Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 94-1: Nhật ký cầu hôn




Diêu Tam Tam vừa nghe, tinh thần lập tức tỉnh táo, cười hì hì hỏi lại: “Bị bắt được?”

Bào Kim Đông nhìn cô, sao đột nhiên cảm thấy, phản ứng của hai người lại giống như mong đợi thêm hả hê vậy? Giống như là hết sức hy vọng thằng nhóc Kim Thành này lòi đuôi ra, thậm chí trong lòng vẫn còn nói, nhanh như vậy sao!

“Cô cả Bào Tiểu Song, dẫn theo cậu thanh niên đến xem mắt Bào Tiểu Song, Kim Thành chặn người ta lại đánh trên nửa đường.” Bào Kim Đông nói xong lại hả hê, “Chậc chậc, thằng nhóc này, có dũng khí!”

“Sau đó thì sao?” Diêu Tam Tam hăng hái bừng bừng hỏi tới.

“Sau đó, chủ động nhận tội thôi!” Bào Kim Đông nói, “Đoán chừng lúc này đang bị mắng! Ông nội anh nói nó rối loạn bối phận, muốn đánh gãy chân chó của nó.”

“Bây giờ là thời đại nào rồi? Dù sao hai người bọn họ cũng không liên hệ máu mủ, cũng không phải anh em họ hàng gần, chính là cùng họ mà thôi, có cái gì không thể?” Diêu Tam Tam vẫn còn rất thích [email protected]`l3q21y"d0n Bào Tiểu Song đó, điềm đạm nho nhã, rất xứng với Bào Kim Thành! Chẳng lẽ hai người cùng họ, thì không thể ở chung một chỗ?

“Cái này nói thế nào đây? Mấy bậc cha chú phản đối cũng không khó giải thích. Em nghĩ đi, vốn Bào Xuân Bình gặp cha anh, phải đàng hoàng gọi chú hai, Kim Thành làm một phát như vậy, Bào Xuân Bình và cha anh thành ông bà thông gia ngang hàng rồi, người khác trong dòng họ gọi hai nhà như thế nào?”

“Vậy anh nói đi, chuyện này rốt cuộc sẽ làm như thế nào?”

“Làm như thế nào? Quản nó làm như thế nào khỉ gió gì.” Bào Kim Đông cười cười, “Anh thấy, bắp đùi vặn chẳng qua là cánh tay *, chuyện như vậy dù sao cũng náo loạn ra ngoài, thằng nhóc Kim Thành kia cũng cố chấp, ai còn có thể cứng rắn tách bọn chúng ra? Anh đoán chừng, Kim Thành cũng chính là cố ý, cố ý nổ lớn chuyện này lên, hai đứa cũng thừa nhận nói ra, ảnh hưởng cũng đi ra ngoài, các bậc cha chú cũng chỉ mắng cho một trận, còn có thể làm gì bọn chúng?”

(*) Câu gốc: cánh tay vặn bắp đùi 胳膊拧不过大腿, ẩn dụ chỉ mạnh yếu, câu tương tự, trứng chọi đá, châu chấu đá xe.

Điều này cũng đúng, tiếp theo có phải nhà họ Bào nên nhanh chóng làm đính hôn cho Kim Thành rồi không?  Diêu Tam Tam ôm gối suy nghĩ, người nào đó sau lưng lập tức dính sát vào, “Đừng suy nghĩ, làm trễ nải chính sự.”

Chiều tối ngày hôm sau, Bào Kim Thành xuất hiện trước mặt Diêu Tam Tam rồi, cậu và Bào Kim Lai vẫn giao hàng, lần này đưa tới hai ngàn cân cá chạch bùn, cá lóc và cá diếc chừng một ngàn cân.

“Anh còn tưởng em bị nhốt lại! Chân chó không bị cắt đứt hả?” Bào Kim Đông vừa nhìn thấy Kim Thành, lập tức cười cười trêu ghẹo nó.

“Ông nội nói, tạm thời giữ lại chân chó của nó, để cho nó lái xe giao hàng cho anh.” Bào Kim Lai cũng ở bên cạnh cười, “Ban đầu anh quyết định ở rể, ông nội giận đến dựng râu, cũng không nói muốn đánh gãy chân chó của anh đâu, lúc này trừng phạt thăng cấp.”

Bào Kim Thành liếc nhìn hai anh trai một cái, không lên tiếng, rồi tiến hành mở cửa thùng sau xe, bắt đầu dỡ hàng.

Anh em nhà họ Bào đều kiên cường, ăn được khổ, co tới bây giờ cũng không giống như mấy cửa hàng chung quanh, tốn tiền thuê công nhân bốc xếp, ba anh em, hơn bốn ngàn cân hàng, trời tối đã tháo toàn bộ xong rồi.

Đổi nước, ô xy hóa, dọn dẹp sửa sang một chút, sáng mai những cá chạch bùn và cá này đều có thể buôn bán ra bên ngoài rồi.

Bào Kim Thành và Bào Kim Lai chia đều hai ngày ở tỉnh thành một đêm, bắt đầu đều ở khách sạn, sau ngủ lại cửa hàng, hai người ngại ở khách sạn tốn tiền lại không có phương tiện, định lấy giường gấp, ngủ lại trong cửa hàng.

Thật ra thì hai người Diêu Tam Tam thuê phòng, bây giờ còn một phòng để trống đó, nhưng Bào Kim Đông chỉ sợ hai em trai làm kỳ đà cản mũi chướng mắt, nên không để cho hai đứa ở.

Diêu Tam Tam đang nghĩ, tính toán dieendaanleequuydonn mướn một gian phòng thích hợp cho hai người ở gần đó.

Tối hôm đó, Bào Kim Đông không vội vã trở về dụ dỗ vợ, ở lại trong tiệm ba người nói chuyện.

Thật ra cũng không có gì hay để nói, thái độ Bào Kim Thành rất thản nhiên: Chuyện này cứ như vậy, phản đối cũng được, tán thành cũng được, dù sao hai người cùng chỗ một hai năm rồi, dĩ nhiên sẽ không bởi vì ai phản đối mà tách ra.

Nếu dám công khai thì trong lòng đã có chuẩn bị.

Bào Kim Thành ngồi ở đằng kia, ngược lại không gấp không nóng nảy, vẫn luôn không nói chuyện nhiều, hỏi Bào Tiểu Song, nghe nói cũng bị đủ loại trách mắng trong nhà, nhưng mà từ trước đến giờ hai vợ chồng Bào Xuân Bình đều trung thực, chuyện đánh ép con gái, đoán chừng vẫn không làm được.

“Theo em thấy, chúng em nên tốt cứ tốt, trong nhà huyên náo càng dữ càng tốt, người biết càng nhiều rồi, ván đã đóng thuyền, còn có thể làm gì?”

“Vẫn đừng nên làm trong nhà căng quá.” Bào Kim Đông, “Các bậc cha chú cũng chính là nhất thời không uốn lưng được, hai đứa dù sao cũng không vội kết hôn, không nóng nảy từ từ đi, nên làm gì thì làm, chờ các bậc cha chú nhắc tới đủ rồi, hủy không được đánh không tan, cũng sẽ đồng ý.”

Lần này Diêu Tam Tam ở tỉnh thành, ngẩn ngơ ngây người một tháng, cho đến hai mươi tám tết, cửa hàng mới nghỉ bán, hai người cầm bao lớn bao nhỏ đồ tết, đi theo đám người xuân vận * chen về nhà.

(*) Xuân vận: chỉ hiện tượng di chuyển quy mô lớn trước và sau Tết âm lịch ở Trung Quốc.

Chuyện đầu tiên, chính là chạy đến nhà chị cả thăm tiểu Tráng Tráng.

Vừa nhìn, hai tháng rưỡi, tiểu Tráng Tráng lại càng thêm trắng nõn đáng yêu hơn khi tròn tháng, lúc mới sinh, đỏ bừng nhiều nếp nhăn, bây giờ khuôn mặt nhỏ nhắn nảy nở chút ít, như cục bột, càng nhìn càng khiến cho người ta thích.

“A, cháu thay đổi thật lớn? Thành đẹp rồi.” Diêu Tam Tam cười nói, “Khuôn mặt nhỏ nhắn này, nếu không nói, người ta còn tưởng là con gái!”

“Khỏi phải nói, ôm đi ra hai lần, không ít người đoán là con gái.” Diêu Tiểu Đông tùy ý nói qua việc nhà với em gái. Diêu Tiểu Đông sinh em bé, Dương Bắc Kinh phục vụ tỉ mỉ, trong tháng làm nghiêm túc, khôi phục sau khi sinh tự nhiên rất tốt, trừ bởi vì bú sữa, bộ ngực đầy đặn rất nhiều, cái khác gần như không có thay đổi gì. “Hai mươi sáu tháng chạp chị về nhà đưa lễ mừng năm mới, hai đứa còn chưa trở lại! Bận rộn quá mức. Hai đứa còn không tính toán chuyện kết hôn?”

Có mấy lời Diêu Tiểu Đông không thể nói ra, hai đứa này, cả ngày ngây ngốc một chỗ, ở nhà lặng lẽ ngây ngốc, đến tỉnh thành, cách xa tầm mắt người lớn, còn không biết dính vào bao nhiêu! Hai đứa là chồng chưa cưới vợ chưa cưới, thật sự không có ai nói đến thị phi, nhưng dù sao vẫn làm chuyện vui mới phải.

“Không vội, nhàn rỗi rồi nói!” Diêu Tam Tam thuận miệng trả lời, vừa thò ngón tay ra, đùa chơi với tiểu Tráng Tráng.

Thắng nhóc trắng nõn rồi, đôi mắt die~nd a4nle^q u21ydo^n càng thêm linh hoạt. Cầm đồ chơi màu sắc tươi đẹp trêu chọc một chút, hai tròng mắt đen bóng lập tức đảo theo món đồ chơi.

“Đầu mùa xuân đi!” Lời Bào Kim Đông gần như nói ra cùng lúc với lời Diêu Tam Tam.

Dương Bắc Kinh ở bên cạnh cười cười, nói: “Hai đứa không thương lượng với nhau à?”

“Ý định của em là sắp xếp sau khi đứa bé của chị hai tròn tháng, giờ đến tết bận rộn, trong khoảng thời gian này việc nhà nông không bận rộn, cửa hàng và khu ươm giống cũng không bận.” Bào Kim Đông nói, anh cẩn thận đưa tay, ôm tiểu Tráng Tráng từ trong ngực Diêu Tam Tam, “Đưa cho anh ôm một cái. Anh còn chưa được ôm bé!”

“Anh ôm được sao? Anh cẩn thận chút.” Diêu Tam Tam nhìn anh ôm tiểu Tráng Tráng qua, động tác lại có vài phần có dáng có vẻ, nhớ tới gia đình có có một đứa cháu Lôi Lôi, cũng đã sáng tỏ rồi, lúc đầu người ta từng ôm trẻ nít.

“Anh là cậu bé, anh ôm bé còn có thể không chắc chắn?” Bào Kim Đông ôm tiểu Tráng Tráng, lại lắc lư một vòng trong nhà, trong miệng chẹp chẹp đùa với tiểu Tráng Tráng chơi.

Cục cưng hai tháng rưỡi, được lắc lư đến thoải mái, lại toét cái miệng nhỏ nhắn ra, lộ ra một nụ cười.

“A, bé biết cười!”

Bào Kim Đông vừa nói, Dương Bắc Kinh lập tức chen tới gần, cười đùa với con trai, vậy mà tiểu Tráng Tráng lạnh nhạt, cười hay không cười còn phải xem tâm tình, chỉ thấy bé há miệng một cái, rồi lại không cười, dùng một đôi mắt to đen linh lợi “Trao đổi tâm tình” với Dương Bắc Kinh.

“Vậy chắc chừng tháng hai tháng ba nhỉ? Thế thời gian không còn bao lâu nữa, kêu trong nhà nắm chặt chuẩn bị một chút.” Diêu Tiểu Đông nói với Diêu Tam Tam, “Để chị xem hai đứa trước tiên định ngày xuống, anh chị cũng dễ nắm rõ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.