(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Ô Dạ tỉnh dậy đầy năng lượng sau đêm động phòng.
Ô Dạ là kẻ khéo ăn nói, nhiều chuyện hay, rất hợp ý với Thẩm Nguyên Tịch, cả hai trò chuyện vô cùng vui vẻ.
Từ khi có nó, ban ngày Thẩm Nguyên Tịch đọc sách chán rồi thì theo Ô Dạ ra ngoài chơi. Nó kể chuyện cho nàng nghe, giọng khàn khàn nghe lâu lại có một nét đặc biệt, khiến câu chuyện thêm phần lôi cuốn và đượm vẻ thăng trầm chân thực.
Mỗi ngày, Ô Dạ đều bay ra ngoài thám thính. Nếu gặp đường hiểm trở, nó bảo Thẩm Nguyên Tịch đứng yên đợi rồi sẽ mang trái ngọt nhất về cho nàng.
Nếu khoảng cách không xa, Thẩm Nguyên Tịch sẽ thổi sáo tre nhỏ và đi theo nó.
Mỗi lần rời khỏi xe ngựa, Ô Dạ đều nói với Tam Điện hạ: "Điện hạ cứ yên tâm ngủ đi, tiểu Vương phi để ta lo."
Thế nhưng, lần nào đi xa, Tam Điện hạ cũng lững thững đi theo phía sau, càng thêm lo lắng. Chàng sợ Ô Dạ lỡ miệng nói ra những chuyện không nên, hoặc sợ Ô Dạ làm việc không cẩn thận, khiến Thẩm Nguyên Tịch bị thương.
Ngày mười lăm, cách thành Cô Phương chỉ còn ba mươi dặm, nhưng một con sông chắn ngang đường đi.
"Muốn vào thành Cô Phương phải vượt sông." Ô Dạ nói, "Phải tìm một con thuyền có thể chở cả ngựa."
Ô Dạ bay lên ngọn cây, đập cánh gọi Thẩm Nguyên Tịch trèo lên.
Thẩm Nguyên Tịch cất sáo tre, tìm điểm tựa trèo lên cây.
Ô Dạ dùng mỏ chỉ đường cho nàng, chỗ nào dễ bám, chỗ nào đặt chân được, đều nói rõ.
"Ngươi có sợ côn trùng không?" Ô Dạ hỏi.
Thẩm Nguyên Tịch lẩm bẩm: "Vẫn sợ. Ban đầu ta tưởng mình không sợ, côn trùng ở Mạc Bắc khô khốc, trông chẳng đáng sợ gì. Nhưng từ khi vào Nhai Châu, côn trùng ở đây to béo, căng mọng lại sặc sỡ, nhìn thấy là khiếp rồi."
Ô Dạ già dặn mổ một con côn trùng dưới chân nuốt vào, dọn sạch đường cho nàng.
"Lên đi, hết rồi."
Nó chọn một nhánh cây, Thẩm Nguyên Tịch bám thân cây đứng lên, từ đây có thể nhìn thấy rõ đồi núi và dòng sông uốn lượn. Thành Cô Phương nằm trên mặt nước, thuyền bè bên trong như đàn kiến trôi nổi qua lại.
"Cổng thành kia," Ô Dạ nói, "Chính là thành Cô Phương."
"Thật sự là một thành trì xây rên nước." Thẩm Nguyên Tịch ngắm cảnh kỳ lạ này, càng thêm tò mò về thành Cô Phương.
Ô Dạ khoe khoang kho ký ức của mình: "Người cai quản thành Cô Phương hiện nay là Bạch gia, một trong các gia thần của Điện hạ Yến Lan. Nhà họ Bạch vốn là hậu duệ của Hy Tông triều trước, nếu triều trước không sụp đổ, Bạch gia cũng được xem là hoàng thân quốc thích."
"Thì ra là hoàng tộc triều trước." Thẩm Nguyên Tịch lần đầu nghe nói.
"Tuyệt kỹ của Bạch gia là độc." Ô Dạ tiếp, "U chủ đã dạy họ thuật cổ độc để đối phó với U tộc. Nhưng truyền thừa ra sao thì giờ không rõ, chỉ nghe nói Bạch gia đã đỗ đạt làm quan, thật là chuyện ngoài sức tưởng tượng."
Thẩm Nguyên Tịch thắc mắc, việc đỗ đạt làm quan vốn dĩ rất bình thường, sao lại nói là không ngờ tới.
"Có gì mà không ngờ?"
"Chuyện này phải kể từ ba trăm năm trước..." Ô Dạ nói, "Hoàng đế khai quốc của Đại Chiêu vốn là Đại tướng quân trấn Bắc triều trước, cũng được phong hầu giống phụ thân ngươi. Khi triều trước sụp đổ, ông ấy không chịu thua, đổi cờ tiếp tục chiến đấu..."
Thẩm Nguyên Tịch chăm chú lắng nghe: "Chuyện này ta nghe Tam Điện hạ kể rồi, sau đó thế nào?"
"Hậu duệ công chúa triều trước, tiểu quận vương Bạch Xưởng, tổ tiên của Bạch gia ở thành Cô Phương, vốn có hôn ước với Điện hạ Yến Lan."
Thẩm Nguyên Tịch kinh ngạc, nôn nóng hỏi tiếp.
"Nhưng khi Điện hạ Yến Lan bị U chủ bắt đi, tiểu quận vương liền từ hôn, còn vu oan tiên tổ đầu hàng U tộc."
Thẩm Nguyên Tịch lo lắng: "Vậy phải làm sao?"
"Đệ Đệ của tiểu quận vương, Bạch Vịnh, đã vượt ngàn dặm tìm Điện hạ Yến Lan, rồi đi theo nàng. Sau này, khi hôn ước giữa Điện hạ và U chủ định đoạt, tiên tổ nể tình Bạch Vịnh mà tha cho tiểu quận vương."
"Vậy... hậu nhân Bạch gia giờ không liên quan gì đến Bạch Vịnh à?"
"Trong đó có một mớ rối rắm." Ô Dạ nhếch mỏ, thần bí nói, "Ngươi nghe kể vậy, có nghĩ rằng Bạch Vịnh si tình với Công chúa Yến Lan không?"
"Cũng gần như thế, chẳng lẽ không đúng?"
"Si tình thì si tình, nhưng chẳng phải dạng thủy chung đâu." Ô Dạ nói như đã thấu hiểu hồng trần, "Con cái của tiểu quận vương, chưa chắc đều là của hắn. Có vài đứa là con của Bạch Vịnh và tẩu tử hắn."
Thẩm Nguyên Tịch cảm thán: "...Loạn thật."
"Gia tộc lớn người đông thì vậy đấy." Ô Dạ gật đầu, "Những đứa con đó, có đứa biết chuyện, có đứa không, mọi thứ đều rối bời. Nhưng trong lòng họ có một niềm tin không thay đổi, đó là Bạch gia không đời nào đi thi làm quan cho Đại Chiêu."
"...Hả?" Thẩm Nguyên Tịch ngơ ngác.
"Vậy nên ta mới nói, Bạch gia vào triều làm quan, trở thành quan phụ mẫu của dân thành Cô Phương, đúng là hiếm có."
"Dù sao chuyện tổ tiên cũng đã ba trăm năm rồi, chắc hẳn có hậu duệ nghĩ thoáng ra, vậy cũng tốt." Thẩm Nguyên Tịch đồng tình với lựa chọn của Bạch gia.
"Nhà họ Bạch không nghe theo triệu lệnh, cũng là điều ta dự đoán được." Ô Dạ nói, "Còn độc mà Bạch Vịnh học, truyền mấy đời chắc cũng chẳng ra hồn, có khi thất truyền lâu rồi."
Nghe xong câu chuyện, Thẩm Nguyên Tịch cầm sáo lên thổi.
Ô Dạ cười khanh khách: "Tiểu Vương phi, tiếng sáo của ngươi còn khó nghe hơn giọng ta."
Thẩm Nguyên Tịch chẳng để tâm, Ô Dạ càng nói vậy, nàng càng thích thú, cố tình thổi thêm một đoạn ngay bên tai Ô Dạ.
Ô Dạ nhảy ra xa, hỏi: "Ngươi không thấy chóng mặt à?"
Thẩm Nguyên Tịch ngượng ngùng cười: "Có."
Ô Dạ trêu chọc: "Vậy còn cố sức làm gì? Không sợ thổi xong ngã nhào xuống đất à?"
Thẩm Nguyên Tịch cười thẹn thùng: "Không sợ, Tam Điện hạ đang đợi dưới gốc cây mà."
Ô Dạ liếc mắt, quả nhiên thấy Tam Điện hạ tóc bạc rối bù, ngái ngủ đứng dưới gốc cây ngước nhìn lên.
Thẩm Nguyên Tịch thổi một khúc nhạc ngắn, lần này là thổi đàng hoàng.
Tam Điện hạ mơ màng nở nụ cười, chân thành nói: "Hay lắm!"
Ô Dạ giật mình kinh hãi. Tam Điện hạ vốn tinh thông âm luật, rất kén chọn tiếng nhạc, nhiều nhạc công bậc thầy cũng chẳng vào được tai chàng. Không ngờ, đối diện khúc nhạc ngây ngô này, chàng lại khen ngợi say mê.
Ô Dạ cười khẩy: "Đúng là không biết xấu hổ!"
Thẩm Nguyên Tịch thổi xong, hỏi: "Sao chàng không ngủ mà đứng đây giữa ban ngày?"
"Ta biết nàng trèo lên rồi không dám xuống, nên chờ đón nàng." Tam Điện hạ ngáp một cái, dang tay nói: "Nhắm mắt lại, nhảy xuống đi, ta đỡ nàng."
Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu, nũng nịu: "Ta sợ quá, không dám nhảy xuống, phải làm sao đây?"
Tam Điện hạ cười càng rạng rỡ, đôi mắt đỏ sáng như ngọc quý, ánh lên muôn phần lung linh. "Vậy nàng cứ ngồi yên đó, ta sẽ bế nàng xuống."
Chàng trèo lên cây, đỡ lấy eo Thẩm Nguyên Tịch, đặt nàng ngồi lên vai mình, nhưng không đi xuống đất mà đạp gió bay đến ngọn cây cao nhất trong rừng, ghé tai nàng thì thầm thân mật.
Thẩm Nguyên Tịch dựa vào vai chàng, bật cười khanh khách.
Ô Dạ thấy thế mà ngứa ngáy, không biết điều bay tới, đậu lên vai Thẩm Nguyên Tịch, vểnh tai hóng chuyện.
"Đang nói gì thế? Cho ta nghe với." Ô Dạ mặt dày chen vào giữa hai người.
Tam Điện hạ bị con quạ phá ngang, đành luyến tiếc đáp xuống đất, vung tay áo đuổi nó đi. Thấy Ô Dạ sợ hãi trốn mất, Thẩm Nguyên Tịch mới ôm lấy Tam Điện hạ rồi hôn chàng.
Ban nãy Tam Điện hạ đòi công xá, bảo nàng phải tự xem xét mà đền bù. Thẩm Nguyên Tịch đáp lại bằng một nụ hôn dịu ngọt mềm mại.
Tam Điện hạ siết chặt nàng vào lòng, để nàng áp sát vào mình, đôi mắt mở to, ánh lên như hồng ngọc thấu sáng, ghé tai nàng, vô cùng trơ trẽn nói: "Muốn thử ban ngày không..."
Từ khi Ô Dạ xuất hiện, chàng và Thẩm Nguyên Tịch chưa có dịp ngâm khúc Mẫu Đơn Xuân. Thẩm Nguyên Tịch lắc đầu nguầy nguậy.
Ánh sáng trong mắt Tam Điện hạ vụt tắt.
"Ồ, nàng vẫn không thích ban ngày." Chàng thở dài.
"...Sợ bị Ô Dạ thấy." Thẩm Nguyên Tịch lí nhí.
"Ta sẽ sai nó ra ngoài làm việc." Tam Điện hạ nói.
Thẩm Nguyên Tịch im lặng, nằm trong lòng chàng một lúc lâu rồi ghé tai thì thầm, mặt đỏ ửng:
"Thật ra... Điện hạ, ta... ta tháng này... vẫn chưa tới kỳ."
"Ừ, là như nàng nghĩ, nhưng cũng không hoàn toàn như vậy." Tam Điện hạ nói một câu đầy ẩn ý.
"Ta... ta nghĩ sao cơ?" Thẩm Nguyên Tịch đỏ mặt tía tai.
"Nàng đang nghi ngờ liệu mình có thai hay không."
"Vậy nên!" Thẩm Nguyên Tịch chớp mắt, "Ta có cảm giác... nhưng lại thấy chưa thể nhanh như thế, nhưng vẫn có cảm giác đó."
"Vừa đúng mà cũng chưa hẳn." Tam Điện hạ cười, "Nàng còn nhớ cái cây mà ta nói chứ?"
"Ừm."
"Đúng vậy. Hạt giống đã gieo, nhưng chưa kết quả. Còn khi nào đậu quả... thì không ai biết trước, nhưng chắc chắn không phải một năm hay hai năm."
Ý chàng khiến Thẩm Nguyên Tịch kinh ngạc tột độ.
"Chẳng lẽ ta phải mang thai mười năm tám năm sao?!"
"Ba năm năm năm cũng có thể." Tam Điện hạ tự tin giải thích, "Khi nàng thấy cái cây kết quả, lúc đó mới mang thai thật sự. Trước đó, ngoại trừ kỳ nguyệt sự không tới, còn lại không khác gì bình thường."
Trong lòng Thẩm Nguyên Tịch ngổn ngang đủ điều, vừa tò mò lại thấy thật rắc rối. "U tộc của chàng... lại như vậy ư..."
"Vậy nàng... ngoài lần đầu tiên, có còn thấy cây nở hoa không?" Tam Điện hạ đỏ bừng tai, cố gắng tỏ vẻ bình tĩnh.
"Hình như không." Thẩm Nguyên Tịch đáp.
"Không thể nào, phải thấy mỗi lần mới đúng." Chàng nhíu mày.
"...Nhưng thật sự không có." Thẩm Nguyên Tịch hỏi lại: "Nhìn thấy cây có quan trọng lắm không?"
Tam Điện hạ mở miệng, nhưng không nói được gì.
Thẩm Nguyên Tịch khẽ hỏi: "Chẳng lẽ... Điện hạ, cái cây này... chỉ khi thấy nó thì mới lớn được ư?"
Tam Điện hạ nhắm mắt đầy khổ sở, cuối cùng, khẽ gật đầu.
Theo lý, cây này là phồn diễm thụ, hai phu thê cùng gieo trồng, cùng vun đắp để kết thai. Quá trình rất dài, còn tùy ý trời, nhưng mỗi lần dốc sức vun trồng đều phải thấy cây mới đúng.
"Vậy chẳng phải..." Mặt Thẩm Nguyên Tịch đỏ bừng bừng, cố giữ vẻ bình tĩnh, nghiêm túc hỏi: "Phu thê U tộc... à... người vợ... ai cũng sẽ thấy cây sao?"
"Phần lớn..." Tam Điện hạ lắp bắp, "Ta nghe nói phần lớn là hoa."
"Vậy sao của ta lại là cây?!"
"...Ta cũng không biết, nhưng nghe nói cũng có người thấy cây." Tam Điện hạ đáp.
Thẩm Nguyên Tịch hiểu rồi, chuyện này Tam Điện hạ cũng chỉ nghe kể, tự mình lĩnh ngộ, chẳng hơn nàng bao nhiêu.
"Thôi vậy, không nghĩ nữa." Tam Điện hạ quyết định, sau khi về phải bàn bạc kỹ với Tẩm Nguyệt.
Ngày 16 tháng 4, Tam Điện hạ giấu xe ngựa ngoài ngoại ô thành Cô Phương, khoác áo choàng, vai đậu một con quạ, nắm tay Thẩm Nguyên Tịch, tìm một chiếc thuyền qua sông vào thành.
Họ chèo thuyền quanh thành suốt một ngày rồi nghỉ ngơi trên thuyền.
Thẩm Nguyên Tịch hỏi: "Đã tìm thấy hồn chưa?"
Tam Điện hạ gật đầu.
Ô Dạ hỏi: "Ở đâu?"
"Ngôi nhà mái ngói đỏ." Tam Điện hạ đáp.
Thẩm Nguyên Tịch nhớ lại ban ngày, khi chèo thuyền ngang qua một tòa thủy lâu nguy nga tráng lệ, đoán rằng đó là dinh thự của một nhà giàu trong thành Cô Phương.
Ô Dạ nói: "Dinh thự của thành chủ? Mảnh hồn của U chủ ở trên người hậu duệ Bạch gia?!"
Tam Điện hạ gật đầu: "Đêm nay, ngươi đi thám thính tình hình trước."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");