Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ

Chương 61: Phiên ngoại 2 - Phần 2




Lúc Từ Đồ chạy tới, người phụ nữ kia đang nhìn quanh quất hướng ngược lại, một tay vòng trên bụng, tay kia dắt cơm nếp nhỏ.

Thỉnh thoảng cô ấy cúi đầu mỉm cười với cô bé, những lọn tóc rơi xuống hai bên gò má, mang đến cho người ta cảm giác hết sức nhỏ nhẹ dịu dàng, giống con gái Giang Nam.

Từ Đồ đứng men bên lề đường: “Cho em hỏi…”

Đối phương dời ánh mắt về phía cô, thoáng ngạc nhiên, sau đó nở nụ cười thân thiện.

Từ Đồ giơ điện thoại: “Chị cho em hỏi, chị có biết đường đi tới nhà hàng này không?”

Đối phương dường như bị cận, hơi nheo mắt, nghiêng đầu lại gần: “À.” Cô ấy giơ bàn tay đang đỡ bụng chỉ tới phía trước: “Em đi tới ngã ba đó, rẽ trái, gặp đèn xanh đèn đỏ quẹo phải, sau đó đừng quay đầu xe ở ngã tư thứ nhất, vì đó là đường một chiều, phải đi từ đường bên kia, nhà hàng này nằm trong một con hẻm kế bên trường học.”

Hai người quay mặt về hướng người phụ nữ chỉ, đối phương thì khoa tay múa chân, còn Từ Đồ thì rờ rờ mũi.

Cô ấy mỉm cười áy náy: “Chị nói không rõ lắm, em nắm được không?”

“Cũng được.” Từ Đồ đáp lại, không thể nào không biết ngượng nói mình đã bị cô ấy làm cho choáng váng.

Người phụ nữ quan sát Từ Đồ một lát, đặt tay lại trên bụng: “Em không phải người vùng này hả?”

Từ Đồ gật đầu: “Người Hồng Dương, em đến đây học.”

Cô ấy hiểu ra, mỉm cười: “Vậy em nên nếm thử thức ăn ở nhà hàng này, tuy vị trí hơi khó tìm nhưng đầu bếp tay nghề hạng nhất, mùi vị rất ngon.”

“Em cũng xem giới thiệu trên mạng.”

Cô ấy cười: “Em đi một mình sao?”

“Dạ không.” Từ Đồ chỉ chiếc Mercedes-Benz cách đó không xa: “Em đi hai người.”

Tần Liệt vẫn luôn nhìn Từ Đồ qua kính chiếu hậu, thấy cô lại bắt chuyện với một người phụ nữ xa lạ, còn huyên thuyên nói cười.

Anh tắt máy, đẩy cửa bước xuống.

Bốn phía tấp nập người qua lại, nhộn nhịp sầm uất.

Tần Liệt không đi qua mà đứng tựa người vào thân xe, cúi đầu châm điếu thuốc.

Sau khi hút hai hơi, anh kẹp giữa ngón tay, thả lỏng người, tiếp tục dời mắt sang đó.

Bên kia, hai người đang nói chuyện hăng say, bỗng có gì đó lăn lông lốc tới chân Từ Đồ.

Thì ra cơm nếp nhỏ đánh rơi quả táo xuống đất.

Người phụ nữ đỡ thắt lưng, tính quỳ xuống nhặt.

Từ Đồ vội nói: “Để em.”

Cô nhặt quả táo lên, ngồi xổm người, lau sạch vết bẩn bên ngoài.

Cơm nếp nhỏ ngậm ngón tay trong miệng, ánh mắt trông mong nhìn cô.

Từ Đồ dịu dàng: “Của em hả?”

Cô bé con bẽn lẽn mỉm cười, nấp sau lưng mẹ.

“Trừng Trừng, cảm ơn chị đi con.”

Thì ra cơm nếp nhỏ tên Trừng Trừng, Từ Đồ nhướng lông mày mỉm cười với cô bé.

“Cảm ơn, chị.” Cô bé nói chuyện chưa lưu loát, giọng nói non nớt ngọng nghịu, nhưng hết sức thông minh.

Từ Đồ chưa từng thấy qua cô bé nào đáng yêu như vậy. Cô đưa quả táo qua, không nhịn được bẹo luôn cái gò má nhỏ nhắn mũm mĩm đó mấy cái.

Trừng Trừng ôm quả táo, rụt vai: “Mẹ, trôi trôi.”

Người phụ nữ giải thích: “Con bé nói em rất xinh đẹp.”

(漂漂: trôi, trôi

漂亮: xinh đẹp)

Từ Đồ đắc ý sướng rơn, vỗ vỗ tay, muốn ôm cô bé.

Còn chưa kịp đụng vào bỗng đằng sau có một giọng nói khàn đục vang lên: “Lục Trừng.”

Cô bé con nghe thấy lập tức ‘a’ một tiếng theo bản năng, ngẩng đầu lên, hai con mắt tròn xoe long lanh. Cô nhóc hớn hở chạy tới, cất giọng líu lo: “Ba ba!”

Từ Đồ nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông bước xuống từ chiếc Volkswagen Bora màu trắng. Dáng người cao lớn, cục mịch; thời tiết tháng mười mà vẫn mặc một chiếc áo thun ngắn tay đơn giản, cơ bắp bên trong căng chật, những đường nét cơ thể thoắt ẩn thoắt hiện.

Người nọ giữ dưới nách cơm nếp nhỏ, chẳng hề tốn chút sức lực nhấc cô bé lên một cách gọn gàng. Hai cái chân nhỏ bụ bẫm vẽ một đường vòng cung trong không trung, sau đó ngồi vững vàng trên cánh tay người đàn ông.

Người đàn ông một tay ôm con, tay kia buông thõng bên người, vững bước đi tới.

Hắn lia mắt nhìn Từ Đồ, ánh mắt cảnh giác, vẻ mặt không mấy thân thiện.

Người phụ nữ đỡ bụng bước xuống bậc cấp: “Anh ấy là chồng chị.”

Từ Đồ gật đầu, cũng đứng dậy bước tới trước, lúc này mới nhìn thấy rõ được khuôn mặt. Người nọ để đầu húi cua, đường nét rắn rỏi, tướng mạo rất điển trai, nhưng trên đỉnh chân mày lại cố tình dư ra một vết sẹo, nhìn qua rất mạnh mẽ sắc bén, có phần dữ tợn, không dễ tiếp cận.

Rốt cuộc Từ Đồ cũng đã nhìn thấy một người đàn ông còn nam tính cứng rắn hơn cả Tần Liệt. Cô không khỏi dời ánh mắt về phía xa xa, người nọ hôm nay tao nhã hơn rất nhiều, đang đứng tựa người vào xe, ngoắc tay với cô.

Mặt mũi Từ Đồ dãn ra, trong lòng dâng lên tia ngọt ngào, trước khi chạy về phía anh lại tò mò liếc nhìn cả nhà ba người bọn họ lần nữa.

Người đàn ông kia đỡ thắt lưng vợ mình, giọng nói hai người mơ hồ truyền tới.

Người phụ nữ trách cứ: “Sao anh lâu vậy?”

“Đợi nóng ruột hửm?” Hắn dán sát vào tai cô ấy, rõ ràng chỉ là mấy chữ bình thường, nhưng ngữ điệu trả lời lại cực kỳ không đứng đắn.

Người phụ nữ đẩy mặt hắn ra: “Anh phiền quá.”

“Muốn tạo phản hả?” Hắn nhẹ nhàng véo eo cô ấy, cánh tay mạnh mẽ phủ lên gáy cô ấy đè xuống một nụ hôn.

Môi bị lấp kín, cô ấy nhéo một cái để hắn buông ra, cô bé con trong lòng cũng tham gia náo nhiệt, thơm ‘chụt chụt’ loạn xạ trên mặt hai người, cười khanh khách không ngừng.

Hai gò má người phụ nữ đỏ ửng, quở mắng: “Lục Cường, anh thật đáng ghét, đang ở ngoài đường đó.”

Hắn nhướng mày: “Lão tử hôn người phụ nữ của mình còn cần phải xem địa chỉ hả?”

“Anh văn minh chút đi.”

“Cái đó là đối với người ngoài đường.” Hắn khom lưng rỉ tai: “Nếu mà văn minh với em, thì đã không có Lục Trừng và thằng chó con trong bụng em rồi.”

Biết rõ hắn mà lên cơn thô tục là chẳng cần phân biệt nơi chốn, người phụ nữ không phát biểu thêm gì nữa, chỉ hỏi: “Ăn gì đây anh? Lâu rồi chưa ăn…”

Kỳ thật phần sau nói cái gì, Từ Đồ căn bản không nghe thấy, vì đã bị hành động hôn nhau kịch liệt của hai người kích thích nghiêm trọng, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ghen tị.

Cô hấp tấp chạy trở lại xe, cũng muốn bắt chước bọn họ.

Đi cách xa mấy bước, đột nhiên người phụ nữ gọi với theo: “Hai người còn định đi đến nhà hàng kia không?”

Đồ Đồ quay đầu: “Đi chứ.”

“Vậy thì đi theo xe của bọn chị đi. Bọn chị cũng đến đó.”

“Được.”

Từ Đồ phóng mấy bước tới trước mặt Tần Liệt, chưa kịp nói lời nào đã nhào tới hung hăng phủ môi xuống môi anh.

Tần Liệt mờ mịt không hiểu chuyện gì, nhưng theo bản năng lập tức vòng tay siết chặt eo cô.

Nụ hôn của Từ Đồ sắp rơi xuống, anh lập tức bẹo hai gò má cô, đẩy đầu cô ra xa: “Làm gì?”

Từ Đồ bĩu môi, phần thịt non hồng mềm mại bên trong cánh môi lộ ra, cô líu nhíu nói: “Muốn hôn anh.”

Tần Liệt bị cô đè vào cửa xe, nhướn mày: “Hỏi đường được chưa?”

“Chưa được.”

Hai tay anh vẫn đang bẹo má cô: “Vậy cả buổi trời, em làm gì thế?”

“Mới đầu em nghe không hiểu, sau đó thì người đàn ông kia tới, lo nhìn hắn nên quên mất.”

Khóe môi Tần Liệt không khỏi căng ra, thanh âm bỗng chốc lạnh mấy phần: “Đẹp trai không?”

Từ Đồ cười hinh hích: “Cũng được.”

Tần Liệt: “…”

Từ Đồ bỗng cảm thấy lực véo ở gò má mình càng lúc càng mạnh, cô nhíu mày, không nhịn được đập vai anh: “Đau quá.”

Lúc đánh anh cô phải nhón chân lên, hơn nửa trọng lượng cơ thể đều đè lên người anh.

Từ Đồ đứng không vững, chỉ cảm thấy một phen choáng váng, nháy mắt đã bị anh lật người đè lên cửa xe.

Trên gò má cô còn lưu lại dấu tay anh véo phớt hồng, cô không khỏi trừng to mắt nhìn người đàn ông trước mặt, tim bùm bùm phóng thẳng ra xa lộ.

Tần Liệt nhướng mắt nhìn xung quanh, cắn răng một cái, bất chấp ánh mắt người khác, ngấu nghiến hôn cô trừng phạt.

Bốn phương tám hướng rất nhiều người qua lại, ánh mắt ném tới cũng không ít.

Trước giờ Tần Liệt không phải là người quá phô trương, nhưng luôn vì cô mà phá lệ.

Anh chỉ hôn vài giây nhưng dùng sức rất mạnh và hung hãn. Bàn tay với mở cửa xe, thô bạo nhét người trong lòng vào chỗ ngồi, môi vẫn không rời, khom lưng chui vào, đè Từ Đồ xuống lưng ghế, cắn mút không ngừng.

Tất cả động tác vô cùng trơn tru trôi chảy, ngang ngược độc đoán, khí thế này khiến người ta không cách nào cưỡng lại.

Các giác quan bị tầng tầng kích thích, Từ Đồ nghiêng ngả đảo điên, lúc được anh buông ra, môi ân ẩn đau, thân thể mềm oặt trượt xuống.

Tần Liệt đóng cửa xe, quay lại vị trí ghế lái.

Rề rà mãi một hồi lâu sau, Từ Đồ mới nhớ tới chuyện tìm chiếc Volkswagen màu trắng kia, nhưng ngựa xe như nước bốn phía đông nghịt, chỗ nào còn bóng dáng chiếc xe đó.

Cô bỗng dưng ngồi bật dậy, chỉ loạn xạ phía trước: “Nhanh lên anh, chiếc xe kia đi rồi.”

Tần Liệt hờ hững liếc xéo cô nàng, ngồi bất động, mặt sa sầm chẳng có lấy một tia hưởng ứng. Anh trực tiếp nhập địa chỉ vào thiết bị định vị, rồi cứ thế theo hướng dẫn mà đi.

Vị trí quả thật rất khó tìm, lúc đến nhà hàng lại nhìn thấy cặp vợ chồng kia.

Cách mấy bàn ăn, Từ Đồ vẫy tay với người phụ nữ.

Người phụ nữ thân thể nặng nề, kê một cái gối sau lưng, dáng vẻ biếng nhác, nhìn Từ Đồ mỉm cười.

Tần Liệt ném ánh mắt qua, đối mắt với người đàn ông ở phía đằng xa kia, ánh mắt cả hai đều phẳng lặng không chút gợn sóng.

Anh đặt tay lên gáy Từ Đồ, đùn cô nàng vào chỗ ngồi gần cửa sổ.

Nhà hàng tiêu chuẩn không quá cao nhưng rất có phong cách. Phía ngoài cửa sổ sát đất là ao sen xanh biếc thoảng hương thơm dịu mát tinh khiết, có cây cầu nhỏ bắc ngang qua, dưới chân cầu nước chảy lững lờ từng đàn cá quẫy mình bơi lội. Tà dương treo nơi đầu ngọn cây, ráng chiều bị những phiến lá lay động chia ra thành từng giọt nắng vàng nhỏ vụn, xuyên qua cửa kính rải lên góc bàn.

Từ Đồ biết Tần Liệt quen tiết kiệm nên cô chủ động gọi một món mặn, một món rau, chỉ hai món như thế.

Sau đó, Tần Liệt gọi cho cô thêm một chén súp hải sản.

Từ Đồ ăn no cành, cầm cái muỗng nhỏ chậm rãi nhấp nháp phần súp còn lại chờ Tần Liệt đi thanh toán.

Anh vừa đi, có một vật nhỏ chạy lại gần.

Khóe mắt Từ Đồ nhìn thấy một bàn tay mũm mĩm, mu bàn tay có mấy cái hõm nhỏ hết sức đáng yêu, năm ngón tay thả ra, trên góc bàn xuất hiện một viên kẹo sữa.

Từ Đồ cười tít mắt: “Cho chị sao?”

Ngón tay Trừng Trừng bị cô nhóc mút đến óng ánh nước miếng. Cô nhóc cọ mũi chân vào nhau, bẽn lẽn gật đầu.

Từ Đồ bẹo mặt cô bé: “Cám ơn em nha.” Nói chuyện với búp bê nhỏ, thanh âm của cô cũng nhỏ nhẹ dịu dàng trước giờ chưa từng có.

“Không có gì.” Trừng Trừng nói từng chữ rõ rành.

Từ Đồ lấy ngón tay trong miệng cô bé ra, dắt tới phía trước, thân thể bé xíu mềm mại của Trừng Trừng lập tức dựa vào đùi Từ Đồ.

Dường như con bé rất thích cô.

Từ trước đến nay, Từ Đồ chưa từng ở chung với một đứa bé nhỏ thế này, cô cúi đầu ‘um a’ mấy lời trẻ con ngô nghê với cô bé.

Ánh mắt của người đàn ông bên kia bàn từ đầu tới cuối không dời khỏi cô bé, cất tiếng gọi Trừng Trừng.

Từ Đồ đứng dậy, nắm bàn tay nhỏ xíu dắt cô bé trở lại chỗ ba mẹ.

Bàn bên này vì có trẻ con nên hai người ăn khá chậm, người phụ nữ mời Từ Đồ ngồi lại tán gẫu. Hai người nói chuyện khá ăn ý, cuối cùng còn trao đổi cách thức liên lạc với nhau.

Lục Cường dựa người vào ghế, vắt cổ chân này qua chân bên kia. Ánh mắt đăm đăm nhìn người phụ nữ ngày càng mượt mà đối diện, cười ra tiếng.

Người phụ nữ nghe thấy, ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt của hắn.

Lục Cường cong môi, mắt phải lập tức nháy nháy, phóng điện.

Khuôn mặt cô ấy đỏ ửng, khẽ lườm đối phương, mấp máy môi nhả ra mấy chữ.

Một màn mắt đưa mày liếc này, bất luận có bao nhiêu người ngồi bên cạnh đi nữa, cũng đều dư thừa.

Sau khi thanh toán xong, Tần Liệt đi vào phòng rửa tay một chuyến. Lúc đi ra thấy Từ Đồ đã đổi sang bàn khác, vành nón hướng ra sau, tay áo xắn cao, đang hăng say nói chuyện.

Anh bất đắc dĩ than thầm, đều nhịp chân vững vàng bước qua.

Người đàn ông bàn bên kia đã sớm nhìn thấy anh đi về phía này, giơ tay mời: “Ngồi đây luôn đi.”

Tần Liệt cảm ơn ý tốt, đứng nói chuyện xã giao mấy câu, sau đó không còn gì để nói nên rút gói thuốc mời đối phương một điếu.

Nhà hàng cấm hút thuốc, Lục Cường chỉ kẹp giữa ngón tay.

Hai bên không mấy quen thuộc, thật sự không tiện quấy rầy người ta nhiều.

Từ Đồ đứng dậy, cực kỳ tự nhiên nhét tay vào lòng bàn tay Tần Liệt: “Chị Nhân Nhân, sau này có duyên gặp lại.”

Lư Nhân cười: “Có duyên gặp lại.”

Hai người đàn ông gật đầu chào nhau, Tần Liệt dẫn Từ Đồ rời đi.

Lục Cường cười nham nhở, mười phần hứng thú nhìn bóng dáng hai người, rồi lại nhìn cục cưng nhà mình. Phát hiện cơm nếp mũm mĩm và cô gái nhỏ kia có kiểu tóc giống hệt như đúc, đều thắm bím hai bên.

“Cha và con gái hả?”

Lư Nhân lại ăn thêm mấy miếng, hắng giọng mắng: “Đừng có nói lung tung.”

Hắn chồm người tới trước, chống khuỷu tay lên bàn: “Vậy chắc là quan hệ bất chính.” Hắn khẽ nhướn chân mày, trên trán hiện ra hai nếp nhăn lờ mờ: “Gần đây, đàn ông đều thích nữ sinh.”

Lư Nhân giơ chân đá hắn dưới bàn, từ lúc mang thai tới giờ tính tình có phần nóng nảy: “Anh đừng quên, anh cũng là đàn ông.”

“Anh?” Lục Cường lại ngả người ra sau, cực kỳ khinh thường: “Làm em còn không đủ.”

Lư Nhân cắn cắn môi.

Ánh mắt hắn thẳng tuột, vẻ mặt cười thô bỉ vô lại.

Mang thai lớn tháng, đã lâu không cùng nhau, Lư Nhân chịu không nổi sự trêu chọc của hắn, lại ở dưới bàn hung hăng đá thêm mấy phát, vùi đầu ăn cơm không thèm quan tâm tới nữa.

Hai người bên kia bị bàn tán thiên lôi cẩu huyết nhưng không hề hay biết, Tần Liệt xoay đầu xe hướng về phía trường học Từ Đồ.

Bóng tối đã dần phủ xuống, trăng lưỡi liềm lấp ló sau những đám mây khi ẩn khi hiện.

Ven đường, anh dừng lại mua trà sữa cho Từ Đồ. Lúc đến cổng phía tây của trường học, cô đã uống hết một nửa.

Ngôi trường này nằm trong khu vực đang quy hoạch, bên cạnh còn có đại học y và trường cao đẳng sư phạm, trừ những cái đó ra phần còn lại vẫn chưa được khai phá hết. Cửa phía tây nằm bên hông, đối diện là một khu đất hoang rộng lớn, ở giữa có một con đường nhỏ nối thẳng tới trường Cao đẳng sư phạm. Phía bên kia buôn bán khá sầm uất, quán ăn và tiệm cà phê internet nối tiếp nhau san sát, đặc biệt dày đặc các nhà trọ nhỏ, rất nhiều sinh viên quàng vai ôm eo nhau ra vào, làm gì, ai cũng ngầm hiểu.

Thời đại học của Tần Liệt, điều kiện cơ sở vật chất không tốt như bây giờ, nhưng những gì cần có ngoài cổng trường cũng không khác biệt bao nhiêu.

Vì vậy, kỳ thật trong lòng anh đều hiểu.

Tần Liệt không khỏi nhìn về phía con đường kia, lúc quay lại vừa vặn giao với ánh mắt Từ Đồ. Vô cùng ăn ý cho xe rẽ vào con đường nhỏ một đoạn rồi đậu trong một bụi cây che khuất.

Khu này còn rất hoang vu, cỏ dại rậm rạp, nên tuy đã vào tháng mười nhưng muỗi vẫn vo ve nhiều như vãi trấu.

Tần Liệt đóng kín cửa sổ, tắt đèn xe.

Từ Đồ cắn ống hút, mắt sáng quắc nhìn anh đăm đăm.

Bên ngoài đen kịt, bên trong cũng tối mò.

Tần Liệt nói: “Đêm nay anh phải về.”

“Dạ.” Từ Đồ đã đoán trước nhưng vẫn khó tránh khỏi mất mát: “Gấp vậy hả anh.”

“Sáng mai có họp.”

Từ Đồ mếu môi, ống hút bị cô cắn gãy gập mấy dấu răng: “Khi nào anh mới đến thăm em?”

“Có thời gian anh sẽ tới ngay.” Tần Liệt ngừng một lúc lâu: “Em cố gắng tập trung vào học, đừng nghĩ lên đại học tự do tự tại, không có gì ràng buộc rồi lơ là. Học thêm chút kiến thức không có hại chỗ nào.”

Đồ Đồ gật đầu.

“Bình thường cố gắng hòa đồng vui vẻ với các bạn trong ký túc xá, đừng tách biệt một mình.”

Cô ‘dạ’ một tiếng.

Tần Liệt nhìn ra ngoài: “Bên này rất vắng vẻ lại không có đèn đường, không có việc gì quan trọng em đừng đi cổng này, cũng đừng đi qua trường sư phạm bên kia.”

Từ Đồ ngẫm nghĩ, bất giác hiểu anh muốn nói gì, nhoẻn miệng cười toe.

Tần Liệt sa sầm mặt: “Nghiêm túc một chút. Cười cái gì?”

Từ Đồ bĩu môi, cố nín cười: “Lỡ như em thèm ăn, muốn qua đó mua thức ăn phải làm sao?”

“Chờ anh đến, anh dắt em vào trung tâm thành phố ăn.

“Dạ.”

Cô uống xong ly trà sữa, Tần Liệt vẫn đang vuốt ve bàn tay nhỏ bé của cô.

Trầm mặc giây lát, anh thu hồi ánh mắt đang nhìn ngoài cửa sổ, đột nhiên hỏi: “Lớp em có nhiều nam sinh không?”

Lần này, Đồ Đồ không trả lời, cô để cái ly xuống, chồm người tới, từ từ bò lên người anh. Lưng cô tì vào vô lăng, mặt đối mặt anh: “Chú Tần, anh đang sợ gì thế?” Đôi mắt cô giảo hoạt như con hồ ly nhỏ cất giọng thủ thỉ đầy mê hoặc.

Tần Liệt không trả lời.

Từ Đồ dâng cánh môi tinh khiết thơm mùi trà sữa lên.

Hôn nhau một hồi, Từ Đồ quẹt quẹt miệng.

“Hối hận khi bắt em đi học rồi sao.” Cô nàng hả hê cười trên nỗi đau người khác, khoa trương đánh thượt thở dài: “Biết sao đây, con đường mình đã chọn, cho dù có quỳ cũng phải đi đến cùng.”

Tần Liệt dùng sức tét vào mông cô, giây tiếp theo, anh đột nhiên đưa tay phủ gáy Từ Đồ, ôm cô úp chặt vào ngực mình.

Từ Đồ thoáng sửng sốt, cảm thấy cái ôm này vô cùng nghiêm túc nặng nề.

Cô không lên tiếng.

Tần Liệt lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm trầm thấp sâu lắng rót vào tai cô: “Từng nghĩ sẽ đi cùng em một đoạn đường, đợi đến khi nào em có lựa chọn mới, anh sẽ buông tay. Trải qua sinh tử rồi, mới phát hiện không thể nào sống thiếu em. Trong hang động đêm đó, rốt cuộc ý nghĩ trở lại Hồng Dương đã trỗi dậy.” Anh vuốt ve tóc Từ Đồ: “Thế nên, từ thời khắc đó, tất cả mọi thứ đã không còn như trước, anh hy vọng sẽ giữ em ở bên anh mãi mãi.”

Dừng lại chốc lát, anh khẽ cười tự giễu: “Nhưng vừa rồi trong sân trường, nhìn thấy các bạn học nam của em vừa anh tuấn lại rực rỡ như ánh mặt trời, anh có chút lo sợ.” Anh dựng vai Từ Đồ lên, nhìn vào mắt cô, thanh âm hết đỗi dịu dàng: “Đột nhiên phát hiện ra mình không có tư cách, anh sợ anh sẽ thua bởi thời gian.”

Khi những chữ cuối cùng của anh rơi xuống, trong xe hoàn toàn tĩnh lặng.

Từ Đồ nghĩ, những lời này của anh chính là lời thổ lộ, trong lòng vừa ngọt ngào vừa ngập tràn chua xót, chóp mũi cay xè.

Kỳ thật, anh cũng thiếu cảm giác an toàn.

Đồ Đồ nhớ lại trong hang động đêm đó, sống sót sau tai nạn, mất mà tìm lại được, hai người lần đầu kết hợp. Những do dự bất định, những biểu hiện như gần như xa trước đó của anh, rốt cuộc giờ phút này cũng đã có được lời giải đáp.

Hóa ra, không phải không để ý, mà là để ý quá sâu nên mới không ngừng suy nghĩ cho cô.

Từ Đồ hít hít mũi, học theo dáng vẻ của anh, vuốt tóc anh: “Anh đừng sợ.” Cô cất giọng dỗ dành: “Hôm nay, anh đi xe hơi sang trọng đến đón em, không chừng tin đồn đã lan rộng, bọn họ đều biết em bám theo đại gia rồi, không có người theo đuổi đâu.”

Tần Liệt ngẩn người chốc lát, cuối cùng lắc đầu bật cười.

Từ Đồ cũng cười theo, cô nằm sấp trên ngực anh, cọ cọ: “Em sẽ rất ngoan.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.