Tam Giác Mùa Hè (Liệt Đồ

Chương 32




Tần Liệt đứng trong hành lang một hồi lâu,  chờ cho đến khi các phản ứng sinh lý của cơ thể khôi phục lại bình thường mới mở cánh cửa bên ngoài đi ra.

Đậu Dĩ đang áp người trên cửa, bị mất thăng bằng bổ nhào vào trong, bàn tay đập cửa rơi vào không khí, suýt nữa nện lên người anh.

Tần Liệt lạnh lùng liếc hắn một cái, đảo con ngươi nhìn một vòng; Tần Xán, Tiểu Ba và Triệu Việt đứng ở trong sân, Hướng San tựa người vào khung cửa phía đằng xa, cúi gằm mặt.

Cũng may, bọn trẻ không bị đánh thức.

Anh bước xuống bậc thềm, duỗi ngược tay ra sau đóng cửa lại.

“Từ Đồ đâu?” Đậu Dĩ xông lên, đẩy cánh tay anh ra, muốn lách qua khe hở đi vào: “Hai người làm gì trong đó? Sao cô ấy không ra?”

Thân hình Tần Liệt bất động không mảy may lay chuyển, túm lấy tay của hắn: “Cô ấy đang ngủ.”

Đậu Dĩ ngẩn người, tức giận không ít: “Đây là phòng anh, cô ấy ngủ cái gì mà ngủ?” Hắn chất vấn: “Rốt cuộc anh đã làm gì cô ấy hả?”

Tần Liệt nói: “Đi vào chưa tới mười phút, có thể làm gì.”

Đậu Dĩ hít mạnh một hơi, lại hướng về phía bậc thềm xông vào, tiếc là Tần Liệt vừa to cao lại khỏe mạnh, đứng ngăn ở cửa, giống y hệt như tảng đá sừng sững.

Trái phải hai bên chỗ nào cũng không vào được, hắn lùi về sau, hai tay chống hông, lớn tiếng hét: “Từ Đồ, em có sao không? Có cần anh báo cảnh sát không?”

Tần Liệt đứng trên bậc thềm, nhìn hắn nhảy lưng tưng lên xuống.

Đậu Dĩ: “Từ Đồ, em nói chuyện đi…”

Chẳng bao lâu sau.

Từ Đồ: “Em đang ngủ, anh đừng có vào.”

Cô nằm trên giường của Tần Liệt, ló miệng ra khỏi chăn, hướng ra phía ngoài hét to mấy tiếng. Sau đó lại chui hết khuôn mặt vào trong chăn, nín thở tập trung tư tưởng, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài.

Lại mấy phút trôi qua, cuối cùng hết thảy âm thanh đều lắng xuống, đèn trong sân phụt tắt, cũng không còn tiếng người nói chuyện, tiếng dế kêu du dương trong góc phòng dần vang lên rõ rệt.

Cô thở phù một hơi, hai gò má vẫn còn nóng hầm hập, bây giờ nới lỏng tinh thần rồi mới phát hiện cả cơ thể dưới chăn ướt đẫm mồ hôi.

Từ Đồ tung chân đá văng chăn ra, nằm nghênh ngang thành hình chữ 大, căn phòng vẫn chưa mấy quen thuộc, nhưng có mùi hương rất đỗi thân thuộc đã in sâu trong tâm trí cô.

Không biết qua bao lâu, rốt cuộc cô nàng cũng ngọ nguậy, duỗi tay luồn vào giữa mông và drap trải giường, nắm phần thịt căng đầy ở đó, nhẹ nhàng véo véo.

Từ Đồ bất thình lình phá lên cười, rồi lập tức mím chặt môi, nhớ tới xúc cảm anh lưu lại, cơ thể bất giác run rẩy, vừa mong đợi lại ngượng ngùng xấu hổ, càng không biết phải làm thế nào.

Thời gian như từng giọt từng giọt nước trôi qua, đến mười một giờ, cô len lén vọt ra sân sau tắm một phát, sau đó mặc lại luôn quần áo cũ.

Bốn bề vắng lặng không một bóng người, cô nàng đảo mắt ngó nghiêng nhìn qua nhìn lại y hệt như tên trộm rồi nhanh như mèo chui tọt vào phòng anh.

Tầm nửa đêm, rốt cuộc trời cũng bắt đầu đổ mưa như lời anh nói.

Suốt từ nãy đến giờ, Tần Liệt cứ trằn trọc không sao chợp mắt được, nằm trên chiếc giường cô thường ngủ, quẩn quanh nơi chóp mũi là mùi hương tự nhiên của cơ thể thiếu nữ, hương con gái. Mùi hương này không giống như lúc vừa tới, cô đã đổi sữa tắm một lần, là loại sữa tắm hôm đi Phàn Vũ mua về, một nhãn hiệu rất bình thường, nhưng giờ phút này len vào trong khứu giác của anh, hương vì người mà trở nên khác biệt lạ lùng.  

Tiếng mưa rơi đập vào mái hiên, cửa sổ đang để mở, không khí ẩm ướt tràn vào, mùi hương nơi chóp mũi càng phức tạp chẳng thể nắm bắt.

Anh trở người, tay trái xẹt qua tấm chăn, đột nhiên mò mẫm trúng một mảnh vải nhỏ, Tần Liệt khựng lại, nương theo ánh trăng cầm đồ vật đó đưa lên trước mặt, đại khái nhận ra hình dạng của nó, khuôn mặt thoắt phủ đầy vạch đen.

Cánh tay anh hạ xuống, nắm chặt mảnh vải nhỏ trong lòng bàn tay.

Tần Liệt lại lật người nằm ngửa ra, chân dang rộng, những ham muốn bị kích thích cố kiềm chế đè nén cả đêm giờ từ từ trỗi dậy. Anh nhắm mắt, nhớ đến nụ hôn vừa nãy cùng xúc cảm ẩm ướt mềm mại trên da thịt cô, bên dưới càng bứt rứt khó chịu.

Hệ thần kinh vận động điều khiển ngón trỏ tay phải đi xuống dưới, cánh tay anh khẽ dịch chuyển về hướng đó, chần chừ do dự một phen, cuối cùng men theo lưng quần với vào.

Động tác liên tục không ngừng, rất lâu rất lâu sau, anh ném phăng miếng vải nhỏ đang siết chặt trong tay đi, bất thình lình kéo quần xuống, động tác tăng tốc dồn dập, bàn tay rỗi rãi còn lại cũng thăm dò đi xuống vân vê hai viên tròn mẫn cảm kia.

Anh ngẩng đầu khẽ rên rỉ, những đường gân xanh nơi cổ và trán gồ lên giật giật,…, xìu xuống…, ngã đầu ra giường.

Khoảnh khắc đó, mùi vị của cô, anh khắc sâu vào lòng.

Tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ dần nặng hạt hơn, bên tai vang lên những tiếng nhảy múa lộp độp không ngừng nhưng đơn điệu buồn tẻ.

Tần Liệt giữ nguyên tư thế, nằm yên như vậy một hồi, dần dần lắng lại nhịp thở, cánh tay anh giơ lên che mắt, trái tim vừa như phủ đầy lại như trống rỗng, vẫn còn đó một tia băn khoăn đắn đo không cách nào quyết định được, nhưng tạm thời đè nén sự kích động muốn đi tìm cô.  

Anh cười cười tự giễu, đã không thể nhớ nổi lần trước chính mình động thủ là khi nào. Từ trước tới giờ, lúc nào cũng kiềm chế giữ mình, luôn kiểm soát bản thân, chỗ nào nghĩ tới cuối cùng bị thất thủ dưới tay một cô bé con.

Tần Liệt xoay người ngồi dậy, nhất thời không tìm được khăn giấy để lau, nhìn xung quanh một vòng, ánh mắt rơi xuống mảnh vải nhỏ nhắn kia, anh cầm lên lau qua quýt trên người, ngập ngừng giây lát rồi thuận tay nhét luôn vào túi quần.

Ngày hôm sau, mưa tạm ngừng.

Lúc Tần Liệt bất ngờ mở choàng mắt ra, trời đã sáng bừng.

Anh vươn tay khởi động cơ thể, ngây người một hồi, ngước mắt nhìn đồng hồ treo tường, đã gần tám giờ. Nhiều năm qua, đây là lần đầu tiên anh thức dậy muộn như thế này.

Tần Liệt xoa xoa mặt cho tỉnh táo, cầm cái áo thun ngắn tay bên cạnh mặc vào rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Mấy chỗ trũng trong sân đọng đầy nước, Đại Tráng trốn trong ổ chứ không lang thang ra ngoài như mọi hôm.

Sau cơn mưa, không khí trong lành mát mẻ, nhưng bầu trời vẫn u ám nặng nề như cũ.

Mấy căn phòng xung quanh đều đóng cửa, đến nửa bóng người cũng không thấy, anh đứng trước cửa phòng một lúc rồi bước xuống bậc thềm, đi về phòng mình.

Vốn cho rằng Từ Đồ vẫn chưa thức dậy, anh nhẹ nhàng vén rèm sang một bên nhưng bất chợt sững người giây lát. Trên giường không có ai, gối đầu lộn ngược nằm chông chênh bên mép giường sắp rơi xuống đất, chăn màn bừa bộn, điếu thuốc tối qua bị vò nát nằm dưới đất, còn có cả giấy vấn thuốc và thuốc lá sợi rơi vãi tứ tung.

Mức độ hỗn độn chẳng kém gì căn phòng kia của cô.

Tần Liệt đột nhiên nhớ ra điều gì đó, theo bản năng sờ sờ túi quần, trong túi còn đang để một nhúm vải, anh chần chừ một lúc, móc ra, lúc này mới thấy rõ là màu xám nhạt chấm bi trắng, vải cotton nguyên chất.

Hô hấp của anh ngưng trệ mấy giây, ném sang bên cạnh, không giở ra nữa.

Tần Liệt thở dài một tiếng, cầm gối đầu ở cuối giường đặt lại vị trí cũ, gấp gọn chăn màn, dọn dẹp đâu vào đấy xong xuôi mới lấy khăn đi ra ngoài rửa mặt.

Trên chiếc bàn dài trong sân vẫn còn loang loáng nước, chỗ ăn cơm tạm thời chuyển vào nhà bếp, một làn sóng ăn xong đều đã tản đi làm việc của mình.

Lúc Tần Liệt bước vào, bên trong chỉ có Từ Đồ và Tần Xán, hai người liến thoắng nói cười, khỏi phải nói vui vẻ tới mức nào.

Thấy anh đi vào, hai người đồng loạt im bặt.

Từ Đồ ngẩng đầu lên, tốc hành liếc nhìn anh một cái, sau đó nhanh như sóc cúi gằm mặt xuống.

Tần Liệt bước sát tới bên cạnh, dùng mu bàn tay cọ cọ vào gò má phúng phính của cô: “Sao dậy sớm vậy?”

Làn da Từ Đồ như bị điện giật, cầm đũa chọc chọc cái bánh bao: “Thức giấc sớm.”

Anh lấy một bát cháo, Tần Xán chống cằm cười: “Anh, chúc mừng anh.”

Tần Liệt chẳng chút cảm kích: “Em có gì mừng?”

“Mừng thay anh.”

Từ Đồ đập cô ấy một cái, trừng mắt, lại đi chọc bánh bao.

Dáng vẻ bẽn lẽn ngượng ngùng thế này đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, Tần Xán che miệng cười.

Tần Liệt cầm bát đũa và bánh bao đi tới, đá đá chân ghế: “Em ăn xong chưa?”

Tần Xán chớp mắt mấy cái: “Dạ rồi.”

“Ăn xong thì đứng dậy nhường chỗ.”

Không gian nhà bếp nhỏ, không có bàn ăn, chỉ có thể đặt bát đĩa bên cạnh bếp lò, phía trước có để hai cái ghế, một lần chỉ ngồi được hai người.

Lúc này, Tần Xán mới ý thức được mình là người thừa, phủi phủi mông đứng dậy, hết sức thức thời nhường chỗ cho bọn họ.

Tần Liệt nhìn Tần Xán chạy xa mất tít, thu hồi ánh mắt lại đặt trên khuôn mặt cô, giọng nói hạ thấp xuống vài phần: “Hôm nay không lên lớp sao?”

Từ Đồ nói: “Dạ không.”

“Tính làm gì?”

Từ Đồ bẻ một miếng bánh bao, cho vào miệng nhai chậm rãi: “Ngủ bù.”

Tần Liệt quay đầu sang hỏi: “Tối qua ngủ không ngon sao?” Anh nói chuyện với dáng vẻ cực kỳ bình thản ung dung tựa như đêm qua chẳng có chuyện gì xảy ra, một tiếng cũng không nhắc tới, chỉ tán gẫu dăm ba câu chẳng đâu vào đâu, không thèm nói chủ đề chính, thái độ nên có cũng chẳng có.

Từ Đồ hờn dỗi, lườm anh một cái, lại nhét bánh bao vào miệng, cúi gằm mặt không thèm để ý tới anh.

Tần Liệt khẽ cong môi mỉm cười ngắm nhìn cô hồi lâu, đột nhiên nghiêng người, dùng ngón tay cái lau sạch vụn bánh bao trên khóe miệng cô đi. Bụng ngón tay thô ráp áp trên da thịt mềm mại nõn nà, hình dáng cánh môi hồng xinh cũng thay đổi theo động tác của anh, ngón tay Tần Liệt dừng lại một hồi, rồi nhẹ nhàng mơn trớn thêm mấy cái mới thu tay về.

Trên mái nhà vẫn còn đọng chút nước mưa, theo gió thổi rơi xuống hàng hiên, đụng vào nền xi măng, đánh ‘độp’ một tiếng.

Cơ thể Đồ Đồ căng cứng, mặt bắt đầu nóng ran: “Em ăn xong rồi.”

Trên bàn bếp còn một phần cái bánh bao bị cô chọc nát vụn và non nửa bát cháo kê, Tần Liệt chau mày, giơ tay ra túm lấy cánh tay cô kéo ra sau.

Cái ghế bị đụng trúng đổ sang một bên, Từ Đồ loạng choạng lui về sau mấy bước, đặt mông ngồi lên đùi anh.

Tần Liệt lập tức vòng tay qua, dáng người cô nhỏ nhắn xinh xẻo, anh ôm ấy, toàn bộ ngoan ngoãn nằm gọn trong lồng ngực anh.

Anh trầm giọng dạy dỗ: “Tật xấu này vẫn không chịu sửa?” Tần Liệt khẽ hất cằm: “Lãng phí thức ăn không nói, mỗi ngày ăn ít như vậy, ăn như mèo hửm?”

Từ Đồ bình thường rống to lợi hại, lúc này vừa ngốc vừa đần, thẹn thùng đỏ bừng mặt.

Giọng nói của Tần Liệt vẫn tiếp tục rót bên tai: “Như thế không sợ ảnh hưởng đến trổ mã sao?”

Đầu óc của Từ Đồ liền vận hành xoay chuyển trở về nửa năm trước, khi đó cô vừa tới nơi này, bị Lưu Xuân Sơn kèm chặt hai bên, Tần Liệt đá hắn từ phía sau, hai người ngã nhào xuống đất, ngực trái của cô bị đệm lên tảng đá. Lần đó đau tới ba bốn ngày, sau này có mấy lần cô sờ thử hai bên, không biết có phải do ám ảnh tâm lý hay không mà lúc nào cũng cảm thấy ngực bên trái nhỏ hơn bên phải một chút.

Từ Đồ ngồi thẳng người, cúi đầu nhìn anh chăm chú: “Đã lâu vậy rồi, những gì em nói, anh vẫn còn ấn tượng sao?”

Tần Liệt: “Trí nhớ của anh tốt.”

“À.” Từ Đồ nói: “Quên mất, anh học siêu giỏi, chuyên nhảy lớp mà.”

Tần Liệt không nói gì, cọ chóp mũi lên tóc cô: “Hôm nay thật sự không có việc gì làm sao?”

“Dạ không.”

Anh dừng một lúc: “Người bạn kia của em cũng không có chuyện gì làm?”

“Anh nói Đậu Dĩ?” sống lưng Từ Đồ từ từ thả lỏng, nhẹ nhàng dựa vào anh: “Hắn thì có chuyện gì làm chứ.”

Tần Liệt hỏi: “Vậy khi nào hắn đi?”

Từ Đồ nói: “Ngày mai.”

“Sáng hay chiều?”

“Em không biết.” lúc này Từ Đồ mới kịp phản ứng: “Sao anh cứ hỏi hắn hoài vậy?”

Tần Liệt không trả lời, chân di chuyển, vỗ vỗ hông cô: “Tự mình ngồi, ăn cho hết cơm đi nào.”

Từ Đồ: “…”

Ngoài sân, con Đại Tráng hướng ra cổng sủa to mấy tiếng, chỉ một lát sau, đã nhìn thấy Triệu Việt quay về phòng lấy đồ, lên tiếng chào hỏi hai người mấy câu rồi vội vàng rời đi.

Từ Đồ lại ăn thêm mấy miếng, khuấy cháo kê trong bát lên, yên lặng suy nghĩ mọi thứ.

Tần Liệt nhìn ra: “Có tâm sự sao?”

Từ Đồ tạm dừng chốc lát: “Tối qua…” Rốt cuộc vẫn là con gái, cô ngại ngần không nói tiếp: “Thôi quên đi, không có gì ạ.”

Tần Liệt nhìn cô một hồi, không lên tiếng, rất nhanh đã ăn xong bữa sáng của mình, bẹo cằm cô, dặn dò mấy câu rồi đứng dậy đi Niễn Đạo Câu.

Anh vừa đi, Từ Đồ lập tức buông đũa ra, sống lưng cũng từ từ xìu xuống.

Cô nhìn ra khoảnh sân vắng vẻ, đầu óc mơ hồ chẳng chút chân thật.

Lúc nào cũng cảm giác như anh đang đứng trước mặt, nhìn thấy nhưng không cách nào nắm bắt được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.