Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 68: Trời đất chứng giám




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Phong Niên từ bãi lầy trở về sau khi xem hướng gió, trong lòng cứ thấy có gì đó bất thường, tim đập mạnh đến mức ngay cả tai cũng nóng lên. Hải Châu vốn dĩ đã nóng ẩm, trời tháng Năm, mặt trời chói chang đến mức ánh lên sắc trắng.

Vừa bước qua nha môn của Tổng đốc, một con rết từ dưới chân cuộn mình bò đi. Thẩm Phong Niên gọi lớn: "Tiểu Tùng! Lấy đũa lại đây, bắt rết ngâm rượu!"

Ánh mắt ông theo dõi con rết bò đến góc tường, nhưng khi định thần lại, ông mới nhận ra không khí trong phủ hôm nay có gì đó khác lạ.

Ngày thường, người trong phủ luôn vội vã, chẳng ai để ý dáng vẻ mình, bận rộn như kiến chạy, ít ai có thể yên tĩnh ngồi yên được nửa khắc. Hôm nay lại khác, cửa sổ sáng sạch, những người xử lý giấy tờ đều ngồi thẳng tắp, thấy ông trở về thì ánh mắt có phần lảng tránh.

Thẩm Phong Niên nghiêng người, chỉnh lại chiếc mũ quan, ngẩng đầu nhìn qua bóng cây trước mặt, thấy một góc váy hồng thoáng hiện. Ngước lên nhìn, người mặc váy hồng ấy cũng quay đầu nhìn ông, ánh mắt chạm nhau, nàng mỉm cười.

"...Nguyên Tịch?!" Thẩm Phong Niên chạy tới, chắc chắn người ngồi trước mặt mình chính là Thẩm Nguyên Tịch.

Thẩm Nguyên Tịch cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng tinh.

"Phụ thân!" Giọng nàng vang vọng.

Thẩm Phong Niên nhìn trái, nhìn phải, thấy nàng hô hấp đều đặn, là người sống bằng xương bằng thịt, lại nhìn sắc diện hồng hào của nàng, tuy còn kinh ngạc nhưng tấm lòng người làm phụ thân đã khiến ông vội hỏi: "Bị thương chỗ nào? Khỏi chưa? Đứng lên để ta xem nào."

Thẩm Nguyên Tịch đứng dậy, định đập mạnh bụng để chứng minh nhưng nghĩ đến xung quanh còn nhiều người, nàng chỉ khẽ cong ngón tay, chỉ vào rốn mình.

"Khỏi rồi, là Tam Điện hạ chữa cho con."

Thẩm Phong Niên lập tức hiểu ra, giờ mới biết vì sao mọi người trong phủ hôm nay lại ngoan ngoãn, lúng túng như vậy.

Hạ giọng, ông nhíu mày hỏi nàng: "Điện hạ cũng tới sao?"

Nếu đến thì lại phiền toái, không biết có cần tiếp đãi theo lễ nghi hay không? Đến để làm gì đây? Theo lý, Tam Điện hạ rời kinh phải có thánh chỉ của Hoàng thượng... Thế thì liệu ông có nên giấu kín không?

Thẩm Nguyên Tịch gật đầu: "Đúng vậy, Điện hạ... à, có việc khác ở phía Nam. Nhưng nhận được thư từ Hoa Kinh, biết người chưa nhận được thư báo bình an, sợ người lo lắng nên tiện đường ghé thăm."

Câu này là nàng bàn bạc với Tam Điện hạ mà ra. Dù trước đây từng nói dối phụ thân vài lần, nhưng lần này nói dối, nàng lại không nhịn được cười. Thẩm Phong Niên cũng biết tỏng.

"Tiện đường" chắc chắn chỉ là cái cớ.

"Chỉ tiện ghé qua, không ở lâu, nhìn người xong sẽ đi ngay." Thẩm Nguyên Tịch chớp mắt.

Thẩm Phong Niên hỏi: "Ta gửi về ốc biển, cá biển, con có nhận được không?"

"...Chưa!" Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu.

Thẩm Phong Niên cũng nháy mắt với nàng, cười nói: "Đi nào, ta dẫn con đi xem sao biển, nuôi nửa tháng nay rồi."

Ông dẫn nàng vào gian nhà nhỏ, trong sân hẹp có đặt một chum nước cao nửa người, bên trong quả thực có một con sao biển màu đen xanh. Thẩm Nguyên Tịch trước giờ chỉ thấy thứ này qua tranh vẽ, nay cúi xuống chăm chú nhìn những chân tua di động của nó, mãi không rời mắt.

Đang nhìn, nàng cảm nhận được vài sợi tóc bạc rủ xuống bên tai.

Nàng quay sang, khẽ đẩy chàng: "Đừng dọa người nữa. Điện hạ đã từng thấy chưa?"

Tam Điện hạ hừ nhẹ, đáp: "Thấy loại tương tự rồi, màu sắc sáng hơn thế này."

"Sao biển... sao trên trời... Vân Tinh? Vân Tinh!" Thẩm Nguyên Tịch ngẩng đầu.

Tam Điện hạ biết nàng lại đang chơi trò đoán từ vô nghĩa, bật cười: "Không liên quan đến nó đâu."

Thẩm Phong Niên đứng bên vui vẻ nhìn, vuốt chòm râu đã lâu không cắt tỉa, gật đầu với chàng rể tóc bạc, trao nhau ánh mắt thấu hiểu.

Thẩm Nguyên Tịch ngắm chán con sao biển, quay sang nắm tay phụ thân, vừa hỏi han vừa trò chuyện.

"Phụ thân, còn đánh trận không? Bao giờ về?"

"Đánh hai trận rồi, thủy quân cần rèn luyện thêm, ít nhất cũng phải nửa năm. Qua Tết xem tình hình đã." Thẩm Phong Niên vừa nói vừa bóc một loại trái cây ở Hải Châu, bóc vỏ xong, giọng hạ thấp: "Ta đang gầy dựng một đội thủy quân, đâu vào đấy cả rồi. Nếu thuận lợi, cuối năm về kinh, ta có thể báo cáo với Hoàng thượng, rồi cùng Tiểu Nguyên Tịch ăn một cái Tết đoàn viên!"

"Người đen đi nhiều quá." Thẩm Nguyên Tịch nói, "Gầy nữa, ăn không ngon sao?"

"Cũng được, không hợp khẩu vị lắm, nhưng tốt hơn ở Mạc Bắc. Phất thúc của con vẫn chu đáo, lương thực không thiếu đâu." Thẩm Phong Niên vừa nói vừa bóc xong trái cây, đưa cho con gái, nhìn nàng ăn xong, hỏi: "Ngọt không?"

Thẩm Nguyên Tịch gật đầu đáp: "Chua ạ."

"Thế mà còn gật!" Thẩm Phong Niên cười, chà xát ngón tay dính nước trái cây, cảm thán: "Đúng là như mơ, làm sao mà đến đây được?"

Thẩm Nguyên Tịch chỉ tay về phía Tam Điện hạ, cười vui vẻ: "Là ngài ấy dẫn con bay đến! Ha ha ha!"

"Hai người rốt cuộc có định đi xuống phía Nam nữa không?" Thẩm Phong Niên hỏi.

Thẩm Nguyên Tịch bịt miệng, cười đến ngả người: "Con đã bảo người sẽ đoán ra mà... Chúng con chỉ đến thăm người thôi."

"Ta thì có gì đáng để thăm." Nói vậy nhưng Thẩm Phong Niên không giấu nổi nụ cười rạng rỡ.

"Thật ra, tháng trước nhận được thư của người, con đã viết thư báo bình an. Nhưng người chuyển thư... là một lão nhân, lần đầu đi xa, mãi khi người của phụ thâncử đến hỏi, chúng con mới biết thư vẫn chưa được giao. Thế nên mới tự đến."

"Ta là vì đêm nọ mơ thấy con ngồi khóc. Tỉnh dậy tính thời gian, đúng lúc thư phải đến mà chưa thấy, ta sợ là trời ấm, vết thương của con chưa lành hẳn hoặc gặp chuyện gì không hay... Ài, càng nghĩ càng lo, thế là sai người cưỡi ngựa gấp đến Vương phủ hỏi thăm. Nguyên Tịch, thương thật khỏi rồi chứ?"

"Khỏi rồi." Thẩm Nguyên Tịch mạnh dạn vỗ vào hông mình. "Không sao nữa. Con đến tận đây gặp người rồi, chắc chắn là khỏe hẳn rồi."

Thẩm Phong Niên càng nhìn con gái càng vui mừng, thấy má nàng tròn trịa hơn, dáng người đầy đặn hơn, lòng ông nhẹ nhõm không ít. Quay sang nhìn chàng rể bên cạnh đẹp như tranh vẽ, ông thật tâm nở một nụ cười với chàng.

Tam Điện hạ đột nhiên lên tiếng: "Bên ngoài có người."

Người đến đã đứng ngoài cửa hồi lâu, là quan viên trong phủ muốn gặp Thẩm Phong Niên nhưng không dám tự tiện vào.

Thẩm Phong Niên thở dài tiếc nuối: "Ta phải đi bận việc rồi."

Thẩm Nguyên Tịch nhớ đến việc quan trọng nhất, bèn kể chuyện Tạ Tử Du tìm được di hài mẫu thân. "Hắn muốn tổ chức một tang lễ, mong phụ thân viết thư, nhờ người ở kinh thành thay mặt người lo liệu."

Thẩm Phong Niên hỏi: "Tử Du có thái độ thế nào?"

"Hắn chỉ muốn an táng mẫu thân đàng hoàng, không hề bận tâm đến thân phận của bà." Thẩm Nguyên Tịch nghiêm túc trả lời.

Vẻ nghiêm nghị trên mặt Thẩm Phong Niên bỗng chốc ánh lên sự hài lòng: "Tốt, đứa trẻ này không bị người khác nuôi hư... Thật may mắn không bị dạy lệch. Như vậy tướng quân dưới suối vàng cũng có thể yên lòng. Ta phải suy nghĩ kỹ, tìm người sắp xếp chu đáo, rồi sẽ viết thư cho các thúc bá ở kinh thành. Con không cần lo nữa."

Bên ngoài, một quan viên khác cũng đến, khẽ gọi một tiếng.

Thẩm Phong Niên đáp lại, đứng dậy, trước khi rời đi còn hỏi: "Đã định tháng nào tổ chức đại hôn chưa?"

Thẩm Nguyên Tịch còn ngẩn ra, đã nghe Tam Điện hạ trả lời: "Tháng Chín."

"Thật chứ?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.

Tam Điện hạ đếm trên đầu ngón tay, lại tính một lượt, đáp: "Ta vừa xem qua, tháng Chín có ngày đại cát."

Thẩm Phong Niên đau đầu không thôi, cười mắng: "Hai đứa thật là!"

Rời khỏi tổng đốc phủ, Tam Điện hạ tìm đến một bãi biển vắng, để Thẩm Nguyên Tịch tha hồ ngắm biển.

Trời dần tối, Tam Điện hạ nhìn về phương Nam, ánh mắt xa xăm.

"Phía đó có gì sao?" Thẩm Nguyên Tịch hỏi.

"... Vượt qua một châu nữa, chính là U địa." Tam Điện hạ đáp.

"Gần vậy sao?" Thẩm Nguyên Tịch bỗng dưng cảm thấy tim đập rộn ràng, không hiểu vì sao.

Nghĩ đến việc sắp đến U địa, trong lòng nàng không khỏi dâng lên cảm giác bồi hồi khó tả.

"Điện hạ... đang nghĩ làm thế nào an bài những U dân kia phải không?" Thẩm Nguyên Tịch nhẹ nhàng hỏi.

Tam Điện hạ đột nhiên quay lại, ánh mắt dò xét nhìn nàng.

"... Ta có phải hỏi điều không nên hỏi rồi không?"

"Không." Tam Điện hạ mỉm cười, "Có vẻ nàng cũng dần hiểu cách đọc tâm rồi."

Thẩm Nguyên Tịch ngẩn người hồi lâu, mơ màng nói: "... Làm gì có!"

"Nhưng vừa rồi nàng nói đúng." Tam Điện hạ bỗng nhiên vui vẻ, xóa tan nét trầm tư khi nãy, đôi mắt đỏ thẫm tựa máu lấp lánh ánh sáng kỳ diệu, "Nàng nhìn ta, quan tâm ta, nên mới thấu hiểu tâm sự của ta. Nguyên Tịch, đây là chuyện tốt!"

Trong ánh tà dương, gương mặt vốn đã nhuốm sắc cam của Thẩm Nguyên Tịch càng đỏ ửng thêm.

"Tiếp tục đi, không bằng đoán thử xem ta đang nghĩ gì lúc này?" Tam Điện hạ truy vấn.

Thẩm Nguyên Tịch nhìn gương mặt chàng.

Ánh hoàng hôn trải dài trên mặt biển và đất trời, cũng phủ lên mái tóc bạc của chàng. Dung nhan ấy, bất kể lúc nào, cũng mang một vẻ đẹp tĩnh lặng, phi thực. Hiện tại, vẻ đẹp phi thực ấy lại pha lẫn sự sống động khao khát, tuy hơi không hài hòa nhưng lại càng thêm gần gũi đáng yêu.

Thẩm Nguyên Tịch nói: "Chàng đang khen ta thông minh."

"Đúng vậy, còn gì nữa không?" Đôi mắt Tam Điện hạ sáng lên rõ ràng dưới ánh nhìn của nàng, đến mức không thể giấu nổi.

Thẩm Nguyên Tịch thở dài, nói: "Lại nghĩ đến chuyện đó..."

"Chuyện nào?"

"Chuyện đó!" Thẩm Nguyên Tịch đáp, "Chính là chuyện đó! Tối qua! Cắn qua cắn lại, chàng còn hỏi? Vậy mà còn cười nữa!"

Tam Điện hạ nhào đến ôm nàng vào lòng, nhấc bổng lên, tung tăng bước đi trên bờ biển đầy bọt sóng, trong lồng ngực vang lên tiếng cười trầm thấp đầy thỏa mãn.

"Điện hạ từng nói, người U tộc đối với chuyện này không hứng thú lắm, cần không nhiều, ăn một lần no mấy ngày..." Thẩm Nguyên Tịch vừa lặp lại lời chàng, vừa tức giận nói: "Toàn là lừa gạt ta!"

"Ta không lừa nàng." Tam Điện hạ đáp, "Chúng ta thực sự không nghĩ đến chuyện đó nhiều, hầu hết thời gian không hề động tâm. Chỉ là..."

Chàng không nhịn được cười, cúi đầu khẽ cắn vào cổ nàng, "Ta nhìn thấy biểu cảm của nàng, thật sự không kiềm chế được. Hơn nữa, hôm qua nàng còn nói, chưa đủ."

Thẩm Nguyên Tịch cắn môi, không nói gì nữa.

Hôm qua nàng quả thật đã nói, hơn nữa không phải trong lúc đầu óc mê loạn, mà là sau khi xong xuôi, nằm trên người chàng, vuốt ve mái tóc, nhìn vào đôi mắt xinh đẹp ấy, đầu óc tỉnh táo mà thốt ra. Nguyên văn không phải "chưa đủ", nhưng ý tứ cũng không khác mấy.

Nàng chỉ cảm thấy thời gian trôi qua quá nhanh, vừa mới tận hưởng xong đã đến sáng. Nàng nói với Tam Điện hạ, nhìn thấy cây cối rồi, sau đó lại bảo, còn chưa kịp nhìn kỹ, đã phải thu xếp rời đi. Tối qua, bọn họ lấy trời làm màn, đất làm giường, âu yếm trên tảng đá hoang vu, có lẽ vì quá mới lạ, nàng luôn cảm thấy thời gian trôi qua nhanh như chớp mắt đã thấy mặt trời mọc.

"Ban ngày, sao lại không được?" Tam Điện hạ hỏi nàng.

"Dù sao thì... cũng không được." Thẩm Nguyên Tịch cũng không hiểu vì sao bản thân lại cố chấp giữ lấy ranh giới ban ngày.

"Trời đất đã chứng giám rồi, vì sao không công bằng một chút, trăng chứng giám được, cớ gì mặt trời lại không thể? Sao lại không để mặt trời nhìn thấy?"

"A—!" Thẩm Nguyên Tịch kéo chiếc áo choàng trùm kín đầu Tam Điện hạ, "Đừng nói nữa, đây là chuyện tốt sao? Còn để mặt trời nhìn thấy, thật là không biết xấu hổ!"

"Nếu nó muốn nhìn thì sao?"

"Chàng khiến nó thật sự nói ra hai chữ "muốn nhìn", ta sẽ ngày ngày cùng chàng để nó nhìn!" Thẩm Nguyên Tịch tức đến bật cười.

"Muốn nhìn." Tam Điện hạ nói.

"Chànglà mặt trời sao?"

Tam Điện hạ nghiêm giọng, bắt chước tiếng nói: "Ừm, muốn nhìn."

Thẩm Nguyên Tịch vén áo choàng, thấy gương mặt mỉm cười của chàng, vừa xúc động vừa mắng: "Chơi! Lại chơi! Thế này không tính!"

"Chờ đấy." Tam Điện hạ nói, "Chờ khi mặt trời lại mọc lên, ta nhất định khiến nàng nghe được nó nói hai chữ đó."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.