Tâm Ma

Chương 20: Rừng hoang




Đêm khuya, trời tối. Tiếng sói hú giữa đêm nghe hoang vắng và cô quạnh vô cùng. Không biết cái Út đã đi đâu, thằng Háu lại khóc to hơn, nó mếu máo nói nghe không rõ tiếng. Phong Giang nghe động, tỉnh dậy, cũng lờ mờ hiểu chuyện. Cậu xoa lung an ủi thằng Háu, để nó lặng một lúc rồi mới hỏi:

- Út đi từ lúc nào?

Háu mếu máo nói:

- Nó đi từ lúc nãy, hu … hu … hu, không phải là tại em đâu, bọn em chỉ trêu nó tý thôi, nó dỗi bỏ đi, hu… hu … hu, rồi mãi mà không thấy về.

Phong Giang lại hỏi:

- Út đi hướng nào?

Háu chỉ tay về phía rừng:

- Hướng kia.

Cả khu rừng tối đen như mực, cây cối rậm rịt như hàm răng chực chờ nuốt chửng ai đi vào. Trần Gia nhìn vào còn thấy sợ, sao bé Út lại dám đi vào một mình.

Phong Giang vội vã xé vải ra quấn vào cành cây làm đuốc, quay ra nói với Tý:

- Trông chừng bọn nhỏ cẩn thận, ta đi tìm Út, tuyệt đối không được đi đâu hết.

Lời nói của Phong Giang rất có sức nặng, Tý nghe xong liền đáp:

- Dạ

Xong Phong Giang quay sang nói với Trần Gia:

- Cháu và ông đi tìm Út, hai người đi sẽ an toàn hơn, ở đây để thằng Tý lo.

Trần Gia đáp:

- Ừm, đi nào.

Hai người đi ra vào rừng, may mà đất ẩm nên dấu chân con Út vẫn còn rõ, dẫn thằng vào rừng. Càng vào sâu, rừng càng âm u, bóng đêm nuốt gọn ánh sáng leo lắt của 2 cây đuốc. Khu rừng này vốn không có bóng người, lá khô từng lớp ngập quá chân. Đi đến chỗ nhiều lá cây rụng thì mất dấu, hai người đành chia ra hai hướng tìm kiếm. Một mình đi trong bóng đêm, khu rừng bỗng im lìm đến rợn người.

- Oác oác

Tiếng kêu oang oang, vang lên vọng lại. Trần Gia giật mình nhìn quanh, lại im lặng. Trần Gia tự trấn tĩnh, lầm bẩm: “Thứ chết tiệt, dọa ông sợ mất mật.” Rừng đã rậm lại lắm cây bụi, đi lại khó khăn vướng víu, cây gai xé vào quần áo, cào mặt mũi tay chân rất khó chịu

Đi thêm được một đoạn, lão nghĩ: “Cứ đi thế này không phải ý hay, đến mình cũng bị lạc mất, đáng lẽ ta phải bảo Phong Giang từ trước mới phải.” Bỗng có tiếng bước chân ở phía trước, ngày càng rõ hơn, Trần Gia vui mừng đi theo tiếng vọng, đến lúc tiếng bước chân ngay gần, lão nhận ra trước mặt là Phong Giang. Cả hai nhìn nhau ngỡ ngàng, rõ ràng là vừa rồi hai người đi theo 2 hướng trái ngược nhau mà nay lại giáp mặt nhau. Trần Gia nói:

- Ta nghĩ cứ tìm vu vơ thế này không phải ý hay, người nhìn xem.

Phong Giang đáp:

- Quả thật vậy, vừa rồi cháu vội vã quá.

Hai người cùng xác định phương hướng một hồi mới nhận ra, đây là chỗ ban đầu mà họ chia nhau ra. Cả hai cùng giật mình kinh hãi, chắc hẳn khu rừng này có điều kỳ quái. Đang suy tính, bỗng có tiếng thú giữ gầm vọng lại:

- Gào … gào …

Tiếng mãnh thú rất âm và dữ rằn, nghe thôi đã thấy lạnh người. Không kịp suy nghĩ, Phong Giang liền vọt đi, Trần Gia thấy vậy cũng vội vàng theo sau. Phong Giang đi rất nhanh, gần như lướt trên mặt đất, Trần Gia đi theo sau thầm thán phục: “Cậu ta tuy còn trẻ tuổi nhưng quả thật không phải tầm thường, tính cách lại cẩn thận, quyết đoán.” Do đi nhanh quá, đuốc cũng đã tắt mất, dường như không thấy đường, Trần Gia chỉ còn biết dựa vào trực giác. Đi đoạn, đến một khoảnh rừng thưa cây, hai người mới nhìn được đôi chút, trước mặt là một con suối, 6 cặp mắt sáng trưng chụm lại, tiếng gầm cũng phát ra từ đó. Ánh mắt như những đốm lửa lơ lửng, tia nhìn khiếp sợ vô cùng. Cả Phong Giang và Trần Gia đều dừng lại nhìn nhau. Bỗng có tiếng trẻ con khóc phát ra từ phía đó. Đó đúng là tiếng nhỏ Út, Phong Giang vừa nghe đã nhận ra ngay. Tình thế này quả thật khiến cho Trần Gia sợ hãi, tiếng khóc cùng tiếng gầm gừ hòa vào bóng đêm đặc quánh, nổi lên 3 cặp mắt lửa tạo nên khung cảnh hết sức kỳ dị. Phong Giang ra hiệu cho Trần Gia đứng yên đó, rồi nhẹ nhàng tiến lại gần, Trần Gia đành đứng chôn chân tại chỗ, vì quả thật lão cũng không thể làm gì. Phong Giang đi được 1 đoạn, thấy mọi việc vẫn ổn, Trần Gia nhẹ nhàng bước lại gần để nhìn cho rõ khung cảnh kỳ dị này. Lão nín thở, tim đập như sắp bật tung ra khỏi lồng ngực. Sáu cặp mắt vẫn tập trung vào chỗ tiếng khóc phát ra, gầm gừ không thôi. Trần Gia nghe rõ cả hơi thở phì phò của giã thú cùng mùi tanh hôi trong không khí. Phong Giang đã đến gần, dường như đã xác định được mục tiêu, cậu từ từ rút rao găm ra, ngắm chuẩn phương vị. Trông cậu như một cánh cung đã căng dây, chỉ cần dây cung bật lên là dao găm sẽ vút thẳng vào đối thủ, một chiêu nhanh gọn mà dồn toàn lực. Một chiêu đó của Phong Giang có thể đoạt mạng một con giã thú và làm bị thương một con, sau đó hai người chia nhau ra đối phó thì cũng không phải quá vất vả. Sẵn dao găm trong người, Trần Gia định bụng cũng làm như Phong Giang, cứ để Phong Giang lao vào trước rồi mình vụt theo sau, như thế không quá nguy hiểm, trong trường hợp xấu nhất vẫn có thể chạy thoát thân mà vẫn đủ bất ngờ. Lão lần mò từng bước, tiến lại gần.

- Rắc … rắc …

Bỗng phát ra tiếng cành cây gẫy dưới chân Trần Gia, lão nín thở.

- Rắc .. rắc … sụt.

Do quá tập trung vào đối phương, Trần Gia bước hụt đúng vào 1 cái hố nhỏ có nhiều cành cây ở trên, trong đêm khuya tiếng rất rõ, 3 cặp mắt nghe động, quay cả lại.

- Gào … gào

Chỉ trong chớp mắt một tiếng gầm vang lên, hai con giã thú nhảy bổ vào Phong Giang, người đang đứng gần hơn, đến lúc này, Trần Gia mới nhìn rõ 2 vật kia là gì, gã than thầm: “Hỏng bét rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.