Tam Điện Hạ - Phượng Cửu An

Chương 2: Đêm Nguyên Tiêu




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Thẩm Nguyên Tịch ngồi trong nội viện, cẩn thận sắp xếp những cuốn sách và thư tịch từ Bắc Mạc mang về. Trước khi lên đường đến kinh thành, nàng đã tặng phần lớn sách quý của mình cho người khác, chỉ để lại những cuốn thật sự không đành lòng chia tay, phải vượt ngàn dặm đem theo.

Nói là sắp xếp, thực ra chỉ là cái cớ để có dịp xem lại. Chẳng mấy chốc đã tới trưa, ánh mặt trời bị mây che khuất, trong sân nổi lên một làn gió nhẹ, Nguyên Tịch khẽ ho vài tiếng, rồi quấn tấm áo lông cáo bên cạnh vào người, quấn kín cả cổ, sau đó đặt sách lên bậc thềm trên cùng, ngồi xổm dưới thềm tiếp tục đọc.

Thể chất nàng vốn yếu ớt, dù dựa vào tinh thần bất khuất mà mỗi ngày đều cùng Tiết Tử Du luyện kỵ mã bắn cung, nhưng cũng không thể luyện thành một thân thể khoẻ mạnh, sức lực mãi chẳng nâng lên được. Thời tiết nóng lạnh thay đổi nàng cảm nhận rõ hơn người bình thường, mỗi khi giao mùa lại phải uống bổ dược mấy ngày.

Quấn chặt mình trong áo ấm, nàng tiếp tục giữ tư thế kỳ lạ mà xem sách. Sách cũng chẳng phải chính thư, chỉ là vài câu chuyện kỳ bí đêm khuya, nhưng nàng lại xem đến say mê. Mái tóc buộc hờ từ sáng đã xổ ra, từng lọn tóc buông xuống trên trang sách, đến khi muốn lật trang, nàng mới hơi ngẩng đầu, động đậy cổ rồi gạt tóc ra sau. Nhưng chưa bao lâu, tóc lại rũ xuống trang sách.

Cửa viện hé mở, nghe thấy tiếng động, Nguyên Tịch đành nuối tiếc rời mắt khỏi sách, ngoái đầu nhìn. Tiết Tử Du nhẹ nhàng bước tới, trong tay cầm một tấm thiếp trông có vẻ quen thuộc.

Tuy đã mười bốn tuổi, nhưng thân hình của Tử Du vẫn mảnh mai, làn da nhợt nhạt, như thể gió thổi qua cũng sẽ tan biến. Ngũ quan của hắn trông thanh tú, nhưng đôi mắt lại thiếu sức sống, sâu thẳm một màu đen, đôi mắt và khoé miệng hơi cụp xuống, khiến người ta cảm thấy hắn dường như không vui và khó chiều.

Thật khó mà hình dung được lúc hắn vui vẻ sẽ ra sao. Có lẽ do vừa đến kinh thành, không hợp thuỷ thổ nên mắt hắn có quầng thâm rõ rệt, trông càng mệt mỏi hơn.

"Tỷ lại ngồi đọc sách như thế này." Tử Du tuy có vẻ ngoài trẻ hơn tuổi, giống như thiếu niên chưa lớn, nhưng giọng nói đã bước vào tuổi dậy thì, trầm khàn, thoáng có thể nhận ra sự non nớt đang dần biến mất.

Đợi hắn lại gần, Nguyên Tịch mới nhận ra đó là tấm thiếp nàng gửi cho Tam Điện hạ, nàng xoa mũi đỏ vì lạnh, tự giễu, "Quả nhiên là bị trả về rồi."

Tấm thiếp này do nàng thay phụ thân viết gửi cho Tam Điện hạ. Trong mắt Thẩm Phong Niên, nét chữ của con gái là đẹp nhất, với vài phần hãnh diện, ông nhờ nàng thay mình viết, lại sợ Tam Điện hạ đã lâu không nhớ chuyện năm xưa, còn tỉ mỉ dặn Nguyên Tịch ghi rõ tiền nhân hậu quả, kèm vào trong tấm thiếp, rồi cùng gửi đến Tam vương phủ.

Ơn cứu mạng này tuyệt không phải phụ thân nói quá. Mười tám năm trước, Tam Điện hạ đến Bắc Mạc giúp đẩy lùi địch. Bọn man rợ Bắc Mạc kết hợp với U Tộc, sinh ra thứ "U quỷ" không phải người cũng chẳng phải ma, không sợ ánh mặt trời, gặp người là cắn, hệt như ác quỷ từ địa ngục bò lên đoạt mạng.

Tình thế tiền tuyến nguy cấp, quân lính tử thương nhiều, đại bản doanh phía sau cũng nguy cơ chồng chất.

Chính vì vậy, dù lúc đó đang ốm yếu, phu nhân mới cưới của Thẩm Phong Niên, Bình Dương tướng quân Trình Niệm An vẫn gắng gượng khoác giáp ra trận, trấn giữ đại doanh.

Khi ấy là ban ngày, Tam Điện hạ vốn thường bế quan nghỉ ngơi vào ban ngày, hôm đó lại đột ngột xuất hiện, giơ tay ngăn Trình Niệm An.

"Nếu tướng quân muốn giữ đứa trẻ trong bụng, xin hãy suy nghĩ kỹ."

Lời nói ấy khiến Trình Niệm An mới biết mình đã mang thai, bấy giờ mới nhận ra mấy ngày qua huyết đổ không phải chu kỳ nguyệt san thường lệ, mà là điềm báo nàng sắp mất đứa trẻ này.

Tam Điện hạ thấy nàng ngơ ngẩn như sắp khóc, hiểu ý, để lại một bình thuốc đỏ như máu, rồi ung dung rời doanh trại, mãi đến giữa trưa mới trở về với chiếc áo ngoài loang lổ máu, ngáp dài, bảo rằng U quỷ đã giải quyết xong, còn lại để họ tự liệu.

Nào còn U quỷ gì nữa, Tam Điện hạ đã ra trận dưới ánh mặt trời, không chỉ diệt trừ U quỷ, còn khiến đám man tộc sợ hãi, tan tác bỏ chạy hàng trăm dặm, không dám tới thử sức lần nào nữa.

Còn về bình thuốc Tam Điện hạ để lại, đó là bảo vật bí truyền của U Tộc, ngay cả trong hoàng cung cũng hiếm thấy, thuốc này đã giúp Trình Niệm An giữ lại đứa con gái trong bụng.

Khi Thẩm Phong Niên quay về đại doanh, Tam Điện hạ đã lên đường trở lại kinh thành. Thẩm Phong Niên phi ngựa đuổi theo, lớn tiếng cảm tạ bóng lưng đang khoác áo choàng xa dần.

Tam Điện hạ chỉ lười nhác vẫy roi ngựa, nháy mắt bóng hình đã khuất dần trong gió bụi.

"Trận Yến Đô Bắc Mạc năm đó, mẫu thân con lập nhiều chiến công hiển hách, nhưng cũng chịu thương tổn nặng nề, làm tổn hại gốc rễ. Biết mình đã có con, bà ấy càng muốn giữ, ngày đêm mệt nhọc. Nếu không có bình thuốc của Tam Điện hạ, mẫu thân con e rằng chẳng thể gắng đến ngày con chào đời..."

Thẩm Nguyên Tịch khéo léo chỉnh sửa lời cảm ơn của cha, chân thành tán dương sự nghĩa hiệp của Tam Điện hạ năm xưa, theo ý phụ thân, nàng còn bày tỏ nguyện vọng được bái kiến để trực tiếp cảm tạ. Không ngờ chỉ mới hai ngày, tấm thiếp đã bị "trả" về.

Nguyên Tịch nhắm mắt, hít sâu lấy can đảm rồi mới dám mở ra tấm thiếp bị trả lại ấy. Ngoài dự đoán của nàng, trên đó không hề có dòng chữ "luyện lại" như lời đồn. Khóe miệng Nguyên Tịch bất giác cong lên, tìm thấy một dòng chữ nhỏ ở cuối thiếp:

— Không cần cảm tạ.

Bốn chữ ấy nét bút bay bổng, phóng túng tựa như tùy hứng mà viết ra, nhưng ngẫm kỹ lại, từng nét đều chứa đựng khí chất thanh thoát, càng ngắm càng thấy tinh tế. Sau khi nhìn qua bốn chữ này, Nguyên Tịch liền nhìn lại nét chữ nghiêm chỉnh của mình, rồi khép tấm thiếp lại, thở dài: "Không trách người khác lại có yêu cầu cao về chữ viết như vậy."

"Luyện vài trăm năm, tỷ cũng viết được như thế thôi." Tiết Tử Du điềm nhiên nói, "Chẳng qua là quen tay."

Nguyên Tịch ngẩn người: "Sống mấy trăm năm, rốt cuộc có cảm giác gì nhỉ?"

Tiết Tử Du sững lại, nhíu mày cảnh giác hỏi: "Tỷ muốn trải nghiệm sao?"

Thấy vẻ mặt như gặp kẻ thù của hắn, Nguyên Tịch vội xua tay cười đáp: "Thôi, thôi... Tử Du, đừng căng thẳng như vậy. Ta chỉ nghĩ rằng, sống lâu có cái hay của sống lâu, mà sống ngắn cũng có cái thú vui riêng, ta sống thuận theo ý trời là được."

Nguyên Tịch từ nhỏ sống ở Bắc Mạc, học tiếng Quan thoại rất chuẩn mực, nên từng chữ "lâu" và "ngắn" nàng phát âm rất rõ ràng.

Không biết lời nói của nàng gợi lên điều gì, nhưng mặt Tiết Tử Du thoáng đỏ lên, hắn ngượng ngùng quay đi, bực bội nói: "...Đừng nói linh tinh."

Nguyên Tịch mơ hồ không hiểu, tự thấy câu nói của mình rất đúng mực, đang định hỏi xem sao lại gọi là nói linh tinh thì đã thấy vệ sĩ thân tín của Thẩm Phong Niên, Vương Phất, tươi cười bưng một chồng sách và thư họa bước vào sân, một chân gõ nhẹ cửa như lệ.

"Phất thúc!" Nguyên Tịch cũng chẳng để tâm đến chuyện "lâu" với "ngắn" nữa, tươi cười chào hỏi.

"Nguyên Tiêu." Vương Phất đặt chồng thư họa lên bàn đá, mắt nheo lại mỉm cười, "Đây là cho con."

"Cho con?" Nguyên Tịch cầm lấy bức thư mở dở ra, ngạc nhiên thốt lên: "...Là của phụ thân sao?"

Tờ thư đã ngả màu vàng, dường như là vật từ rất lâu rồi. Nguyên Tịch chau mày, tìm đến góc dưới để xem chữ ký, nhận ra điều gì liền kêu lên: "Đây là gì vậy?!"

Chữ ký là ba chữ "Tiếu Yến Lan", rõ ràng là tên của mẹ Tam Điện hạ, công chúa khai quốc Đại Chiêu. Nhìn kỹ ngày tháng trên đó, tờ thư này đã từ tám mươi năm trước, là bức thư công chúa Yến Lan gửi Tam Điện hạ khi chàng còn ở Hoa Kinh. Nội dung là hỏi thăm cuộc sống của con trai ở kinh thành, rồi nhắc huyết thương lan ở U tộc đã nở, hỏi chàng có muốn về U Tộc ở chơi ít ngày.

Một bức thư riêng tư thế này, sao lại đến tay nàng?

"Từ đâu đến vậy?" Tử Du nhíu mày hỏi.

Vương Phất khoanh tay cười, điềm tĩnh nói thêm: "Vừa lúc có người từ Tam Vương phủ ghé qua, ta đi ngang qua, người bên đó liền giao những thứ này cho ta, bảo ta chuyển lại cho tiểu thư của Thẩm tướng quân."

Nguyên Tịch sững người, nhỏ giọng ngờ vực hỏi: "Ý là sao đây?"

"Còn dặn ta chuyển lời đến con gái của Thẩm tướng quân một câu." Vương Phất nhấn giọng vài phần, thong thả nói: "Tam Điện hạ có ý, không cần cố tình che giấu cốt cách nữ nhi trong nét chữ, ngài ấy có thể nhìn ra người viết không phải tướng quân mà là một thiếu nữ, chữ viết không tệ, tặng ít bút mẫu để nàng chăm chỉ luyện thêm."

Nói xong, Vương Phất khuyên nhủ: "Ta đã sớm nói mà, chữ của con vốn rất tốt, Tam Điện hạ thật biết trân trọng tài năng."

Nguyên Tịch lại nhìn kỹ nét chữ của công chúa khai quốc, suy ngẫm nói: "Không ngờ ngài lại đem thư mẹ mình gửi cho đi để người ta luyện chữ..."

Nét chữ của công chúa khai quốc trong đó có những thói quen bút pháp tương tự với nàng, chỉ là khí chất cứng cỏi hơn, đúng là một mẫu luyện chữ rất tốt cho nàng noi theo.

Một hồi lâu, Nguyên Tịch gật đầu kết luận: "Tam Điện hạ... thật giống một phu tử khuyên người học tập. Được ngài ấy công nhận, ta nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập."

Tiết Tử Du hừ nhẹ, cầm lấy mấy bức thư họa xem kỹ. Trong đó ngoài bút tích của công chúa khai quốc, còn có bút tích của danh gia thư pháp trăm năm trước và vài bản sao chép nét chữ tiêu sái không có tên tuổi. Xem hết một lượt, cũng chẳng thể tìm ra chỗ nào có thể bắt bẻ.

"Còn đây nữa." Thấy nàng xem xong, Vương Phất từ trong tay áo lấy ra một tấm thiếp mời, "Thực ra ta đến đây chính là để chuyển cái này."

Nguyên Tịch đón lấy tấm thiếp thoang thoảng hương thơm, tinh tế xinh xắn, tò mò hỏi: "Đây là gì? Cũng là của Tam Điện hạ sao?"

Vương Phất lắc đầu: "Không phải, đây là thiệp mời. Nhị tiểu thư phủ Quốc Công, đêm Nguyên Tiêu tổ chức tiệc ngâm vịnh hoa mai, Lưu Quốc Công đích thân đưa thiếp mời đến cho tướng quân, nói hôm đó sẽ có người đến đón, mong tiểu thư nể mặt tham dự."

"15 tháng Giêng? Hiểu rồi." Nguyên Tịch gật đầu, lại cẩn thận lặp lại, "Hiểu rồi, ta sẽ chuẩn bị chu đáo."

Vương Phất cười: "Không cần căng thẳng, tướng quân bảo con cứ thoải mái, đi kết giao vài người bạn, đừng ràng buộc chính mình."

"Cũng nên cẩn trọng một chút, dù sao đây cũng là Hoa Kinh, còn nhiều điều con chưa biết, không thể để người khác nói ra nói vào, khiến cha phải chịu tiếng xấu."

"Sợ gì chứ, có nhầm lẫn gì cũng chẳng ai dám cười nhạo con." Vương Phất nói, "Đứa ngốc này, tướng quân và mọi người vẫn ở đây, ai dám cười con? Cứ thỏa sức mà chơi."

Vương Phất nói xong, liếc nhìn Tiết Tử Du đang im lặng mím chặt khoé miệng, liền vòng tay ôm lấy hắn: "Tiểu Tử Du, ngươi còn đứng đây làm gì? Chẳng lẽ cũng muốn đi cùng tỷ tỷ để chơi đùa với các cô nương sao? Thôi đi, ra sân tập với ta, để ta kéo dài thân hình cho ngươi một chút."

Khuôn mặt của Tử Du càng thêm u ám.

Vương Phất nói tiếp: "Cứ đến ban ngày là ngươi lại trông ủ rũ thế này, phấn chấn lên nào, theo đại ca ra ngoài!"

Tiết Tử Du bỗng ngẩng đầu nhìn về phía cái cây gần đó.

"Sao thế?" Vương Phất cũng ngẩng đầu theo.

Tiết Tử Du đáp: "Có con chim."

"... Trên cây thì đương nhiên có chim." Vương Phất thu lại nụ cười.

"Là con quạ." Tiết Tử Du nói.

Con quạ đen đậu trên cây, không kêu cũng không bay, đã nhìn chằm chằm vào trong sân hồi lâu.

Khi Thẩm Nguyên Tịch ngẩng đầu nhìn, nàng chỉ thấy một chú chim đen vỗ cánh rồi bay khỏi cành cây.

Nguyên Tịch kiên quyết nói: "Quạ gì chứ, đó là chim hỷ tước, nhà mới dọn vào, trên cây đậu đến tự nhiên là chim hỷ tước."

Im lặng một lúc, Vương Phất bật cười lớn: "Đúng, hợp tình hợp lý."

Tiết Tử Du bất đắc dĩ thở dài, đổi giọng đáp: "Ừm, là chim hỷ tước."

Đến khi mặt trời lặn, đèn đuốc ở Hoa Kinh rực sáng, những con quạ quanh thành kết thúc một ngày làm nhiệm vụ kể chuyện, bay về Tam Vương phủ, đáp xuống gian nội điện tối đen, đậu lên giá treo bằng vàng bên cạnh giường.

Trên giá treo là một chiếc áo dài màu tím nhạt, còn chủ nhân của nó chưa tỉnh giấc mà cuộn mình trong chăn.

Con quạ khẽ khịt giọng, cất tiếng gọi: "Khụ — Điện hạ, đến giờ dậy rồi! Trăng đã lên đến đỉnh rồi!"

Giọng nó khàn khàn, gọi mấy lần, từ trong đống chăn bỗng "vèo" một chiếc phi tiêu mỏng màu vàng phóng ra, sượt qua lớp lông của con quạ rồi cắm sâu vào bức tường xa.

Tấm chăn mở ra một khe hở, trong bóng tối, một ánh mắt đỏ rực như máu lóe lên, tỏa ra sát khí lười biếng.

Con quạ ngoan ngoãn "meo" một tiếng, rụt vào góc phòng.

Chẳng bao lâu, tấm chăn động đậy vài cái, Tam Điện hạ ngồi dậy, ôm chăn thất thần.

Lại một lúc lâu sau, chàng nhặt lấy một sợi tóc bạc trên gối, mở mắt to ra, mơ hồ lẩm bẩm: "... Tóc của ai đây? À... là tóc của ta."

Con quạ cố nhịn cười, không khỏi buông lời châm chọc: "Chỉ có một mình ôm gối, tóc trắng ấy không phải của ngài thì còn của ai?"

Một lát sau, con quạ phải đứng ở bên cửa sổ, trên miệng là một dải buộc tóc bị thắt nút chặt, ủ rũ suy ngẫm lại.

Lời tác giả: 

Hãy đọc theo ta: Tam Điện hạ là một chú mèo, một chú mèo lười. Nhưng trước mặt nữ chính thì lại rất "chó". Vậy nên chàng là một chú mèo rất "chó".

Hãy đọc theo ta: Nữ chính là một người thật thà thẳng thắn, trời sinh khắc tính với những kẻ mưu mô, thẳng thắn khắc với chiêu trò. Nên nữ chính khắc chế nam chính, mà nam chính lại vui vẻ chịu đựng.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.