Tam Công Chúa Trong Lời Đồn

Chương 19: 19: Không Thể Thay Đổi Tình Tiết




Trần Sở Sở thấy Trần Tiểu Thiên nói xong mà vẻ mặt thì rất kỳ quái, liền hỏi nàng:- Mấy người muội đang làm gì vậy?Trần Tiểu Thiên nhân cơ hội giải thích:- Tỷ thí Giáo phường ty ạ.

Đường đường thiếu quân Huyền Hổ trở thành đồ chơi của muội.

Nhị tỷ, có phải muội rất quá đáng hay không, tỷ có muốn dạy dỗ muội hay không?Trần Sở Sở nhíu mày đáp:- Muội đưa hôn phu mới thành thân của mình đến Giáo phường ty thì thôi lại còn ép hắn tỷ thí với nhạc nhân nữa chứ?Trần Tiểu Thiên mang vẻ mặt mong đợi ngóng nhìn Trần Sở Sở, trong lòng thầm hô: Mắng muội đi, sau đó đưa hắn về phủ của tỷ để dưỡng bệnh.Nhưng Trần Tiểu Thiên mới nghĩ đến đấy thì thấy Trần Sở Sở quay đầu nhìn Hàn Thước, lạnh giọng nói:- Vậy mà cậu lại dám vô lễ với muội ấy, thậm chí còn có ý đồ hành thích hả? Xem ra đàn ông thành Huyền Hổ không hiểu phu đức, cần phải dạy dỗ lại cẩn thận.- Nhị tỷ?Trần Tiểu Thiên hơi sửng sốt, không ngờ Trần Sở Sở lại phản ứng như vậy khiến trái tim nhỏ bé của nàng run rẩy lần nữa.Trần Sở Sở không để tâm đến ý kiến của Trần Tiểu Thiên, quay đầu hỏi Lâm Thất:- Các người so đấu đến đâu rồi?Lâm Thất mang vẻ mặt đầy ác ý thoáng nhìn Trần Tiểu Thiên rồi mới dùng giọng điệu châm chọc vừa cười vừa nói:- Nhị quận chúa đến đúng lúc, đang so đấu dáng dấp rồi ạ.Trần Sở Sở nghe vậy thì không chút do dự mà hạ lệnh:- Người đâu, cởi quần áo của hắn ra cho ta.Trần Tiểu Thiên bất ngờ trong khi Hàn Thước hơi ngoài ý muốn.Nhưng mà lúc này thủ hạ của Trần Sở Sở đã vây lấy Hàn Thước, vẻ mặt hắn lúc này vừa thận trọng vừa không vui, đưa tay giơ bội kiếm lên.Hai bên đang giằng co căng thẳng thì Trần Tiểu Thiên khóc không ra nước mắt mà giữ chặt tay Trần Sở Sở, luôn miệng hô:- Nhị tỷ, không được đâu.

Hắn là Hàn Thước đấy.Hắn là nhân vật nam chính đó.

Hai người sao có thể đánh nhau được.Trần Sở Sở hừ lạnh một tiếng, thờ ơ đáp:- Chẳng qua là con tin mà thành Huyền Hổ phái đến ở rể tạo quan hệ thông gia mà thôi.

Từ nhỏ đến lớn có gì muội muốn mà tỷ không cho muội đâu, Hàn Thước quật cường như vậy thì tỷ sẽ giáo huấn hắn giúp muội.Trần Tiểu Thiên đáp:- Tuy muội cảm ơn tỷ nhưng mà..Hàn Thước cười lạnh, dùng ánh mắt sắc bén nhìn Trần Sở Sở, giọng nói cũng lạnh lẽo như băng, đáp:- Nhị quận chúa muốn cởi y phục của Hàn mỗ thì chi bằng tự mình làm đi.Nói xong Hàn Thước liền động thủ, đẩy lui đám thủ hạ của Trần Sở Sở rồi đánh thẳng tới chỗ cô.Trần Sở Sở nghênh chiến một lần nữa, đao thương sắc bén của hai người va chạm nhau.Trong khi đó, Trần Tiểu Thiên ngồi ở một bên vừa nhìn vừa ôm đầu, trong lòng kêu khổ không thôi.Loạn quá, vậy mà không thể thay đổi tình tiết.Nhân vật nam chính và nhân vật nữ chính nên vừa gặp đã yêu thì hiện tại lại đánh nhau.Hàn Thước đâm một kiếm gạt phăng áo choàng của Trần Sở Sở khiến cô bị chọc giận, ra tay càng tàn nhẫn hơn.Trần Tiểu Thiên che mắt mà nhìn Hàn Thước qua kẽ ngón tay của mình, thâm hô:- Xong rồi, ai tới đây giải vậy giúp ta đi.Chuyện này là sao chứ, không phải nam chính gặp nữ chính sẽ rung động ư, vì sao lại đánh nhau thế này.Vừa lúc này có một tiếng hô thất thanh vọng từ hành lang vào.Đấy là tiếng của Bùi Hằng đang hô lớn:- Dừng tay.Mọi người nhường đường cho y và gã tùy tùng của y chậm rãi bước vào.Bùi Hằng không vui nhìn Trần Tiểu Thiên, nghiêm giọng quở trách:- Hồ đồ, đường đường là thiếu quân sao có thể coi như đồ chơi vậy được.Trần Tiểu Thiên nghe được thì cảm kích, không ngừng vỗ về trái tim nhỏ bé của mình: Cảm ơn ông trời, cuối cùng cũng có người nói lời kịch này rồi.Nghĩ xong nàng kích động quay đầu lại nhìn thì thấy Bùi Hằng đứng cuối tầng người vây xem, mà binh sĩ Huyền Hổ mai phục xung quanh thấy vậy cũng tạm thời thu lại hành động.Trần Tiểu Thiên sửng sốt nhìn, Bùi Hằng, chính là nhân vật mà nàng thích..

đó là ánh trăng sáng ư..Trần Tiểu Thiên say mê nhìn Bùi Hằng.

Còn người xung quanh thì bàn tán.Người qua đường giáp nói:- Là Bùi ty học tài giỏi đẹp trai đấy.Người qua đường ất bổ sung:- Đừng vọng tưởng nữa, Bùi ty học đã có hôn ước với Tam công chúa từ nhỏ.Người qua đường giáp hỏi:- Nàng chẳng phải đã lấy Hàn thiếu quân rồi à?Người qua đường ất đáp lại:- Hàn thiếu quân bệnh tim, không sống lâu được.Lời bàn tán xì xầm của quần chúng xem náo nhiệt đã lọt vào tai Hàn Thước, Hàn Thước vừa ôm lấy ngực mình vừa nắm chặt kiếm trong tay.Bùi Hằng trầm ổn bước qua đám người, nghiêm khắc trách Trần Tiểu Thiên:- Sao có thể để quần áo Hàn thiếu quân xốc xếch trước mặt mọi người được.Nhân lúc này, Trần Tiểu Thiên lấy chiếc áo choàng của Hàn Thước bị Trần Sở Sở xả rơi, khoác lại cho hắn, thuận tiện gật đầu liên tục và nói:- Đúng thế, đều do ta điêu ngoa tùy hứng khinh người quá đáng tổn hại lễ pháp.

Trách ta cả, chuyện hôm nay đến đây thôi, giải tán..Quần chúng có bình luận giống nhau:- Nhìn kìa, Tam công chúa nghe lời Bùi ty học nhất.- Thích người mới thương người cũ.- Cô nhìn xem còn có một vị Tô Mộc nữa đấy.Những lời nghị luận của dân chúng xung quanh khiến Hàn Thước hồi phục tinh thần, khoát tay tránh khỏi Trần Tiểu Thiên.Bạch Cập thấy thế vội bước đến đỡ lấy Hàn Thước và bón thuốc trợ tim cho hắn.Lâm Thất ở bên cạnh thấy Bùi Hằng đã đến liền thu gọn cây roi lại, mang theo vẻ mặt si mê nịnh nọt nói:- Bùi ty học, cậu nhìn Tam công chúa xem, vừa mới thành thân với Hàn thiếu quân liền dẫn hắn đến Giáo ty phường tỷ thí, còn ra thể thống gì nữa chứ.

Đều là ý của nàng ta, cậu đừng trách trách ta đấy.Thế nhưng Bùi Hằng chẳng liếc mắt nhìn cô ta một cái, đi thẳng về phía Trần Tiểu Thiên, trầm giọng hỏi:- Chủ ý của nàng à?Trần Tiểu Thiên yếu ớt đáp lời:- Đúng, là ý của ta..Còn chưa dứt lời thì Trần Tiểu Thiên bị Hàn Thước lạnh mắt xem thường.Trước mắt tình cảnh khéo quá hóa vụng này, nàng gấp muốn chết, run rẩy nói với Hàn Thước:- Đều là lỗi của ta, huynh đừng trách Sở Sở.Thấy Trần Tiểu Thiên đối xử với Hàn Thước không hề có vẻ cao ngạo ngày xưa, dáng vẻ yếu đuối ngóng nhìn đó càng khiến Trần Sở Sở thêm bất mãn khi nhìn Hàn Thước..Trần Tiểu Thiên vội vàng nói tiếp với Trần Sở Sở:- Càng không thể trách Hàn Thước.Vẻ mặt Bùi Hằng mất mát, chậm rãi nói:- Tam công chúa, đi theo ta, ta có điều muốn nói với nàng.Trần Tiểu Thiên nhìn Bùi Hằng liền mặc kệ thái độ lạnh nhạt của y mà vô thức đi theo.Lâm Thất nhìn theo bóng lưng hai người mà tức đến dậm chân.Sau một tuồng trò cười thì cửa Giáo phường ty vắng lặng trở lại.Hàn Thước sờ mấy vết rách trên quần áo mình lại nhìn Trần Tiểu Thiên và Bùi Hằng vừa rời đi, cười lạnh nói:- Bạch Cập, sắp xếp cung thủ, đêm nay nếu Trần Thiên Thiên không bị vạn tiễn xuyên tim mà chết thì ta liền dỡ cái đầu chó của ngươi.Bạch Cập run rẩy, vội vàng chắp tay nhận lệnh:- Thuộc hạ lĩnh mệnh..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.