Rừng đêm.
Bầu trời bị che kín bởi tầng tầng mây đen, trút xuống màn mưa như thác đổ, khiến cho khu rừng càng thêm phần âm u.
Dù đã có lớp lớp tán cây rậm rạp che chắn, thế nhưng mặt đất bên dưới vẫn bị cày nát tả tơi, nhão nhoẹt tựa như một bãi lầy vô biên vô tận.
Kỳ lạ là, ở nơi như vậy, lại có một bóng người đang lội bì bõm bước đi. Hai chân của hắn lún vào trong đất, sâu đến tận đầu gối, mỗi lần nhấc lên hạ xuống đều khiến một đợt nước bùn bắn tung tóe, bám đầy trên lưng áo.
“Sư tôn bảo ta đến đây để tìm cảm ngộ, nhưng sao đã hơn ba tháng rồi mà vẫn không thấy gì nhỉ?” Hắn phát ra tiếng lầm bầm trong miệng, như muốn than vãn với màn mưa âm ỉ.
“Ài! Thuật bói toán này của sư tôn đúng là vớ vẩn mà! Trăm lần sai hết cả trăm, lại còn đem vận mệnh đệ tử ra thử nghiệm, thật sự chẳng còn biết phải dùng lời nào để diễn tả sư tôn của ta nữa!”
“Cái gì sư tôn cũng nói được, nhưng lại chẳng bao giờ nói trúng, còn hậu quả thì lúc nào cũng rơi vào trên đầu người khác. Không hiểu sao các sư huynh sư tỷ lại có thể răm rắp nghe theo như vậy chứ?”
Không biết có phải do cô đơn quá lâu hay không, nhưng hắn bắt đầu nói chuyện một mình. Hắn vừa đi vừa nói, hai tay múa may phụ họa, cứ như thể có một người nào đó đang ở bên cạnh vậy.
“Giờ mà quay về, thảo nào sư tôn cũng mắng ta lười biếng, không chịu cố gắng cho xem!”
“Được! Đã thế ta sẽ đi hết khu rừng này, để chứng minh trò bói toán kia là nhảm nhí!”
“Nhưng mà, lấy gì làm chứng cho việc ta đã đi hết khu rừng này bây giờ? Sư tôn lại bảo ta trốn đi chơi rồi về nói nhăng nói cuội thì sao?”
“Hừ! Cứ đi trước đã, từ từ cũng có cách!”
Bước đi thêm được một đoạn không xa, hắn bắt đầu mất kiên nhẫn. Hắn đột nhiên dừng lại, hai chân đứng dạng ra thành hình chữ bát, hai tay chống hông, ngửa mặt lên trời gào thét:
“Thiên đạo a! Cho ta cái cảm ngộ a! Ta muốn đột phá!”
Đôi mắt hắn mở to, chẳng hề cảm thấy vị cay từ nước mưa, ngược lại càng thêm phần long lanh, trong sáng. Bùn đất trên mặt hắn dần trôi đi, để lộ ra một khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ, nhưng trông vẫn còn khá non nớt.
Bầu trời một màu tối đen như mực, nước mưa cứ ào ào đổ xuống, ầm ĩ, nhưng cũng yên tĩnh đến lạ lùng. Đồng tử màu nâu nhạt khẽ động, gã trai trẻ từ từ khép mắt lại, đem sự tập trung đặt vào đôi tai.
Hình như, hắn nghe thấy gì đó! Có một âm thanh vang lên trong đầu hắn, mỗi lúc một rõ ràng hơn, mỗi lúc một gần.
Là tiếng bước chân. Một phần hốt hoảng, chín phần hung hăng, đang dồn dập lao thẳng đến. Hắn nhíu chặt chân mày, nhưng vẫn không mở ra hai mắt của mình mà tiếp tục “cảm ngộ”.
Bõm!
Hắn cảm nhận được có một thứ nặng nề vừa rơi xuống, ngay trước mặt mình. Đúng lúc này, hắn đột nhiên bừng tỉnh, nhưng không nhìn vào dưới chân mà hướng ánh mắt về phía xa.
Vút! Vút! Vút!
Tiếng gió rít khẽ vang lên, nếu không để ý kỹ thì rất khó để nghe thấy. Giữa nơi màn mưa ướt át lẫn màn đêm tăm tối chồng vào nhau, hàng chục mũi tên màu đen bay ra, sẵn sàng xuyên phá bất cứ thứ gì gặp phải.
Thế nhưng, thanh niên kia chỉ vừa nhẹ nhàng vung tay một cái về phía trước, tất cả mọi thứ đều ngay lập tức biến mất, âm thầm lặng lẽ giống như cái cách mà chúng đến.
“Ngươi là ai?” Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Trên những thân cây cao lớn phía trước mặt thanh niên, chín thân ảnh vận y phục màu đen dần xuất hiện. Bọn chúng như ẩn mình vào bóng tối ở xung quanh, chỉ để lộ ra những đường viền mờ ảo.
“Là ta hỏi các ngươi câu này mới đúng!” Thanh niên trừng mắt lên, chỉ mặt từng tên quát. “Mẹ kiếp! Ông đây khó lắm mới tìm được chút cảm ngộ, vậy mà lại bị các ngươi phá đám. Để xem ta thu thập các ngươi như thế nào!”
“Vị công tử này xin bình tĩnh, chỉ là chút hiểu lầm mà thôi.” Một bóng đen khác lên tiếng. Vừa nãy đòn công kích của cả bọn dễ dàng bị hóa giải, hắn không cần đoán cũng biết người trước mắt không phải hạng dễ trêu chọc.
“Ta không thích bình tĩnh! Ta thích hiểu lầm đấy thì làm sao?” Thanh niên cười nhạt, bắt đầu xắn tay áo lên. “Để không mang tiếng bắt nạt kẻ yếu, ta đếm đến ba thì sẽ ra tay, các ngươi mau chuẩn bị đi.”
Chín thân ảnh màu đen im lặng nhìn nhau, khẽ gật đầu. Tuy nhiên, đầu của bọn chúng không ngẩng lên mà cứ giữ nguyên như vậy. Đột nhiên, chín cặp mắt lộ ra vẻ khó tin, xen lẫn kinh hãi đến tột độ.
Đồng tử bọn chúng kịch liệt run rẩy, liếc nhìn thanh niên lạ mặt. Theo cặp mắt chuyển động, những cái đầu cũng khẽ xoay ngang, làm hiện ra trên cổ một đường tơ rất mảnh màu đỏ.
Bõm! Bõm!
Từng cái đầu lâu gãy gập xuống, rơi rụng như mít chín, chìm nổi nhấp nhô rồi lềnh bềnh trôi theo dòng chảy của bùn đất. Phía trên, máu tươi ồ ạt trào ra từ những cái cổ, nhanh chóng bị nước mưa cuốn đi sạch sẽ.
Chín cơ thể áo đen, bằng cách nào đó vẫn bám được vào thân cây, co giật trong chốc lát rồi mềm nhũn. Toàn bộ đám người, đều đã chết! Nhưng đến tận lúc chết, bọn chúng vẫn không biết mình chết như thế nào.
“Ta đếm đến ba rồi mà các ngươi vẫn chưa chuẩn bị xong, đúng là một lũ vô dụng.” Thanh niên rũ hai ống tay áo xuống, nói xong thì hời hợt lách người sang một bên, bì bõm lội dòng nước bùn bước đi.
“Công tử chờ đã!” Chợt, sau lưng hắn vang lên thanh âm của một nữ tử, chính là thứ ngã xuống ngay trước mặt hắn lúc ban nãy.
“Ta bận lắm, không chờ được.” Thanh niên đáp, thân hình vẫn chậm chạp tiến lên.
“Công tử…” Người ở phía sau vội vã đứng dậy đuổi theo. “Đa tạ đã cứu mạng!”
“Ta cứu cô nương?” Hắn dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh.
Đứng ở đó là một nữ tử áo quần xộc xệch, đầu tóc rối rắm, bùn đất lấm đầy trên cơ thể lẫn mặt mũi. Tuy nhiên, ẩn hiện phía bên trong là lớp da thịt mịn màng trắng trẻo, trang sức khá ít nhưng đều là loại vô cùng giá trị, chứng tỏ xuất thân của nàng cũng không thấp.
“Vừa nãy bọn người xấu kia muốn hại ta.” Nữ tử suy nghĩ giây lát rồi trả lời. “Công tử ra tay giết hết bọn chúng, vậy tức là cứu ta rồi.”
“Ờ, cũng đúng.” Hắn khẽ gật gù rồi tiếp tục bước đi. “Nhưng nếu không phải đám người kia nhắm vào ta trước, ta đã không giết bọn chúng, coi như cũng chẳng liên quan gì đến cô nương cả.”
Vừa rồi, chín người áo đen nhìn thấy nữ tử ngã trước mặt thanh niên, mặc dù không biết là ai nhưng lúc bắn tên lại nhắm vào luôn cả hắn, thà giết nhầm còn hơn bỏ sót. Chỉ là không ngờ, hành động thiếu suy nghĩ này đã khiến cho cả bọn phải bỏ mạng vô ích.
Nữ tử không biết lời nói của thanh niên là thật hay giả, nhưng nếu không có người này, kẻ phải chết lúc này đã là nàng. Nàng hướng ánh mắt nhìn bức màn âm u ở xung quanh, cảm giác nguy hiểm vẫn luôn cận kề, lập tức tiến lên đi sát ở bên cạnh hắn.
“Ta họ Trần, tên là Thanh Ngân, không biết công tử xưng hô thế nào?”
“Chớ theo ta!”
“Ta không nghĩ đó là một cái tên.”
“Ta bảo chớ có đi theo ta!” Thanh niên nói với giọng lớn hơn, chân giẫm mạnh xuống cho nước bùn văng lên tung tóe, hiển nhiên cho rằng nữ tử kia cố ý hiểu sai lời nói của mình. “Chớ có quấy rầy ta cảm ngộ!”
Trần Thanh Ngân cắn nhẹ môi, đợi hắn đi lên trước một đoạn rồi lẽo đẽo theo sau. Cảnh tượng chín kẻ áo đen bị hạ sát vẫn còn ám ảnh trong tâm trí, nàng không biết kết cục của bản thân ra sao nếu lỡ làm hắn nổi giận, nhưng nếu ở lại đây một mình thì chỉ có cầm chắc cái chết.
Đột nhiên, tên thanh niên đang đi thì khựng lại thân hình, quay lại nhìn chằm chằm vào nàng. Trần Thanh Ngân giật thót người, tim đập thình thịch, hai chân suýt nữa đứng không vững.
Hắn thật sự động sát tâm sao?
“Công… công tử, ta… ta tình cờ… tình cờ cũng muốn đi hướng này.” Nàng nuốt một ngụm nước miếng, cố nặn ra một nụ cười, ấp úng nói. “Không… không vấn đề… gì chứ?”
“Ta…” Hắn thốt lên một tiếng rồi ngừng lại. Không hiểu sao, trước đó hắn vẫn bình thường, nhưng lúc này bỗng cảm thấy khó khăn để mở lời.
“Công tử bình tĩnh, ta không có ý làm phền công tử, chỉ là hiểu lầm, hiểu lầm thôi.” Trần Thanh Ngân hốt hoảng lùi lại một bước, ngã ngồi trên mặt đất, hơn nửa thân mình ngập chìm trong nước bùn.
Nhưng vừa nói xong, nàng chợt nhớ đến đám người áo đen cũng thốt ra những lời này trước khi chết, vội vàng sửa lại:
“Không, không, công tử cứ việc mất bình tĩnh, cứ việc hiểu lầm, ta không có vấn đề gì đâu.”
Gã thanh niên nghe những điều này, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy thoải mái, liền nói ra những lời trước đó chưa nói được:
“Ta họ Khúc, tên Xuân Ca. Xuân trong xuân phong ngữ lưu oanh, Ca trong hạo ca đãi minh nguyệt*. Cô nương có thể giúp ta một việc được không?”
“A! Tất nhiên là được.” Nữ tử có chút bất ngờ, không nghĩ hắn lại đột nhiên nói ra tên họ như vậy. Cảm giác như vừa từ quỷ môn quan trở về, nàng thở phào một hơi, gật mạnh đầu nói. “Là việc gì vậy?”
Nhưng gật đầu xong, nàng lại hốt hoảng đưa tay lên ôm lấy cái cổ, sau khi biết chắc không có thứ gì rơi xuống thì mới thật sự yên tâm.
Thanh niên họ Khúc không hiểu vì sao nữ tử kia lại tự bóp cổ mình. Nhưng hắn không muốn hỏi để làm gì, chỉ từ tốn nhấc bước chân lên, tiến đến trước mặt nàng rồi nhẹ nhàng nói:
“Cùng ta đi hết khu rừng này!”
Hắn cần có người làm chứng rằng mình đã đi hết khu rừng, sau đó liền có thể quay trở về nói cho sư tôn biết, thuật bói toán của người không khác nào một trò nhảm nhí.
- --------Trích hai câu trong bài thơ “Xuân nhật tuý khởi ngôn chí” của Lý Bạch.