Tâm Ma

Chương 11: Bát Lâm trại




Nhờ may mắn cùng sự trùng hợp ngẫu nhiên mà 2 mạng người mới giữ được. Từ lúc gặp họa đến giờ, có vẻ như Thích Tâm luôn là vị cứu tinh của Trần Gia. Phải chăng, Thích Tâm có tài tiên chi, đoán trước được sự việc lần này, mới ban cho Trần Gia ba viên Thần Dược vô cùng chân quý. Phải chăng con người này có địa vị rất lớn trên giang hồ nên vừa nghe nói đến, Lão Ba cùng đám lâu la đều giật mình. Những chuyện này, Trần Gia đều không hiểu, từ trước tới giờ, đây mới là lần đầu tiên ông đi lại trên giang hồ mà đã gặp phải những rắc rối đến vậy, đủ thấy người sống trên giang hồ coi nhẹ tính mạng mình đến mức nào.

Không biết bao lâu, Trần Gia mới tỉnh lại, trời tối đen như mực, ánh lửa vẫn lập lòe. Có tiếng bước chân rầm rập cùng tiếng quát tháo. Hình như có đông người đang vây quanh. Trần Gia thầm nghĩ : « Không biết lại có chuyện gì nữa đây. »

Có tiếng người quát :

- Lão Ba, mày tới số rồi.

Trần Gia mở mắt ra, một đám người lố nhố xung quang, trông kẻ vừa quát dáng vẻ hung hăng, mặt đỏ như say rượu, đầu cạo trọc lóc, có vẻ như là thủ lĩnh. Trần Gia vô lực, toàn thân lúc nóng lúc lạnh, cồn cào vô cùng. Lão Ba vẫn ngồi y nguyên như lúc trước, mồ hôi túa ra như tắm, mắt nhắm nghiền, đang thiền định. Năm người thiếu niên đứng vây quanh trõng tre, gồm cả Tý và Út. Đám người kia sợ gì đó chưa dám tiến lại gần, đứng cách 1 khoảng bao vây xung quanh. Trần Gia nghĩ : « Dính vào tên Ba điên khùng này mình đúng là xui tận mạng, hắn kiếm đâu ra lắm kẻ thù thế. »

Tý thì thào đám bạn của nó :

- Là bọn Bát Lâm Trại đến sinh sự, hừ sao lại chọn đúng lúc thế.

Tý quát lên :

- Tiều Hổ, chẳng phải ngươi đã hứa là không làm bậy nứa sao, không thấy Lão Ba của ta đang ngồi đây à ?

Gã đàn em thì thầm với Tiểu Hô :

- Đại ca, chính mắt em đã nhìn thấy hắn bị trúng độc rất nặng lúc chiều nay.

- Ừ, tao biết rồi. Tiểu Hổ đáp rồi lớn tiếng.

- Bọn nhãi ranh kia, mau bảo Lão Ba của các ngươi ra hầu chuyện ta. Ha ha ha…

Lại có kẻ thì thầm vào tai Tiểu Hổ:

- Đại ca, đằng nào hắn cũng sắp chết, chúng ta dây dưa vào làm gì? Lỡ Lão Cả của hắn biết thì sao?

Tiểu Hổ nói

- Ừ, tao biết rồi, không thể để hắn chết dễ dàng vậy được, bao nhiêu năm hắn chèn ép bọn ta. Hắn vừa nói vừa giơ nắm tay lên. Giết hết rồi ném xuống sông, ma không biết quỷ không hay.

Một kẻ khác lại nói

- Đúng thế, giết trước, biết đâu Lão Cả của hắn về lại chữa được cho hắn, lão ta thần thông lắm

Tiểu Hổ đáp theo thói quen:

- Ừ, tao biết rồi.

Tiểu Hồ thoáng thoáng rùng mình, quắc mắc nhìn tên lâu la vừa nói, dám nói làm hắn sợ. Hắn xua bọn lâu la lên khép lại vòng vây. Thấy cả đám bên Lão Ba vẫn thủ thế không động tĩnh gì, Lão Ba thì ngồi im bặt, Trần Gia đang nằm trên giường hắn chưa thấy bao giờ, còn bọn trẻ con thì không đáng lo, Tiểu Hổ chắc mẩm phen này chắc thắng nên mới bước lại gần.

Hắn nói:

- Ta ra tay trước, trừ đi cánh tay phải của Lão Cả, coi như hắn mất một phần sức mạnh, chả mấy chốc là bại dưới tay ta. Bát Lâm Trại ta lại tha hồ vùng vẫy, làm mưa làm gió như trước đây, tất cả đã trong tiên liệu của ta rồi. Cấm có sai được.

Út nhỏ hét toáng lên:

- Ngươi đứng lại đó, Lão Ba ta sắp tỉnh rồi, sẽ cho ngươi biết tay, đứng lại đó …

Vừa nói xong, Út bụm miệng, nó nhỡ miệng nói lộ ra thế làm bọn Bát Lâm Trại biết Lão Tam đang bất tỉnh. Tý quay sang lườm nó. Tiểu Hổ thầm nghĩ: “Hóa ra Lão Ba hôn mê rồi, vậy càng không đáng sợ, cơ hội của ta đây rồi.”

Tiểu Hổ đáp, tay cầm lăm lăm cái rìu con là vũ khí của hắn:

- Ừ tao biết rồi, biết cả rồi, Út, hay ta để nàng lại, ngày ngày hầu hạ ta, ha ha ha.

Hắn cười man rợ, đưa tay lên toan bóp vào cổ cô gái nhỏ.

Ngay lập tức, kiếm vút lên, cả 5 lưỡi kiếm đều chém vào Tiểu Hổ, xuất thủ nhanh chóng, chiêu chuẩn xác vào chỗ hiểm yếu, nhưng đáng tiếc là không đủ lực, sức mạnh quá yếu. Tiểu Hổ giơ rìu lên gạt ngang, cả 5 thanh kiếm đầu bật ra . Hắn tiện tay vung 1 đường cong gọn gẽ, ánh sáng vút lên như cầu vồng, “keng keng keng …” 5 tiếng kêu lên cùng 1 âm sắc, 5 thanh kiếm đã bật tung lên trời rồi rơi loảng xoảng. Bọn lâu la cười khoái trá, lớn tiếng khen ngợi Tiểu Hổ, được thể tâng bốc hắn. Hắn đắc thắng chỉ tay vào bọn Lão Tam, nói:

- Băm nát chúng ra.

Rồi lại đổi sang giọng bỉ ổi nói với Út:

- Lại đây với ta nào cô bé

Tý kéo cô Út vào gần trõng tre trong vòng vây của 4 người, khẽ nói nhỏ:

- Cố gắng trì hoãn đợi Lão Ba hồi tỉnh

Tuy nói vậy nhưng tim cũng đập rồn rập, lạnh sống lưng, vừa mới ra chiêu mà vũ khĩ đã bị tước, chỉ tiếc là trước đây chúng không chuyên tâm tập luyện, để đến giờ trờ thành 1 lũ vô dụng. Trần Gia thầm kinh hãi, không hiểu ở đâu ra một lũ giặc cướp hung hang đến vậy, chỉ biết trách số phận, từ lúc lão hạ sơn đến giờ mấy phen đương đầu với thần chết. Lão định cố gượng dậy xem tình hình ra sao để trù trì nhưng toàn thân đau nhức kinh khủng, chỉ có nằm im bất động mới bớt đau đớn. Lại một lần nữa lão nằm bất lực chờ chết, không thể làm gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.