bộ Trổ Đòng , kiếm trong tay xoay tít như cánh quạt, chùm kín trước mặt như một tấm khiên hộ thân. Trần Gia trong lúc bấn loạn bản năng sống bỗng trỗi dậy. Lão sử bừa ra ba chiêu, chiêu thứ nhất lão lùi lại tránh né đẩy Giang Phong phải tiến lên. Tiếp đó hai chiêu sau lão lấy thế công. Tay không liên tục từ dưới đánh lên, thế kiếm đâm thẳng đến lão đều tránh được, khi đối phương lại gần, tay từ dưới đánh lên vừa né được đường kiếm lại nhằm vào điểm yếu ở tay cầm kiếm khiến kẻ địch phải thối lui. Lúc này Trần Gia mới nhận ra lão vừa sử hai chiêu mà Thích Tự Tại và Thích Quảng Đức đã chuyền cho: Ngàn hoa đua nở và gió mùa thu. Quả thật lần này Trần Gia lại gặp vận may hiếm có. Trần Gia thầm cảm ơn hai lão sư gàn dở đã chuyền cho lão những chiêu thức tưởng chỉ để đùa cợt mà lại cứu mạng được lão. Thấy chiêu mới phát ra đã có hiệu quả, Trần Gia càng phấn chấn và tự tin. Lão phối hợp hai chiêu lúc công lúc thủ liên hoàn. Tất cả chỉ diễn ra trong tích tắc. Cũng may mắn mà Phong Giang và Trần Gia di chuyển ăn ý, người tiến thì người lùi cứ thế đánh thêm được mười chiêu thì thủ thế hết sức chặt chẽ. Bọn người kia tạm thời chưa biết làm thế nào, vốn tưởng đông người lại ra chiêu bất ngờ có thể nhanh chóng đoạt mạng người. Nào ngờ cả Giang Phong và Trần Gia võ công quái lạ, chống đỡ một cách kiên cường. Giang Phong đang thời trai tráng nên vẫn duy trì được Lực còn Trần Gia đã uống Bạch hổ huyết nên sức lực cũng suy giảm không đáng kể. Tuy nhiên nếu cứ kéo dài thế này thì cũng đến lúc kiệt sức mà thôi. Đến lúc này, gà người Nùng đứng ngoài hừ một tiếng rồi rút hai thanh dao khoắm đang vắt chéo sau lưng ra, lăm lăm lạnh lùng tiến vào, ánh mắt lộ sát cơ ngùn ngụt.