Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 70-2: Anh chờ em 2




Editor: Puck

Trước mắt các cô nuôi cá chạch bùn giống không có ai cạnh tranh, bán phần độc nhất, khi hai chị em thương lượng giá bán, Diêu Tiểu Cải sợ đưa giá đắt, giá tiền này vẫn cao hơn giá thức ăn nuôi cá bột. Nhưng mà Diêu Tam Tam tính sổ sách như vậy: “Bọn họ mua cá chạch bùn giống của chúng ta, một mẫu mặt nước tiêu sáu trăm đồng mua giống, phí nhận thầu chỉ hai ba trăm đồng, nuôi đến cuối năm, ít thì có thể có bốn năm trăm cân cá chạch bùn, theo như giá tiền sáu đồng, thu vào hai ba ngàn đồng, chị nói người ta có lời hay không có lời?”

Diêu Tiểu Cải vừa nghĩ, đúng vậy, nên quyết định giá này. Người mua cá giống nghe giá tiền như thế, cũng biết tính toán, quả nhiên mừng rỡ đón nhận.

“Đây đều là cá giống no, dùng lòng đỏ trứng gà nuôi, sau đó cá dễ dàng nuôi dưới ao, mọi người về tăng dinh dưỡng cho nước ao trước, cá này sinh trưởng trong môi trường tự nhiên, tỷ lệ sống sót mới có thể chừng bảy mươi phần trăm.” Diêu Tiểu Cải bán cá chạch bùn giống, còn kiêm chức hướng dẫn kỹ thuật, mấy năm nay cô học kỹ thuật quả nhiên không uổng phí.

Cô cẩn thận dặn người mua cá chạch bùn giống cho cá non xuống ao, nước dinh dưỡng cần phải chú ý những gì, bình thường nuôi dưỡng cần phải chú ý những gì, v.v...

Kết quả cá chạch bùn giống không đủ bán, chỉ có thể miễn cưỡng đủ cho người đặt trước. Dù sao bọn họ có hai ba người, lượng ươm giống không lớn, còn phải lưu đủ cho mười ao cá nuôi thả trong nhà. Người có dự định đến mua cá chạch bùn giống, chị em nhà họ Diêu không thể làm gì khác hơn là nói rõ xin lỗi lần nữa, cam kết sang năm sẽ bán giống cho họ.

Lại nói nơi đó dựa vào trăm ngàn mẫu mặt nước hồ chứa nước lớn nuôi cá, đủ các loại cá. Nhưng mà cá nước ngọt không chịu nổi vận chuyển đường dài, những năm kia con đường cũng ít, tôm cá chủ yếu tiêu thụ ở thành phố và thị trấn nông thôn chung quanh, giá cả không cao lên được.

Thị trường địa phương vốn không thiếu cá, trong hồ nước lại nuôi cá, còn kém cá trong đập chứa nước, sản lượng cũng ít, nuôi cá chạch bùn ngược lại là đường đi tốt.

Cũng biết nhà họ Diêu nuôi cá chạch bùn kiếm nhiều tiền rồi, rất nhiều người có ao nuôi cá, đều theo phong trào nuôi cá chạch bùn.

Bởi như vậy, cá chạch bùn giống nhà họ Diêu nổi tiếng rồi, từ cuối tháng tư bắt đầu ươm giống, trước sau hơn một tháng, các cô đều ươm giống bán cá giống. Một kỳ xuân hè bán cá chạch bùn giống, lại kiếm được một số lớn. Người trong thôn chỉ thấy nhà họ Diêu vừa ra cá giống, lập tức có mấy chiếc xe, từng thùng khiêng ra, không phải đều là tiền sao?

Người khác chỉ thấy nhà họ Diêu làm ra tiền rồi, nhưng đâu thấy chị em nhà họ Diêu cùng cá nhiều tháng mệt đến ngất ngư!

Vào tháng sáu, lẽ ra cũng có thể ươm giống, nhưng mà Diêu Tam Tam vẫn quyết định không ươm giống nữa. Lúc này ươm giống nuôi thả, đến cuối năm cá chạch bùn không đủ lớn, tiêu thụ giá thấp.

Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải ngồi xuống tính toán một chút, một quý bán cá chạch bùn giống, thêm nhà mình nuôi thả, các cô lại kiếm trọn vẹn hơn một vạn đồng. Cao hơn mong đợi của bản thân Diêu Tam Tam nhiều.

“Chị hai, sang năm chúng ta không thể như vậy, không đủ bán, sang năm em nhất định phải mướn hai công nhân, chị mang theo bọn họ làm, chúng ta ươm giống cá sống tốt hơn.”

“Được, vấn đề này cứ giao cho chị.” Diêu Tiểu Cải hết sức vui mừng, “Thật ra thì ươm giống này không có kỹ thuật cao thâm gì, tỉ mỉ thuần thục là tốt rồi, chỉ sợ ươm giống sẽ có người học chúng ta làm.”

“Biết không khó, khó không biết, trong mắt người khác không dễ như chị nói vậy. Lại nói chờ bọn họ làm, chúng ta đã làm lớn.” Diêu Tam Tam tràn đầy lòng tự tin.

Bán xong cá chạch bùn giống, Diêu Tam Tam lại đặt tâm trí mình ở trong mười hai ao cá.

Trước khi cá chạch bùn giống xuống ao thì cô đã sớm đọc tài liệu và dựa theo kinh nghiệm của mình, bón phân hữu cơ dưới ao, nước ao màu mỡ, sinh vật phù du hết sức nhiều, cá chạch bùn gần như không cần cho ăn thức ăn gia súc, chỉ có điều sau khi vào thu thì bắt đầu cho ăn thêm bột đậu tương, giun...

Dài đi dài đi, Diêu Tam Tam vui mừng, dài ra đều là tiền!

Mới vừa vào thu, Diêu Tam Tam đã sinh ra ý định “Đi về phía nam”.

Bây giờ cô vừa nhắc tới muốn đi thành thị lớn phía nam đi dạo một chút, trong nhà không có ai phản đối nữa.

Lần trước hai chị em đi từ phía nam trở về, cá chạch bùn bán luôn giá cao, cho nhà họ Diêu thu vào tăng thêm ước chừng một hai vạn!

Lần này Diêu Tam Tam ra cửa, mục đích rất rõ ràng, vào thu cô nên chuẩn bị bán cá chạch bùn rồi.

Cô bán cá chạch bùn giống rồi, cô còn muốn thu cá chạch bùn nữa, bán cá chạch bùn rất kiếm ra tiền, thay vì để người ngoài kiếm, còn không bằng để cô kiếm?

Lại nói chung quanh những người mua cá chạch bùn giống nuôi, nếu không có đường tiêu thụ ổn định, cũng sẽ hao tâm tổn trí.

Số lượng lớn như vậy, đoán chừng một mình ông chủ Tạ hợp tác năm ngoái sẽ ăn không vô. Lại nói, sau này sản nghiệp lớn rồi, tại sao muốn lệ thuộc vào người khác tiêu thụ?

Theo buôn bán lớn hơn, tầm mắt mở rộng, trong lòng Diêu Tam Tam dần dần xây dựng ra một chuỗi sản nghiệp lớn, trước mắt cô muốn làm xong chuỗi sản nghiệp này từng chút một, làm to.

Nói thật, từ ban đầu khi cô và Bào Kim Đông chung vốn nuôi một ít cá chạch bùn, chính cô cũng chưa từng nghĩ tới sẽ làm kế hoạch lớn như vậy.

Lần này ra cửa, Diêu Tam Tam đương nhiên vẫn mang theo chị hai, ngoài ra, cô định mang theo cả chị cả. Chỉ có tiểu Tứ bận học không thể đi, miệng vểnh lên thật cao, ba chị em đành an ủi con bé, nói trở về nhất định sẽ mua nhiều đồ tốt cho con bé.

Ba chị em quyết định đi Thượng Hải.

Trước khi đi, Diêu Liên Phát và Trương Hồng Cúc tiễn ba cô con gái ra cửa, không đưa đến bến xe. Dương Bắc Kinh đương nhiên muốn đưa vợ lên xe, dặn đi dặn lại, giống như tiễn một đứa bé không yên lòng vậy.

“Chị cảm thấy sau khi chị cả gả cho anh rể cả, cả người đều thoái hóa. Em nhìn anh rể cả kìa, coi chị cả giỏi giang thông minh của chúng ta như đứa bé mà nuôi, ra cửa thôi, em xem anh ấy cứ không yên lòng này không yên lòng nọ.” Diêu Tiểu Cải và Tam Tam cắn lỗ tai nói đùa.

Vừa đúng lúc này, Dương Bắc Kinh quay đầu dặn dò hai cô: “Hai em, chăm sóc tốt cho chị em, cô ấy chưa đi khỏi nhà xa, còn có thể say xe.”

Các cô chăm sóc chị cả? Điên đảo rồi? Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải liếc nhìn nhau, chịu hết nổi ha ha cười không ngừng.

Diêu Tiểu Đông hơi ngượng ngùng, Dương Bắc Kinh cũng không để ý đến, nói với Diêu Tiểu Đông: “Quả cam này, ăn có chút tác dụng khi say xe, em thử cầm vỏ quả cam ngửi, có thể thoải mái một chút. Mang theo bình giữ nhiệt này, trên xe chắc có nước ấm...”

“Anh rể, anh cứ đi theo chúng em là được, chúng em không chê cười anh!” Diêu Tam Tam trêu anh.

“Được rồi, anh yên tâm đi, em cũng không phải đứa bé.” Diêu Tiểu Đông nhỏ giọng trách.

Lục Cạnh Ba đứng lẳng lặng sau lưng Dương Bắc Kinh, anh khác Dương Bắc Kinh, bây giờ anh không thể giống như Dương Bắc Kinh, thoải mái thể hiện quan tâm người nào đó, hơn nữa người kia, còn không mở rộng lòng đón nhận anh.

Nhìn vợ chồng son người ta lưu luyến, ngàn căn vạn dặn, Lục Cạnh Ba chua chát trong lòng, biết rõ trường hợp tiễn biệt này, anh không được người theo đuổi tiếp nhận sẽ hơi lúng túng, nhưng vẫn tới.

Đang buồn bã, Diêu Tiểu Cải lại chủ động nói chuyện với anh, “Anh đi về đi.” Diêu Tiểu Cải nhìn Lục Cạnh Ba nói, “Có chuyện gì em sẽ gọi điện thoại cho anh.”

Lục Cạnh Ba vừa nghe, lập tức lấy lại tinh thần, vội nói: “Được, có chuyện gì gọi điện thoại cho anh. Đi đường cẩn thận chăm sóc bản thân.”

Diêu Tam Tam bĩu môi, được rồi, những người này ức hiếp cô người cô đơn dưới mắt đúng không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.