Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 84-2: Đến đấu một mình (2)




Sau giờ làm việc ngày hôm đó, Diêu Tam Tam đưa chị hai ra cửa lớn, tinh mắt nhìn thấy một bóng người, lén la lén lút ngồi xổm ở góc tường phía đông nam khu ươm giống, nhìn quanh về bên này.

Diêu Tam Tam vốn không biết Vương Lục Tử, nhưng mấy ngày nay chú ý đến người này, cũng ít nhiều có ấn tượng.

Chắc chắn chính là kẻ khốn kiếp này, nhìn tư thế từ xa xa, chính là vẻ hèn mọn bỉ ổi.

Thấy Diêu Tam Tam chú ý đến mình, Vương Lục Tử nhanh chóng đứng dậy, vượt qua tường phía đông, đi về bên phía tường rào phía nam trốn đi.

Trong lòng Diêu Tam Tam tức giận, xoay người lại, trở về khu ươm giống, đối diện với Bào Kim Đông, Bào Kim Đông vừa nhìn sắc mặt kia, mất hứng!

Diêu Tam Tam dĩ nhiên mất hứng, cô và Diêu Hồng Hà nói từ tốt đến xấu một chút, không hề có chút tác dụng nào, cũng chẳng quan tâm đúng không? Diêu Tam Tam cũng không nóng nảy, mấy cô gái khu ươm giống lục tục đi ra, chờ Hồng Hà đi ra cuối cùng, Diêu Tam Tam nghiêm mặt gọi lại, nói thẳng, “Hồng Hà, em váng đầu đúng không? Lời tốt lời xấu đều nói cho em hết, đó chính là cái hố, em cũng dám nhảy vào trong!”

“Chị ba, em...” Suy cho cùng Diêu Hồng Hà cũng hơi sợ chị họ, ban đầu ba chị em này náo loạn nhà thím ba, Diêu Hồng Hà cũng biết ba người chị họ này của mình không dễ chọc, hôm nay cô vốn làm việc ở khu ươm giống, thấy chị ấy nghiêm mặt, trong lòng càng e sợ thêm ba phần rồi.

“Em còn như vậy, chị cũng không có di1enda4nle3qu21ydo0n cách nào, buổi tối sẽ nói cho cha mẹ em biết, coi như bọn họ mặc kệ em, vẫn còn phải muốn thể diện chứ?”

“Chị ba, em... Em không làm gì mà...”

“Không làm gì? Vậy Vương Lục Tử lượn lờ ở phía nam làm gì, em cho rằng chị không nhìn thấy đúng không?” Diêu Tam Tam tức giận nói, “Chị nhìn thấy, chị nói thẳng cho em; nếu là người khác trong thôn nhìn thấy, sau lưng sẽ nói như thế nào? Tốt bụng khuyên em, em lại không nghe vào một chút nào hả? Chị thấy, công việc khu ươm giống này, em cũng đừng làm, đi về nhà, kêu chú ba nhìn em mỗi ngày. Suy cho cùng em là em chị, chị có thể trơ mắt nhìn em bị phá hủy?”

“Em nói với anh ấy rồi, kêu anh ấy đừng đến khu ươm giống tìm em...” Hồng Hà ấp úng nói.

Không tới khu ươm giống tìm? Cứ như vậy, không tới khu ươm giống tìm, đương nhiên có thể đổi chỗ khác, đây còn không phải là không đoạn tuyệt sao!

Diêu Tam Tam nói: “Tới chỗ nào tìm cũng không được, em nói em xem, sao không phân rõ tốt xấu vậy!”

Diêu Tam Tam chặn Hồng Hà lại, đang nói, Bào Kim Đông đã lắc lư tới. Vừa thấy khuôn mặt nhỏ nhắn hung dữ của Diêu Tam Tam, liền cười tủm tỉm vỗ vai cô, nói: “Tiểu Nha, có chuyện gì nói tử tế!”

Có chuyện gì nói tử tế? Người này, lúc này lại tới đây ba phải? Diêu Tam Tam trợn mắt lườm Bào Kim Đông, Bào Kim Đông vốn không coi là quan trọng, rất ôn hòa nói: “Hồng Hà, em nói đi, anh ba có đối xử tốt với chị ba không?”

Lời này của anh, Diêu Hồng Hà lập tức không gãi đầu, gật gật đầu mà nói: “Anh ba đối xử với chị ba, đương nhiên là tốt! Các cô gái trong khu ươm giống này đều nói anh ba đối xử thật tốt với chị ba!”

“À!” Bào Kim Đông tỏ vẻ rất hài lòng, gật đầu, “Nếu anh ba không đối xử tốt với chị ba, sao chị ấy có thể đối xử tốt với anh? Cho nên, nếu ai bắt nạt chị ba em, xem anh có lột dạ người đó không! Nếu người nào ngăn cản anh và chị ba em ở chung một chỗ, anh liều mạng này cũng không tha cho người đó!”

Diêu Tam Tam vừa nghe, người này, nói xen ngang cái gì đâu? Nói những thứ điên rồi gì đâu. Chỉ có điều cô nghĩ, Bào Kim Đông chưa bao giờ là người không có mắt, nói như vậy, nhất định có ý tưởng méo mó gì đó của anh.

“Hồng Hà em xem đi, nam nữ nói yêu thương, chuyện đó có gì không tốt! Nếu không tốt ai lại đi nói chuyện yêu đương đúng không?” Bào Kim Đông vẫn cười tít mắt, “Em nói Vương Lục Tử đối xử tốt với em, anh cũng tin tưởng, nhưng em là em họ của Tam Tam, gọi anh một tiếng anh ba rồi, dù thế nào anh cũng phải chứng minh được anh ta thật sự đối xử tốt với em, nếu anh ta tốt thật, anh xin hứa sẽ nói chị ba em sau này không xen vào nữa.”

Diêu Hồng Hà nhìn Bào Kim Đông, không biết anh đang bán cái nút thắt gì, hơi sững sờ.

“Em đi ra ngoài tìm Vương Lục Tử, anh nhìn rồi, anh ta dựa vào bức tường khu ươm giống phía nam. Em nói với die nd da nl e q uu ydo n anh ta, anh ba em không cho em lui tới với anh ta, ức hiếp em, mắng chửi em nè! Kêu anh ta tới đấu một mình với anh, chỉ cần anh ta dám đến, anh sẽ không đánh anh ta, anh sẽ thừa nhận anh ta thật tình tốt với em!” Bào Kim Đông nói xong lại thêm một câu, “Là một người đàn ông, thì không thể như gấu chó. Nếu ai bắt nạt chị ba em, có là vua trời anh cũng đấu với người đó, em nói đúng không?”

Nghe những lời này, Hồng Hà ngây ngốc đứng đó, nhất thời không biết phải làm sao cho đúng.

Diêu Tam Tam ở bên cạnh suy nghĩ ra chút ý tứ, cô dứt khoát thêm mắm thêm muối: “Hồng Hà, em đi đi! Nếu anh ta là một người đàn ông có trách  nhiệm, đáng giá để em tốt với anh ta, anh ta nên ra mặt vì em chứ? Em không dám đi, nói rõ chính em cũng không tin tưởng anh ta. Anh hùng người ta ở trên ti vi, vì thích cô gái, chết còn không sợ, đều phải liều mạng tranh thủ đó!”

Diêu Hồng Hà sững sờ nhìn hai người này diễn rối dây, suy nghĩ một chút, thật sự đi.

Chờ Hồng Hà vừa đi, Diêu Tam Tam thiếu chút nữa bật cười, là chủ ý này!

Không quản được Hồng Hà, có thể quản tên khốn Vương Lục Tử kia! Đối phó với lưu manh, thô bạo đơn giản có lẽ càng có hiệu quả.

Dieu Tam Tam đoán chắc Vương Lục Tử không dám tới! Vốn chính là chuyện trộm gà trộm chó, anh ta cho rằng làm bí mật, biết tới cửa cầu hôn dĩ nhiên không thể nào, nói không chừng còn định lừa đi, chắc hẳn chính là định lời ngon tiếng ngọt lừa gạt, lặng lẽ dụ dỗ Hồng Hà bỏ trốn với anh ta.

Bạn nói một cô gái nhỏ như hoa như ngọc, theo một tên lưu manh bỏ đi, đi ra ngoài va chạm một năm nửa năm, trở về nhà, chú ba thím ba còn có thể làm sao? Danh tiếng đều đã mất đi, nói không chừng đứa nhỏ đã sinh ra, coi như Hồng Hà đổi ý, cũng không có đường sống mà quay đầu.

Cho nên, vì sao những năm tám mươi chín mươi trong nông thôn thường có chuyện bỏ trốn? Dụ dỗ là một phần, hơn nữa tự do yêu nhưng gặp phải cha mẹ tư tưởng cũ can thiệp, vậy thì sinh gạo nấu thành cơm, tạo thành sự đã rồi, trong nhà hai bên không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận thôi.

Sau những năm chín mươi, bỏ trốn vốn không có, vì sao? Yêu tự do bắt đầu thịnh hành, đang thịnh hành, cha mẹ người nhà mặc dù muốn quản cũng không được!

“Anh Kim Đông, em yêu anh chết mất!” Diêu Tam Tam nhất thời kích động, lập tức ôm chặt lấy cánh tay Bào Kim Đông, “Nếu như anh ta dám tới đây, anh cứ đập chết anh ta cho em!”

Vương Lục Tử dĩ nhiên không dám.

Có tật giật mình, vừa nghe nói người trong nhà muốn tìm anh, đương nhiên biết là ý tứ gì. Đó chính là rõ ràng nói cho anh biết, chúng tôi biết chuyện như vậy, anh vẫn nên nghĩ chết hay nghĩ sống đi!

Đấu một mình với Bào Kim Đông? Tìm Bào Kim Đông chứng minh bản thân? Thôi đi, Bào Kim Đông đó, người cao ngựa lớn, nghe nói đi lính mới trở về, coi như không đi lính, trong mười tám dặm thôn này, đoán chừng cũng không có mấy thằng có thể chịu một quả đấm của cậu ta!

“Anh không thể đi gặp cậu ta, cậu ta là gì của em? Cho dù muốn gặp, anh cũng phải gặp người nhà của em chứ, đến lượt Bào Kim Đông cậu ta sao?... Nhưng em cũng biết, những kẻ tầm thường [email protected] kia, không thể hiểu cho chúng ta... Em nói đều tại em, em ngu xuẩn hả? Không phải anh nói em không thể để cho người khác biết sao?”

“Anh ba nói sẽ không đánh anh thật!” Diêu Hồng Hà thiếu chút nữa bật khóc. Vương Lục Tử này, quả nhiên không hề có dù chỉ một chút khí khái sao?

“Cậu ta nói em cũng tin? Em nói em xem, sao lại nói với người trong nhà, sao em lại thừa nhận chứ... Đều do em làm hỏng...” Vương Lục Tử vừa nói chuyện vừa không yên tâm, nhìn quanh khắp nơi, lo lắng người nhà họ Diêu lập bẫy anh. Nếu đột nhiên xuất hiện mấy người nhà họ Diêu, cho dù chỉ một mình Bào Kim Đông, cũng đánh anh đủ phẳng bụng!

“Hồng Hà, nếu không, bây giờ em theo anh đi, chúng ta đi Thượng Hải, đi Ninh Ba...”

Vương Lục Tử nói chưa hết, đã thấy Hồng Hà cúi đầu rưng rưng rồi.

Haizzz, có thể dỗ dành hay không còn chưa nói đâu, lại nói thời gian này, người nhà họ Diêu có đang chờ ở phía xa kia không, nếu bị người ta bắt được, có thể cắt đứt chân chó của anh không?

“Nếu không, em về trước đi, sau này anh lại tìm em...”

Vương Lục Tử nói xong, vội vội vàng vàng hấp tấp chạy mất.

Khi Diêu Hồng Hà trở về, trên mặt rõ ràng đau lòng thất vọng rồi, mắt đỏ lên, cúi đầu, không nói câu nào, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn nhìn rất đáng thương. Diêu Tam Tam nghĩ, không cần nói thêm nữa.

Diêu Tam Tam thở phào một hơi, nhưng mà với Bào Kim Đông mà nói, vẫn không thể vì vậy mà thả lỏng.

Lưu manh sở dĩ là lưu manh, bởi vì chiêu trò gì cũng đều xài tới. Chó nóng nảy, còn có thể nhảy tường!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.