Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 86-2: Thịt viên (2)




“Nói theo họ mẹ, tiểu Đông sinh nó, cũng chịu không ít tội, vẫn họ Diêu đi.” Dương Bắc Kinh nói, “Tiểu Đông, em cứ nói đi?”

“Tùy tiện, họ Dương cũng được. Nếu là họ Diêu, ngày khác sinh đứa thứ hai, để họ Dương cũng được.” Diêu Tiểu Đông nói.

“Lại sinh nữa!” Dương Bắc Kinh vừa nghe đã không vui rồi, “Một đứa là đủ rồi, không cần sinh thêm nữa.”

“Một đứa sao được?” Trương Hồng Cúc lập tức nghiêm túc, “Nói thế nào cũng phải sinh thêm một đứa, cũng không cần nhiều, hai đứa bé cùng làm bạn.”

“Không cần.” Dương Bắc Kinh vội nói, “Sinh đứa bé, chịu tội như vậy! Nuôi lớn nó không biết còn phải chịu bao nhiêu mệt mỏi! Một đứa là được rồi.”

Diêu Tam Tam cười khúc khích, anh rể cả đây là đau lòng hỏng rồi hay là bị hù sợ lo lắng hãi hùng rồi?

Chị dâu cả nhà họ Dương ở ngay bên cạnh nói: “Như vậy sao được? Trước kia không phải anh cả em đã nói sao, phải có hai con trai, một đứa họ Diêu, một đứa họ Dương.”

Diêu Tam Tam suy tính lời của chị dâu cả nhà họ Dương, trong lòng thầm nghĩ, chị cả sinh mổ, hơn nữa xem thái độ này dinendian.lơqid]on của anh rể cả, rất khó có thể nói bọn họ có thể sinh đứa thứ hai hay không, có thể nói anh rể cả và chị cả không thèm để ý đến theo họ gì, nhưng nếu con một mà họ Diêu, sợ anh cả nhà họ Dương sẽ có ý kiến. Bây giờ tình huống thay đổi, không thì cứ theo họ Dương là được rồi.

Vì vây, Diêu Tam Tam liền cười nói: “Em thấy, vẫn theo họ Dương đi, không muốn sinh nữa thì không sinh nữa, nếu qua mấy năm, anh chị lại muốn sinh thêm một đứa, không chừng là con gái, thì theo họ Diêu của chị cả.”

“Mấy người này, được chưa!” Diêu Tiểu Cải dẩu miệng nói, “Mới vừa bị chịu tội một trận, vừa mới sinh xong, đã tính toán sinh đứa thứ hai rồi, phụ nữ sinh con dễ dàng sao? Tôi thấy một đứa bé vô cùng tốt!”

Xem ra, Diêu Tiểu Cải và Lục Cạnh Ba không định sinh hai đứa rồi.

Nói thật, trong lòng Diêu Tam Tam cũng không thích loại đề tài “Sinh thêm một” này. Chị cả vì sinh đứa nhỏ này, chịu ít tội sao? Giờ phút này còn nằm trên giường không dám nhúc nhích gì đâu, cần gì phải nói đến những chuyện sinh sinh sinh này.

“Chúng ta trở về, suy nghĩ nhiều cái tên thật hay, để chị cả, anh rể cả tham khảo.” Diêu Tam Tam chuyển đề tài, cô nói xong, cẩn thận ôm lấy cục cưng nặng trĩu, nhìn khuôn mặt nhỏ bé béo núc ních của bé, lòng tràn đầy vui mừng.

“Bé cưng à bé cưng, dì ba ôm con nha! Ôi, đến ngày nào con mới có thể gọi dì ba đây?”

Mấy người Diêu Tam Tam còn ngồi trong phòng bệnh của Diêu Tiểu Đông một lát, lại sợ quấy rầy cô nghỉ ngơi, nên kêu Diêu Tiểu Đông ngủ một lát, rồi định về trước.

Trương Hồng Cúc nói với chị dâu cả nhà Dương: “Chị dâu con bé, cháu đi về trước đi, trong nhà cũng không ít chuyện, còn có con nít, thím ở đây chiếu cố hai mẹ con nó vài ngày, dù sao trong  nhà thím cũng không nhiều chuyện lắm.”

“Cũng được!” Chị dâu cả nhà họ Dương cũng sảng khoái, “Vậy thím, cháu về trước nhìn xem, ngày mai lại quay lại đổi cho thím.”

Dương Bắc Kinh đưa mọi người đi ra, rồi thương lượng chuyện đưa gạo, chính là mở rượu làm việc vui cho cục cưng mới sinh. Ở chỗ khác, bình thường đều là tiệc rượu đầy tháng, ở đây lại khác, bình thường bé trai sinh ra được chín ngày thì đưa gạo, bé gái mười hai ngày.

Chín ngày, chị cả sinh mổ, thân thể yếu, cơ bản vẫn không thể hoạt động! Diêu Tam Tam đề nghị, dứt khoát chờ đầy tháng đi, thân thể người lớn khỏe mạnh chút, cục cưng cũng đầy tháng khỏe mạnh.

Đề nghị này cũng hợp với suy nghĩ của Dương Bắc Kinh, cứ quyết định như vậy.

Đề nghị này của Diêu Tam Tam, một mặt vì chị cả, mặt khác, chính cô cũng có chỗ tốt – chín ngày sau đưa gạo, cô tạm thời sẽ không tiện xa nhà rồi. Chờ tròn tháng đưa gạo, vừa đúng lúc cô có thể đi tỉnh thành một chuyến. Không biết bên Bào Kim Đông như thế nào, đi lần này, chắc đi chừng mười ngày, mặc dù gọi điện thoại nói đang bận rộn, tất cả vô cùng tốt, Diêu Tam Tam vẫn không thể hoàn toàn yên tâm!

Một bọc nhỏ, Diêu Tam Tam cũng không chuẩn bị gì nhiều, dễ dàng lên đường.

Chuẩn bị không nhiều, nhẹ nhõm ngược lại nhẹ nhõm, nhưng cũng có chỗ không tốt. Tàu lửa gần tới tỉnh thành rồi thì đã là hoàng hôn, lại đổ mưa. Mưa không lớn, nhưng đủ để ướt quần áo, mưa ngày thu diee ndda fnleeq uysd doon mang đến chút lạnh lẽo, Diêu Tam Tam vội vã đi tới cửa ra ga, liếc mắt nhìn qua một đám người vội vã, cây dù hoa đua nở phong phú trong mưa.

Được rồi, vốn không có cách nào để nhìn, vậy dưới cây dù nào sẽ là Bào Kim Đông?

Cô cố gắng nhìn quanh thật lâu, người người chen nhau, cây dù này chen cây dù khác, tìm người như vậy cũng quá khó khăn.

Người ra khỏi ga phía sau thúc giục cô, rất nhiều người lôi kéo va ly hành lý lớn, hoặc là xách túi hành lý, Diêu Tam Tam cũng bất chấp trời mưa, hạ quyết tâm, cất bước đi lên phía trước.

“Ngu ngốc, ra cửa chỉ có một thân như vậy?”

Rời khỏi ga không xa, Diêu Tam Tam vẫn còn nhìn chung quanh, một cánh tay cường tráng ôm lấy cô. Một tay Bào Kim Đông che dù, một tay mở rộng áo khoác, bọc luôn cô vào trong ngực.

Diêu Tam Tam ngay lập tức dựa sát vào bên cạnh người đàn ông này, lập tức cảm thấy yên lòng rất nhiều.

Bào Kim Đông không dừng lại lâu, che kín áo khoác, gần như kẹp cô trong nách, ôm cô vội vã rời khỏi nhà ga, đứng trên quảng trường gọi xe taxi, đọc một địa chỉ, nhìn quần áo ẩm ướt trên người cô, xuống xe, dẫn cô vào một khách sạn không lớn.

“Bào tiên sinh, đã về rồi!”

Có một người đàn ông trung niên ngồi trước sảnh khách sạn, lại nhận ra Bào Kim Đông, cười chào hỏi anh, mắt đồng thời vòng mấy vòng trên người Diêu Tam Tam, rồi cười hỏi: “Phu nhân nhà ngài?”

“Vợ chưa cưới của tôi.” Bào Kim Đông nói, “Đặt một phòng đơn nữa.”

“Không còn phòng đơn rồi, hai người chen chúc một đêm thôi.” Người đàn ông trung niên kia cười hì hì nói, còn nháy nháy mắt với Bào Kim Đông.

“Đừng nói lời vô căn cứ.” Bào Kim Đông cũng cười, “Nhanh lên.”

Chủ khách sạn trung niên kia cũng cười ha hả, đưa ngón tay chỉ vào Bào Kim Đông nói: “Chú em, cậu vẫn còn chưa...” Nói xong chụp một chìa khóa lên quầy, “Đối diện cậu.”

Vào phòng, Bào Kim Đông nhanh chóng cầm khăn lông, lau sạch sẽ tóc ẩm ướt cho Diêu Tam Tam, lại nhìn áo khoác trên người cô, kêu cô: “Nhanh đổi lại đi.”

“Không mang.” Diêu Tam Tam cười hì hì nói, “Em chỉ mang theo hai bộ đồ tắm rửa, nghĩ đến đây, rồi đi dạo phố mua đồ mặc đấy.”

Diêu Tam Tam nhìn Bào Kim Đông, một cái áo khoác màu tím, nhìn qua hết sức cao lớn đẹp trai. Người này, có phải vào di ien n#dang# yuklle e#q quiq on trong thành, cũng học theo sửa sang lại bản thân không? Nhìn anh bất đắc dĩ nhíu mày, cô rất muốn cười.

Bào Kim Đông xoay người đi ra ngoài, rất nhanh cầm một chiếc áo bông mỏng màu cà phê trở lại, của chính anh, tức giận ném lên giường, kêu cô, “Đổi lại trước.”

Áo bông của Bào Kim Đông, mặc trên người cô vốn như áo khoác dài, hơn nữa to quá mức.

Nửa giờ sau, Diêu Tam Tam mặc đồ rất khác biệt như vậy, đi theo Bào Kim Đông ra ngoài ăn cơm tối, cửa tiệm mặt tiền nho nhỏ, người cũng không ít, trên nồi đất đang để miếng thịt bò lớn hơi mỏng, nóng hổi ngon miệng.

“Cửa hàng mặt tiền kia, vốn không sai biệt lắm, ngày mai anh dẫn em đi xem một chút.” Bào Kim Đông nói xong, nhìn cô cười.

“Cười cái gì?”

“Em vừa tới, anh cảm thấy trong lòng đặc biệt yên tâm.”

Yên tâm. Diêu Tam Tam cũng cười ngọt ngào, cúi đầu ăn canh.

“Anh nghĩ, sau này cửa hàng bán sỉ bán lẻ thủy sản mở ra kinh doanh, đoán chừng chúng ta phải thường trú bên này, không thể rời người đi.” Bào Kim Đông nói, “Thời gian này anh đều ở khách sạn, không có lời cũng không dễ dàng, em đã đến rồi, vừa đúng lúc hai chúng ta cùng đi xem, thuê một căn phòng thích hợp.”

“Ừ, sau này chỉ sợ anh phải thường xuyên ở bên này, phải nhanh chóng thuê nhà ở. Sau này em nghĩ, anh làm khâu tiêu thụ, em làm quản lý việc nuôi dưỡng trong nhà, mấy chuyện thu mua này kia, chờ đứa nhỏ chị hai có thể rời tay, tất cả chuyện khu ươm giống đều cho chị hai.”

“Ý tứ này của em, vậy sau này hai chúng ta trở thành Ngưu Lang Chức Nữ rồi hả?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.