Tâm Ma

Chương 24: Phút đoàn viên ngắn ngủi




Độc Tâm xuất chiêu khai chiến. Hắn mong đợi Thích Tâm sẽ trả đòn, ý nghĩ về một cuộc giao tranh khiến hắn thấy hào hứng. Hơn nữa, hắn muốn dò xem võ công của Thích Tâm đã thăng tiến đến mức nào. Vậy mà Thích Tâm chẳng thèm đoái hoài, cứ thế bước đi. Bước chân khoan thai nhưng chỉ một loáng đã đi rất xa. Chưởng phát ra, đến gần Thích Tâm thì lực cũng đã cạn, chỉ còn thoảng như con gió nhẹ, thổi tà áo của ông bay phất phơ trong gió. Độc Tâm nói tức tối:

- Hừ được lắm. Để xem ngươi trốn tránh được đến khi nào. Khoan hẵng đi, còn chưa xong việc cơ mà. Đứng lại!

Mặc cho Độc Tâm kêu gọi, Thích Tâm vẫn bước đi, lòng đầy suy tư: “Nếu để thằng bé ở đây thì nguy hiểm, Độc Tâm là kẻ ranh ma quỷ quyệt, tàn nhẫn điên khùng, nếu để thằng bé ra đi thì thật không đành lòng. Số phận quá nghiệt ngã đã gieo cho nó những tai ương khủng khiếp, không biết một chút sức lực của ta có hóa giải nổi”.

Trăng đã lên cao quá đỉnh đầu, mặt trăng đỏ quạch, Thích Tâm thở dài: “Tên cùng một chữ Tâm mà lại ở 2 nửa đối nghịch”, ông dự cảm có điều chẳng lành, đã bao nhiêu năm rồi Độc Phái biệt tích, mang theo luôn cả sự ma quái, tàn ác từng reo giắc trên giang hồ. Giờ đột nhiên chúng xuất hiện, phải chăng thiên hạ lại sắp nổi bão tố cuồng phong? Những ngày qua, tuy ngắn ngủi nhưng giữa Thích Tâm và Trần Thiếu đã xuất hiện một thứ tình cảm rất gần gũi, giờ nếu phải xa nó, ông cũng thấy buồn. Cuộc đời vốn là một chuỗi sinh, ly, từ, biệt, cái gì đến ắt phải đến. Thích Tâm nhẩm tính, rồi cũng sẽ đến ngày giã từ.

Quá chiều hôm đó, cả đoàn bọn Trần Gia lại lên đường. Lúc Út tỉnh lại, thấy Phong Giang bị thương, nó khóc mãi không thôi. Vết thương của Phong Giang khá sâu nên đoàn người đi chậm chạp, chiều muộn thì đến chân núi Phong Tiên, Trần Gia từ biệt Phong Giang rồi một mình lên núi, lão đi như phi lên núi, nóng lòng muốn gặp lại Trần Thiếu. Chuyến này đi lão cũng thu hoạch được không ít. Lão cảm nhận được trong từng bước chạy là sự tăng tiến vượt bậc về cả Khí và Lực, máu Bạch hổ quả thật có tác dụng không nhỏ. Đi đến lưng chừng núi, Trần Gia bỗng thấy áp lực nặng nề, trong lòng bồn chồn khó tả. Lão cảm giác như cả bầu trời đang đè lên lão. Lão ngửa mặt nhìn lên, mặt trăng đỏ quạch. Lão tự nhủ: “Lâu rồi ta lại mới gặp cậu chủ, tâm trạng như vậy cũng là thường”. Nghĩ vậy, lão lại tiếp tục cất bước. Lên đến chùa, trăng cũng quá đỉnh đầu, Trần Gia thấy Thích Tâm đi từ trong rừng ra, lão thầm nghĩ: “Khuya khoắt thế này mà lão ta còn mò mẫm gì trong rừng”, rồi cất lời trước:

- Ta đã về.

Thích Tâm bị kéo trở về hiện thực, ông nhìn Trần Gia một lượt rồi nói:

- Người vẫn bình an đó chứ?

Trần Gia đáp:

- Ta vẫn ổn, Trần Thiếu sao rồi.

Thích Tâm đáp:

- Thằng bé đỡ nhiều rồi, nó mong nhớ người lắm. Đã khuya, người nghỉ ngơi đi, mai 2 ông cháu gặp nhau hẵng kịp.

Trần Gia chắp tay chào Thích Tâm rồi đi về căn phòng nhỏ, lão muốn được gặp Trần Thiếu ngay nhưng chắc rằng nó đang ở trong mật thất, Thích Tâm chẳng thể nào chiều ý lão.

Hôm sau, Trần Gia dậy rất sớm. Trời vẫn còn chưa hửng, Trần Gia giở bộ Thất Tuyệt kiếm ra đọc đi đọc lại vài lượt, lão khẽ thở dài. Giờ lão mới thấy, bộ võ công này tuy có chỗ đặc sắc, nhưng dù có luyện thành thuần thục, nắm vững cả Chiêu - Khí – Lực thì cũng chỉ thuộc loại trung bình khá trên giang hồ, cùng lắm chỉ hơn được bọn Thổ Nghĩa, Chuột Chù, Tiểu Hổ chứ so với bọn Lão Ba thì còn thua xa lắm, còn tính gì đến chuyện báo thù. Nghĩ vậy làm lão buồn rầu, giờ lão biết tìm đâu ra bí kíp, minh sư để tu luyện. Chuyến này đi, Trần Gia mở mang ra rất nhiều, gặp nhiều cao thủ lão mới biết giang hồ không phải tầm thưởng, võ công như lão chẳng qua cũng xếp vào hạng biết võ công. Sáng sớm, Trần Gia mới sang tìm Trần Thiếu, ông cháu gặp nhau mừng mừng tủi tủi, lại thấy Trần Thiếu khỏe mạnh hoạt bát, Trần Gia càng thêm phấn chấn. Lúc ra đi, Trần Thiếu vẫn đang còn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, giờ nó đã trở lại như bình thường, quả thật những gì Thích Tâm đã làm như một phép màu, Trần Gia không biết lấy gì cảm tạ lão. Trần Gia quay sang nhìn Thích Tâm, bắt gặp ánh mắt lão, Thích Tâm khẽ gật đầu hiểu ý, đoạn Thích Tâm đi vào rừng tìm lá thuốc. Sau chuỗi ngày bôn ba, mấy phen suýt mất mạng, hôm nay Trần Gia mới có được chút ấm áp của buổi đoàn viên. Trần Gia hỏi Trần Thiếu:

- Những ngày qua cậu chủ thế nào?

Trần Thiếu đáp:

- Xin đừng gọi con là cậu chủ, giờ đã không còn như xưa. Thích Tâm đối với con rất tốt, giờ con đã nhớ rõ mọi việc…

Nói đến đây, Trần Gia chăm chú theo dõi từng nét mặt của Trần Thiếu, lão vẫn nhớ rõ lần nhắc đến đêm kinh hoàng đó, Trần Thiếu bỗng gào rú đáng sợ thế nào.

Trần Thiếu nói tiếp:

- Đêm đó, kẻ đó, gã ăn mày trong chuồng ngựa, chính hắn đã giết mẹ … con nhớ rõ bàn tay hắn đỏ ửng như sắt nung. Con nhớ hình ảnh đó, còn lại tất cả đều mịt mờ, như một giấc mơ vậy, con không nhìn được gì cả.

Khuôn mặt Trần Thiếu lúc căng ra, lúc co rúm lại, biến đổi theo từng lời nói, nhưng cậu vẫn tự chủ hoàn toàn. Trần Gia thở phào nhẹ nhõm, mừng thầm trong lòng, Trần Thiếu như đã bình phục hoàn toàn, gánh nặng trong lão đã chút được phần nào. Lão nói:

- Chuyện đó, từ từ rồi hẵng tính. Trước hết con cần nghỉ ngơi cho khỏe hẳn đã, còn người là còn hy vọng.

Tối đó, Trần Gia, Trần Thiếu và Thích Tâm ăn cơm xong, cả 3 cùng ra hiên chùa uống trà nghỉ ngơi. Trần Gia lại có cảm giác trầm trọng nghẹt, không gian bí bách. Lão hỏi Thích Tâm:

- Từ qua, chẳng hiểu sao ta luôn có cảm giác trầm trọng khó thở, phải chăng do lâu ngày trở về nên chưa quen thổ nhưỡng?

Thích Tâm đáp:

- Chuyện này âu cũng có nguyên nhân, nhưng xin người đừng lo, không có chi đáng ngại.

Thích Tâm nhấp 1 ngụm trà, quay lại Trần Thiếu nói tiếp:

- Thằng bé này, bệnh tình cũng đã đỡ, tuy nhiên thời gian này rất quan trọng, thành bại hay không là ở đây, vì vậy phải tuyệt đối tập luyện nghiêm ngặt, nhất nhất không được đi vào rừng.

Trần Gia hỏi:

- Trong rừng có gì nguy hiểm ư?

Trần Gia lại thầm nghĩ: “Chẳng nhẽ khu rừng này lại có 1 con Bạch hổ, như vậy thì quá tốt cho ta rồi”.

Thích Tâm đáp:

- Việc này chưa thể nói ngay được, xin ghi nhớ những gì ta đã nói.

Trần Thiếu đáp:

- Dạ con nhớ.

Thích Tâm nghĩ: “Lần này Độc Tâm trở về ắt có nguyên cớ, việc này nhất thiết phải báo lại với các lão sư trên đỉnh Tiên Nhân, nhưng giờ mình đi thì không thể mang theo Trần Thiếu”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.