(Lưới nhện)
Nhìn kỹ lại, những chấm tròn nhỏ bé đó thật sự là những con mắt, còn thứ kia nào phải cuống hoa gì, mà là một con nhện.
Hàng tá mắt to mắt nhỏ nhìn vào Lý Vũ, chớp chớp nháy nháy. Tám cái chân bung ra, con nhện lộn một vòng, vội vội vàng vàng chạy vào trong chiếc bình, run như cầy sấy.
“Nơi quái quỷ gì thế này!”
Loạng choạng đứng dậy, Lý Vũ nhắm thẳng hướng cửa ra vào mà lao đi. Không biết nơi đây là đâu, nhưng hắn có một cảm giác ghê rợn bao phủ toàn thân, không thể nán lại thêm được một phút giây nào nữa.
Nỗi sợ lớn nhất, cũng là nỗi sợ duy nhất của Lý Vũ, đó chính là nhện. Hắn có thể bình tĩnh vào lúc khác, nhưng nghĩ đến chuyện vừa uống tận bốn cốc chất dịch do lũ nhện tiết ra, hắn cảm thấy như sắp phát điên lên.
Rầm!
Cánh cửa mở tung, Lý Vũ lao mạnh thân hình ra bên ngoài gian nhà. Nhưng vừa chui qua khỏi khung cửa, hắn liền đâm đầu vào một thứ gì đó, khiến cả người ngã ngồi ra sau.
Lý Vũ ngẩng đầu lên, trông thấy rất nhiều chiếc gương đang phản chiếu hình ảnh của mình.
Con mắt Lý Vũ trợn trừng, kinh hãi nhìn vào hàng trăm con mắt to hơn cả đầu người đang thi nhau chớp nháy. Tất cả số con mắt đó đều là của một con nhện khổng lồ màu trắng.
Phập!
Con nhện giơ cái cái chân trước nhọn hoắc lên rồi hạ xuống, đâm xuyên qua tấm ván gỗ giữa hai chân Lý Vũ, nhẹ nhàng như thanh dao phay đâm vào một miếng đậu phụ.
Hai cái răng nanh sắc bén huơ qua huơ lại trước mặt hắn, lạch cạch va vào nhau, không khác nào một cái kéo dùng để cắt đầu người. Lý Vũ run như cầy sấy, hai chân đạp đạp lùi vào trong căn nhà.
Đóng sầm cửa lại, hắn dựa lưng vào đó, hơi thở phì phò, nhịp tim đập loạn. Một cảm giác lành lạnh tràn ra giữa hai chân, bàn tay hắn vô thức đưa xuống rồi nắm chặt lại.
“Nơi quái quỷ gì…”
Phập!
Lý Vũ còn chưa dứt lời, một cái móng vuốt màu trắng liền đâm xuyên qua cánh cửa, chỉ cách vành tai của hắn có nửa gang tay. Hắn quay lại, nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của mình trong chiếc móng vuốt bóng loáng như gương.
Chồm người về phía trước, Lý Vũ dùng tứ chi để bò một đoạn rồi mới đứng lên để chạy được. Hắn vồ lấy chiếc bàn, xô về phía cánh cửa rồi tiếp tục chạy về phía chiếc giường ở góc nhà.
Lý Vũ lộn một vòng trên giường, đầu đập vào bức tường một cú khá mạnh. Nhưng hắn không còn biết đau là gì, vội trùm kín tấm chăn lên người, chỉ chừa lại một con mắt để nhìn ra bên ngoài.
Hắn sợ nhện. Vừa rồi uống bốn cốc nước dịch do chúng tiết ra đã khiến hắn vô cùng hoang mang, lúc này còn gặp phải con nhện khổng lồ đến như thế, tinh thần hắn muốn tan vỡ.
Vừa nuốt xuống một ngụm nước miếng, chiếc bình dưới sàn nhà lại đập vào mắt Lý Vũ. Những con mắt nhỏ xíu chớp chớp nháy nháy, khiến cho cảm giác nhờn nhợn, buồn nôn trào dâng trong cổ họng hắn.
Đột nhiên da đầu hắn tê rần, tóc gáy dựng đứng hết cả lên. Có thứ gì đó chui rúc dưới đám tóc phía sau hắn, đang muốn bò vào trong cổ áo. Con mắt trợn trừng, Lý Vũ lật tung chiếc chăn lên rồi nhảy khỏi giường.
Bên dưới tấm chăn, hàng trăm con nhện đang ở đó, con nào con nấy to bằng bàn tay, người đầy lông lá. Hàng trăm con mắt hình tròn xếp chồng lên nhau, chăm chú nhìn hắn, chớp chớp.
“A…a…”
Lý Vũ rùng mình một cái rồi lùi lại. Lưng vẫn còn thấy nhồn nhột, hắn rướn hai tay ra sau đến mức muốn sái cả vai, nhưng vẫn không chạm được thứ đang luồn lách trong áo mình.
Cởi áo ngoài rồi cởi tiếp cả áo trong, Lý Vũ ngoái đầu lại nhìn, cầm chiếc áo quật liên tiếp vào sau lưng. Tiếng lịch bịch vang lên, xung quanh Lý Vũ rơi xuống vài con nhện đầy lông, xanh lè.
“Không được qua đây!”
Lý Vũ cầm chiếc áo quật tới tấp ở trước mặt hòng dọa nạt bầy nhện. Nhưng chúng không có vẻ gì là sợ hãi, hai cái chân trước nghênh nghênh, sáu cái chân còn lại nhanh chóng bò về phía hắn.
“Không được qua đây! Không được qua đây!”
Mải hò hét với đám nhện con, Lý Vũ không để ý đến thanh âm dồn dập vang lên xung quanh căn nhà. Trên vách tường, từng chiếc móng vuốt bóng loáng đâm vào rút ra, tạo thành rất nhiều lỗ thủng.
Răng rắc!
Bức tường phía bên phải đổ sập xuống, mái nhà nghiêng qua một bên, bắn một ít vụn gỗ cùng bụi bặm lên trên cơ thể trần trụi, săn chắc của Lý Vũ, khiến hắn bất giác quay lại nhìn.
Bên ngoài, những con mắt khổng lồ lấp ló, không ngừng chớp nháy. Lý Vũ cảm thấy mình đã bị sợ hãi làm cho ngu người, căn nhà tranh yếu ớt thế này làm sao có thể ngăn cản con nhện khủng bố đến như vậy được.
Cắn chặt môi để lấy lại chút tỉnh táo, Lý Vũ cố kìm nén run rẩy trên tứ chi. Không thể trốn được nữa thì chỉ còn đường chạy, hắn lập tức xoay người về phía sau lưng con nhện, cắm đầu lao đi.
Hắn vẫn còn chấp niệm rất lớn đối với y thuật, thật sự không muốn chết thế này. Trước đây ở Lý gia, ở Tiểu Trúc thôn, tính cách của hắn vẫn luôn điềm tĩnh, bởi trời có sập xuống thì đã có Lý bà bà, Lý lão chống đỡ.
Nhưng bây giờ, hắn chỉ có một mình, phải tự đối mặt với nguy cơ sinh tử, không thể giả bộ được nữa. Hắn không dám chắc lần đầu thai tới có giữ được ký ức hay không, nếu không thì lần này coi như chết là hết.
Vì thế, hắn phải sống bằng mọi giá!
Dù sao thì cũng là con người, hắn sợ chết, nhất là khi đã trải qua cảm giác chết đi một lần, thật sự là không dễ chịu chút nào. May mắn sống lại, hắn càng quý trọng sinh mạng của mình nhiều hơn.
Liếc nhìn qua bên cạnh, Lý Vũ phát hiện ra có tám cái chân nhện, cắm xuống thành hai hàng ở hai bên gian nhà, có nghĩa là cả thân hình khổng lồ của nó đang nằm phía trên đỉnh đầu.
Lý Vũ cắn răng, dùng hết sức lực của mình để chạy. Hắn cảm nhận được hàng trăm con mắt vẫn đang ở phía sau lưng, mà con nhện này lớn như vậy, nhất thời không thể đảo ngược thân hình lại để chặn đầu hắn.
Để giữ được thăng bằng, con nhện chỉ có thể đồng thời dùng bốn cái chân giữa hoặc hai cái chân sau để tấn công. Hắn sẽ lợi dụng điều này để suy đoán hướng công kích của nó, từ đó làm ra tránh né.
Đúng như dự tính, bốn cái chân giữa của con nhện gập lại, xé toang bức tường gỗ, đâm thẳng về phía Lý Vũ ở các vị trí đầu, ngực, hông và bắp chân.
Đã có chuẩn bị sẵn từ trước, phản xạ của Lý Vũ cũng nhanh hơn. Hắn giậm mạnh chân, khiến cho tốc độ nhất thời bộc phát.
Để có được phản xạ tốt như vậy, Lý Vũ cần phải cảm ơn Tiểu Thất. Bởi trước đây, hắn thường xuyên bị con chim này làm phiền, hầu như lúc nào cũng chú ý hành động của nó để ra tay trước.
Tuy nhiên, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau. Lần này, hắn đóng vai kẻ yếu, mà không cẩn thận một chút là có thể dẫn đến tử vong. Dù đã có chuẩn bị từ trước, Lý Vũ cũng chỉ có thể thoát được ba cái chân phía trên, còn cái dưới cùng vẫn lướt nhẹ vào bắp chân hắn.
Trước đó chỉ nhìn thoáng qua, Lý Vũ cảm thấy cái chân nhện này là sắc bén vô cùng. Nhưng đến khi thật sự bị cắt trúng, hắn mới thật sự biết được độ sắc bén của nó là như thế nào.
Không hề có bất kỳ cảm giác đau đớn, chờ cho cơn tê tái truyền lên não thì Lý Vũ mới nhìn xuống, thấy một vết thương sâu hoắm ở đó. Máu chảy lênh láng, cơn đau nhức thấu xương lúc này mới xuất hiện.
Lý Vũ ngã quỵ trên sàn nhà. Lộn một vòng, hai cánh tay giơ lên, xé rách chiếc áo cởi ra khi nãy làm hai phần. Hắn vừa buộc chặt phía trên miệng vết thương để cầm máu vừa cắn răng tiếp tục chạy đi.
Công kích không thành công, con nhện thu bốn cái chân giữa về, hai cái chân sau lập tức chém tới. Tốc độ không còn được linh hoạt như trước đó, nhưng theo Lý Vũ thấy hai cái chân sau không khó để tránh né.
Hắn giậm chân, muốn lao vào giữa khe hở rất rộng giữa hai lưỡi đao sắc bén kia. Nhưng đột nhiên, con ngươi của hắn co rút lại, nhìn thấy bên cạnh hai cái móng vuốt to lớn còn có hai vệt sáng rất mờ xuất hiện.
Từ bỏ ý định của mình, Lý Vũ lập tức nghiêng người ra sau, đầu gối hơi khuỵu xuống, trượt qua phía dưới bốn lưỡi đao đoạt mạng kia. Phản ứng này của hắn là rất tốt, nhưng vẫn chưa đủ.
Xoẹt!
Móng vuốt khẽ chạm vào ngực hắn, để lại một vệt máu dài ở đó. Lý Vũ ôm ngực, thầm cảm thấy may mắn vì không quá ỷ lại vào tấm áo giáp mà Lý lão đã cho hắn khi còn nhỏ.
Thoát được công kích của con nhện nhưng Lý Vũ không bớt căng thẳng mà tim càng đập mạnh hơn, bởi phía trước là một tấm lưới to lớn không biết được giăng ra từ khi nào.