Tám Điểm Phẩm Cách

Chương 17: Tôi Phải Quậy!




16.

Tôi phải quậy! ????

Mãi đến tận khi bị đè xuống giường hôn lên xương quai xanh, Bạch Bình Châu mới gian nan mở miệng trong cơn dục tình: "Chờ đã, chờ chút...!sao lại bắt đầu làm rồi?"

"Không làm không ra ngoài được." Bạch Mãn Xuyên ngừng hôn, dùng đầu lưỡi xoa dịu bờ vai đang run rẩy của ai kia, "Cậu cũng đánh xỉu nhân viên của tôi rồi, không chịch cậu thì chịch ai?"

"Vậy anh! Vậy anh...!" Bạch Bình Châu được liếm đến thoải mái, dần nheo mắt lại, "Vậy anh đi bật nút đi, không sẽ thành không công...!"

"Còn cần cậu nói."

Bạch Mãn Xuyên đã sớm bật nút tính giờ, sau khi hôn hắn đến mềm người, áo sơ mi trắng cũng không cởi, cứ thế hôn xuống cách một lớp vải vóc, đến chỗ lồi lên thì dừng lại, dùng đầu lưỡi khảy núm vú dưới lớp áo.

Toàn thân Bạch Bình Châu như bị giật điện, muốn đưa tay đẩy Bạch Mãn Xuyên ra, nhưng khi Bạch Mãn Xuyên ngậm đầu v* hắn, tay hắn lại đổi động tác, đè đầu người đàn ông xuống, muốn anh ngậm vào sâu hơn.

Áo sơ mi trở nên dính chặt trong suốt, cọ xát trên đầu v* vừa lạnh vừa ngứa, đầu lưỡi và bờ môi ấm áp ướt át của người đàn ông liếm hắn lơ lửng trên nước.

"Bên kia...!bên kia...!"

Bạch Mãn Xuyên không theo ý hắn, mà đưa tay xuống giữa hai chân hơi dang rộng của Bạch Bình Châu, khẽ khàng dùng đầu ngón tay mạnh bạo xoa nắn thịt mềm nóng bỏng ở bướm nhỏ cách lớp quần.

Bạch Bình Châu bị đau rên thành tiếng thì bị Bạch Mãn Xuyên che miệng lại.

"Nhỏ giọng nào, còn có người khác ở đây."

Chiêu này rất hữu dụng với Bạch Bình Châu.

Nhìn làn da hắn nhanh chóng đỏ hồng, Bạch Mãn Xuyên nói thêm: "Một chút nữa thì rên rỉ nhỏ thôi, bị người khác nghe thì không tốt."

Quần và quần lót nhanh chóng bị cởi ra, Bạch Mãn Xuyên nhìn quần con màu hồng của hắn thì không khỏi cười: "Sao lại mặc cái này?"

"Anh có ý kiến à! Là đồ đơn vị phát chung, là đồng phục công sở có hiểu không!"

"Tất cả mọi người đều giống nhau?"

"Đều giống nhau...!Ái, anh làm gì vậy!" Nhìn thấy người đàn ông đứng dậy muốn xuống giường, Bạch Bình Châu theo bản năng dùng hai chân kẹp lấy eo anh, "Anh không...!"

"Ừm, cởi quần cậu ta nhìn xem có phải cũng màu hồng không."

"Anh!" Bạch Bình Châu tủi thân kẹp chặt eo anh lại, "Không cho anh đi!"

Bạch Mãn Xuyên trêu hắn xong thì kéo hắn xuống dưới thân mình, cầm dương v*t đâm vào trong một chốc: "Nghề này của các cậu, không thể ghen đâu nhỉ."

Bạch Bình Châu nghe vậy thì đau lòng, từ mắt đến cổ họng vừa đau vừa căng.

Hắn muốn đánh người đàn ông này một cái, nhưng nhìn mặt mày của ai kia, thì hắn lại không xuống tay được.

Bất chợt cảm thấy mình thật vô dụng, lau nước mắt vừa rơi ra ngoài: "Tôi không muốn làm nữa, anh cứ làm với nó đi.

Làm nhanh chút, xong sớm thả tôi ra ngoài sớm."

Người đàn ông biết hắn đang làm mình làm mẩy.

Hầu hết mấy bạn nhỏ tuổi này hay nói một đằng làm một nẻo, miệng cũng cứng y như chim tụi nó vậy.

Cần phải dỗ.

Nhưng Bạch ảnh đế đã dỗ người bao giờ, sống bốn mươi mốt năm, anh không hề có kinh nghiệm chịu thua.

Vì thế anh nói: "Tôi nói sai rồi, có thể ghen."

Bạch Bình Châu quay lưng lại với anh: "Bà mẹ nó anh mới ghen!"

Người đàn ông đụng phải vách tường, chỉ phải đành cúi người hôn lên vành tai cục nhỏ này, vừa hôn vừa nói: "Được rồi, tôi sai rồi."

Cục nhỏ miệng cứng nào có chịu được thế này, toàn thân đỏ hồng ngay lập tức, mềm người nói: "Anh không sai...!Anh nào có sai."

Bạch Mãn Xuyên ừ một tiếng, tiếp tục hôn lên sườn cổ hắn, ngón tay ấn đè bên ngoài bướm nhỏ, sờ đến ướt nhẹp cả bàn tay, đến cả dâm dịch cũng tràn nhiều đến mức khiến khe bướm hở ra.

Anh cầm dương v*t đã sớm cứng đến rỉ tinh của mình cọ xát giữa hai mép bướm múp míp.

Bạch Bình Châu bị dương v*t chà vào âm vật đến rên rỉ, càng quấn chặt hai chân mình lên eo người đàn ông.

Hắn như một sinh vật tuyệt đẹp leo lên người Bạch Mãn Xuyên, dựa vào dương v*t của anh để kiểm nghiệm sinh mệnh mình.

dương v*t anh cọ xát, hắn sẽ run rẩy, cuống họng rên ra từng tiếng khó kìm nén, dưới háng tiết ra càng nhiều ái dịch, tưới tắm cho vật chủ to khỏe cứng rắn của anh.

Vật chủ cũng không có ý chọc vào ngay lập tức, anh hưởng thụ khoái cảm được hai mép bướm kẹp lấy.

Ngẫu nhiên đâm đỉnh vào trong, anh sẽ thu hoạch được càng nhiều tiếng rên rỉ yêu kiều.

Giờ phút này anh ác liệt ra lệnh: "Không được kêu, nếu đánh thức, tôi sẽ chịch cậu ta."

Bạch Bình Châu đã sớm bị người đàn ông làm cho đắm tình chỉ nghe được mấy chữ đằng sau, hắn cảm thấy sợ, nhanh chóng siết chặt hai chân mình, muốn để người đàn ông tiến vào.

Bạch Mãn Xuyên đỡ dương v*t chà sát lên xuống, chầm chậm nhấn quy đầu đỏ tía của mình chèn vào miệng lỗ hoa nhỏ hẹp.

Anh thích nghe tiếng Bạch Bình Châu cắn môi rên rỉ, giống y như một bé mèo con chưa dứt sữa, nức nở muốn tìm người thương.

Anh rút dương v*t mình ra, dùng đầu khất đang tràn dịch nhờn nghiền ép âm vật sưng đỏ, mỗi một lần đều có thể nhìn thấy Bạch Bình Châu cong cổ ngửa đầu ra sau, còn có vòng eo thon thả, và cả bé chim nhỏ lắc lư qua lại.

Đè nghiến đủ rồi, Bạch Bình Châu vừa muốn mở miệng cầu xin anh tiến vào, anh đã ưỡn người, đẩy dương v*t của mình vào thẳng bên trong.

Bạch Mãn Xuyên rên lên một tiếng, rồi bắt đầu mãnh liệt đâm vào, anh cảm nhận được quy đầu của mình chen mở từng tầng từng lớp thịt mềm, phần thân cũng được bao trọn kín kẽ, mỗi một lần co siết đều là một lần khoái cảm khác nhau.

Bạch Bình Châu không khỏi kêu rên, hai tay quơ quào trong không trung, rơi vào khoảng không, trong tiếng rên cũng mang theo mấy phần tủi thân oan ức.

"Ưn...!Daddy, daddy ôm em đi, sâu quá, em...!em khó chịu...!"

Bạch Mãn Xuyên nghe đến càng cứng.

Mấy ngày trước anh tìm người tra xét thân phận khi còn sống của Bạch Bình Châu, đồng ý với cách gọi của cậu vào lần gặp mặt đầu tiên.

Nhưng sau khi biết Bạch Bình Châu là con trai của Bạch Thiện Sương, người từng có một lúc cảm tình với anh hơn hai mươi năm trước, thì anh có chút dao động.

Nhưng những dao động này không sống yên được dưới ánh mắt vô cùng đáng thương của Bạch Bình Châu.

Dù cho người này rất có thể là con ruột của anh.

Nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc dương v*t anh trở nên cương cứng, cũng không ảnh hưởng đến việc anh dùng dương v*t thô cứng của mình đâm cho Bạch Bình Châu văng nước tung toé.

Khi Bạch Bình Châu gọi anh là daddy, gần như anh đã muốn bắn ra, hô hấp nặng nề hơn, thậm chí là mất kiểm soát.

Anh nâng hai chân Bạch Bình Châu đang gọi lung tung lên vai mình, đâm vào từng lần một, lần này còn sâu hơn lần kia, anh nhìn bé chim của cục nhỏ nhà mình bị chịch đến lắc lư, vung vẩy tinh dịch màu trắng đục, anh cũng không nhịn được muốn bắn vào trong âm đ*o của cục nhỏ ấy.

0976 tỉnh lại trong tiếng rên rỉ dâm loạn và tiếng nước lép nhép.

Gã ngửi được mùi tinh dịch và dịch thể trong không khí, mơ mơ màng màng ngồi dậy dưới lớp chăn bông.

Gã thấy đồng nghiệp mới 1213 bị người phát ngôn của Afi Locke gã ngấp nghé đã lâu chịch cho nói năng lộn xộn nước dâm chảy dài, mặt mày Bạch Mãn Xuyên cũng tràn đầy tình dục, nhưng ánh mắt khi nhìn sang gã lại như muốn giết người.

Gã sợ đến mức phải giả chết nằm lại trên đất, khóe mắt lia thấy Bạch Mãn Xuyên tung drap giường ra, che kín hai người đang đắm tình.

Bóng dáng hai người quần nhau sau tấm drap giường màu trắng lay động, như càng che càng lộ.

Cuối cùng người đàn ông gầm gừ bắn tinh thật lâu trong thân thể Bạch Bình Châu, Bạch Bình Châu cảm thấy mình cực kỳ giống một cái bánh choux được bơm đầy kem trong đó.

Hắn không dám động, lặng lẽ nép vào lòng người đàn ông nhắm mắt lại.

Mười phút sau hệ thống bắt đầu thông báo toàn viện: "Nhân viên giao lưu số 0976 và ngài Bạch Mãn Xuyên giao lưu thành công, cộng 8 điểm."

Bạch Bình Châu vốn đang nghịch ngón tay Bạch Mãn Xuyên, nghe xong thông báo này thì giật nảy cả người.

"Wae!"

A Tam ném chuẩn không cần chỉnh một cục giấy rồi chạy.

- -- bắn ở đâu không quan trọng, điểm sẽ dựa vào trạng thái trên bảng thứ tự.

"** mé!" Bạch Bình Châu ném tờ giấy, "Vậy chẳng phải bị chịch chùa* hả! Còn cho không nó 8 điểm! Lỗ vốn chết rồi!"

Nhìn hắn thế này, Bạch Mãn Xuyên cảm thấy thú vị quá đỗi, lại thấy 0976 ngồi trên đất nhìn sang, anh đưa tay ôm người kéo sát vào lòng mình: "Bị chịch chùa*? Sao nào, đây là tên em đặt cho đứa con trong bụng hửm?"

Bạch Bình Châu tức quá rồi, được người đàn ông ôm trong lòng thì không đấm đá được, đành phải dùng cổ họng khàn khàn hét: "Tôi mặc kệ! Tôi phải quậy! Tôi phải đến Hiệp hội người tiêu dùng để kiện mấy người!"

- --------------------------------

Rêu: *Chỗ bị chịch chùa và tại sao Bạch đá đì lại bảo là đặt tên cho cục trong bụn là thế này, gốc bạch bị kiền tôi dịch láo toét thành bị chịch chùa.

Bên tàu chữ phiêu = chơi gái, bạch phiêu = chơi chùa, ở đây tác giả bạch bị kiền = bạch bị chơi = bị chịch chùa, chơi chữ ấy, ô kê chưa, chưa ô kê thì cmt nhắc toi sửa nhé (((.

=

P/s: Đừng đùa với các đá đì, không sến không iu thì thôi chứ một khi đã mode on conditinhiu rồi thì ko ai đỡ đc ???? càng về sau miệng đá đì càng dẻo quẹo như kẹoooo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.