Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 38: Lửa lớn




CHƯƠNG 38:

“Mấy đứa còn nhỏ, nội lo lắng khắp nơi, tiền mấy đứa bán heo bán dê, lấy ra đưa đây nội giữ giùm!”.

Đã nói sao tự dưng Diêu lão nãi lại đối xử ôn tồn với mấy chị em cô như thế, thì ra là nghĩ đến số tiền họ bán heo bán dê. Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Đông đưa mắt nhìn nhau, Diêu Tiểu Đông bình tĩnh nói:

“Bà nội bận rộn cả ngày, nội không cần lo lắng cho tụi con, tụi con đều lớn cả rồi, có thể tự lo cho mình, cũng có thể quản tốt tiền nhà. Lại nói tiền này, qua năm mới con sẽ mua heo nhỏ, còn tính mua thêm hai con dê cái, vào xuân rồi, cũng phải mua phân bón. Dê ban đầu là do Tam Tam mua, tiền bán được, giữ lại cho nó với Tiểu Tứ đóng học phí”.

Diêu lão nãi ném cái sủi cảo trong tay lên mâm, sầm mặt nói: “Tao mới mở miệng, mày đã có sẵn một trăm câu chờ tao, mày có còn để ý tới trên dưới không? Mấy đứa tụi mày quá không biết điều biết chuyện rồi, ba mẹ mày không ở nhà, không dễ gì mới bán được ít tiền, mày tính tiêu xài cho bằng hết hay sao? Lấy ra đưa tao! Trước khi cha mày đi, kêu tao quản lí tụi mày, tiền này tao không giữ giúp, còn không phải sẽ bị tụi mày tiêu sạch sao?”.

“Nội, chị hai cũng đã nói, tiền này phải mua heo con, mua phân bón, chẳng phải là nên tiêu hết sao? Tụi con khó khăn lắm mới kiếm được, một đồng cũng không dám phung phí, trừ việc cần thiết, chờ cha còn trở lại, tiền bán heo nhất định sẽ giao cho cha không thiếu một đồng. Tụi con biết cách quản lý mà, nội hãy yên tâm”. Diêu Tiểu Cải thong thả nói.

“Không phung phí hả? Mấy đứa tụi bây, cả ngày mua thịt mua cá, may quần may áo, đừng nói nhà tụi bây nghèo, bao nhiêu của cải tốt cũng đều bị chúng mày phá hết”. Diêu lão nãi nói rồi giơ tay chỉ vào cái áo mới của Tiểu Tứ, “Áo này cũng mới mua chứ gì, tưởng tao mù hả? Nhà bọn bây giờ càng ngày càng không có phép tắc, cái gì mà tiền bán dê là tiền Tam Tam, nuôi mày lớn như vậy, cho mày ăn cho mày uống, tiền mày làm ra không để vào nhà, còn muốn tự mình giữ, toàn là lũ vô dụng bất hiếu!”.

Diêu lão nãi nói rồi bắt đầu vỗ bàn, thím hai Diêu ngồi im không nhúc nhích, cũng không nói gì, chỉ cười hì hì xem trò vui, thím ba Diêu thì mở miệng.

“Tam Tam, nội con cũng là muốn tốt cho mấy đứa thôi, sợ mấy đứa còn nhỏ, nên quan tâm mấy đứa đó mà”.

Diêu Tam Tam không thèm để ý tới thím ba, bình thản nhìn bộ dạng hổn hển của Diêu lão nãi, không nóng nảy theo bà, mà ngược lại còn cảm thấy buồn cười, bèn cười cười, nói: “Nội, tụi con mua áo mới cho Tiểu Tứ có gì không đúng? Tến đến, chẳng phải thím hai thím ba cũng mua quần áo mới cho con mình đó sao? Nội nói nhiều điều như vậy, cũng đơn giản là vì muốn tụi con đưa tiền cho nội thôi, đừng nói trong tay tụi con không có nhiều tiền, nếu thật có nhiều tiền, thì đã gửi vào ngân hàng lấy tiền lãi rồi, để nội giữ hao phí tâm sức, cũng không có lời”.

“Bà nhìn bà đi... bà không thể bớt nói một chút hả, cả ngày chỉ thấy bà lắm chuyện!”. Khó khăn lắm mới thấy Diêu lão gia tử quở trách bạn già một câu, Diêu lão “

“Tôi lắm chuyện hả? Tôi là vì ai? Tôi còn không phải vì cái gia đình lớn này sao? Thằng cả là cái thằng đáng thương, sinh ra toàn con gái không thể dùng, trái một đứa phải một đứa, không có con trai thì không nói đi, nhà lại còn nghèo xơ nghèo xác, chẳng phải tôi cũng chỉ muốn quản lý tiền giúp nó thôi sao? Tôi giữ cho nó, tôi có chiếm được lợi ích gì? Tôi không thể tự kiếm tiền chắc?”.

“Sắp bước qua năm mới rồi cũng không sống yên ổn!” Diêu lão gia tử bực bội nói, hoàn toàn hết cách với bạn già.

Diêu Tam Tam gói xong cái sủi cảo trong tay, liền kéo tay Tiểu Tứ, nói: “Ông nội, bà nội, tụi con về đây, tránh ở đây khiến bà nội tức giận”.

“Về ngủ sớm cũng được, sáng mai còn tới ăn sủi cảo. Tính tình nội bây là vậy, nói bây mấy câu cũng là lo cho bây thôi, người một nhà chớ để xa lạ”. Diêu lão gia tử dặn dò.

Mấy chị em đứng dậy, vỗ vỗ bột mì trên tay rồi đi ra ngoài, vừa vặn gặp Nhị Văn chạy từ bên ngoài vào, sượt qua bả vai Tam Tam ào vào nhà. Trụ Tử cũng theo sau, lẳng lặng lấy đậu phộng thả lên bếp nướng. Diêu Tam Tam không chú ý, Nhị Văn chợt nhìn cô chằm chằm, nguýt một cái hung hăng và khiêu khích.

Diêu Tam Tam không thèm quan tâm đến Nhị Văn, theo chị hai chị ba ra cửa trở về. Cuối năm nay trời lạnh lắm, vừa rời xa lò lửa trong nhà, cả người đã lạnh buốt. Diêu Tam Tam không khỏi dựa sát vào người chị hai.

“Chị hai, ngày mai mình đến hay không đến?”. Diêu Tiểu Cải hỏi. Tiểu Tứ vừa nghe đã vội nói: “Chị hai, đừng đi có được không, em không muốn đi”.

“Vẫn nên đến, mai mùng một mình phải tới chúc tết. Nếu không, nội lại có thêm lý do để mắng mình, mình không thể để nội bắt được cớ”. Diêu Tiểu Đông nói.

“Tim của người ta để ở giữa lòng, tim của nội mình để ở bên nách á, thiệt quá bất công rồi”. Diêu Tam Tam nói rồi cũng cười, “Mình cứ không chịu, để xem bà nội có thể làm gì!”.

*Mèo Mạnh Mẽ - diẽnnđànnlêquý.đôn*

Trời rất lạnh, trong nhà không có bếp lò, mấy chị em vừa về tới nhà, liền gấp rút rửa mặt lên giường trùm chăn, tán gẫu một chút. Nhà không có người lớn, họ cũng không để ý đến việc đón giao thừa gì, chăn ấm lên, liền ngủ mất.

Diêu Tam Tam nằm trên giường, nhất thời không ngủ được, trong lòng suy nghĩ xem lui về sau nên làm cái gì.

Điều trước mắt cô có thể nghĩ tới, là tìm cách kiếm nhiều tiền hơn một chút, nếu có thể góp được một khoản vốn nho nhỏ, chờ tốt nghiệp trung học rồi, cô sẽ buôn bán gì đó. Tiền không phải là vạn năng, nhưng Diêu Tam Tam lại một lòng muốn trở thành người có tiền, không thể để cho bốn chị em bởi vì thiếu thốn tiền bạc mà chịu ức hiếp, càng không thể vì tiền mà bị ai thao túng hôn nhân.

Diêu Liên Phát có một số việc, thật sự là nguyên do của việc nghèo, càng nghèo càng sinh, càng sinh càng nghèo, càng nghèo càng ghét bỏ con gái. Ông ảo tưởng có một ngày có thể phát đạt giàu có, nhưng cũng chỉ là ảo tưởng mà thôi, không thể trở thành hiện thực. Nói trắng ra là, những năm này, mơ ước của ông đều dồn hết lên đứa con trai không tồn tại.

Diêu Tam Tam nghĩ, người như Diêu lão nãi, sảng khoái nhất, chẳng có gì bằng lấy một cục tiền nện cho bà vui vẻ, để bà không nói mấy lời đáng giận kia nữa....

Mơ hồ, Diêu Tam Tam chợt nghe bên ngoài có động tĩnh, đầu tiên là có người hô lên câu gì đó, sau đó âm thanh mỗi lúc một gần, rõ ràng nghe thấy có người hô “dập lửa”, Diêu Tam Tam sợ đến giật mình, vội vàng ngồi dậy, Diêu Tiểu Đông cũng choàng dậy ngay sau đó.

"Tam Tam, bên ngoài sao rồi hả?"

Nhà Diêu Tam Tam nhỏ, chỉ có một cái cửa sổ be bé ở tường nam, đã sớm bị ván gỗ bít chặt, không thấy được bên ngoài, trong khe cửa hình như có ánh sáng dị thường xuyên qua. Diêu Tam Tam nghiêng người nhảy xuống giường, xỏ giày chạy ra khỏi phòng, nhìn ra từ khe cửa, sợ hết hồn!

Ngoài sân là một mảng lửa lớn!

“Chị hai, có thể là là đống cỏ khô của mình bốc cháy rồi”. Diêu Tam Tam vội vàng đánh thức chị ba, gấp gáp xỏ quần khoác áo, kéo cửa chảy ra ngoài. Cô chạy ra cửa nhìn, đúng là đống cỏ khô ngoài tường rào nhà mình bốc cháy. Thân đậu phộng và thân ngô thu hoạch năm nay, chỉ chất đống dựa vào tường, lửa kia giờ đã bốc cao ngùn ngụt.

Tiếng la dập lửa đã kinh động hàng xóm chung quanh, lúc này người lớn đang cúng giao thừa, vẫn chưa đi ngủ. Bên ngoài rất nhanh đã huyên náo, có người lớn tiếng hét to lấy nước dập lửa. Diêu Tiểu Đông vừa ra cửa thấy được tình hình, gấp đến nỗi thiếu chút nữa đã khóc lên, quay người bỏ chạy đi lấy thùng nước.

Diêu Tam Tam thì không sợ đến vậy – đơn giản là vì đống cỏ khô đó cách khá xa nhà! Cô kéo chị hai lại, nói: “Chị hai, chị đừng hoảng hốt, chỉ là đống cỏ khô bốc cháy thôi, mình bảo vệ mình cho tốt, đừng đến quá gần là được rồi”.

Lúc này Diêu Tiểu Cải cũng chạy ra, thấy đống cỏ khô đang cháy, liền oán hận mắng một câu, theo Diêu Tam Tam mở cửa ra ngoài, nhà Diêu Tam Tam không có giếng, cô xách thùng rỗng, mở cổng chính chạy ra. Lửa đang cháy thành đám lớn, ngọn lửa hồng rực bốc lên cao hơn cả mái nhà, nguyên đống cỏ khô đều đã cháy hết.

Sao lại cháy nhanh như vậy!

Nhờ ánh lửa, Diêu Tam Tam nhìn thấy có nhiều người lớn chạy đến nhà ông Tam hàng xóm xách nước, ra sức dội lên đống cỏ, lửa quá lớn, cũng không có ai dám đến gần. Diêu Tam Tam thoáng nghĩ, bèn vội vàng bảo người đang dập lửa.

“Mọi người lùi ra sau một chút, đừng kêu lửa cháy nữa, đống cỏ khô này đã cháy hết rồi, lửa quá lớn, không cứu được nữa, dứt khoát để nó cháy hết luôn đi!”.

“Lấy nước không kịp, dội một hai thùng cũng vô ích, giếng này là giếng bơm, nước theo không kịp! Nếu có đủ nước, may ra còn dập được lửa này”. Ông Tam xách thùng nước trong tay, gấp gáp nhìn đống lửa.

Diêu Tam Tam nhìn thoáng qua, rồi vội nói: “Ông Tam, trước đừng đụng đến đống cỏ này nữa, dù sao cũng đã cháy rồi, đống cỏ nhà ông dựng gần đó, cách không xa, con thấy nên dội mấy thùng nước lên, chứ ngộ nhỡ đốm lửa bên này bay qua bên kia, làm đống kia cũng cháy theo thì nguy”.

Mấy người lớn dập lửa nghe vậy, cảm thấy có lý, liền chạy nhanh đến nhà ông Tam lấy nước, hắt lên đống cỏ nhà ông Tam. Cũng có hàng xóm chê giếng nhà ông Tam bơm quá chậm, chạy đi nhà khác xa hơn lấy nước.

Bên này động tĩnh lớn như vậy, càng lúc càng nhiều người tụ tập đến, nhưng đống cỏ khô kia không mất bao lâu đã cháy gần xong, ngọn lửa cao cũng yếu dần đi, người tới cũng không có biện pháp, mắt nhìn đống cỏ khô chỉ mới đó đã biến thành một đống tàn lửa đỏ hồng, lửa vẫn còn cháy cao mấy thước.

Diêu Tiểu Cải đứng cách đó mấy bước mà nhìn, giận đến giậm chân, đống cỏ khô này, là cô để dành cho dê ăn, tổn thất một đống cỏ thì không nói, nhưng lui về sau dê biết ăn cái gì!

Chú hai chú ba cũng vội vã chạy đến, nhìn đống lửa mà than thở. Chú hai Diêu liền an ủi họ: “Cháy thì cháy đi, mấy đứa không có bị hù dọa là tốt rồi”.

“Ôi, nói vậy cũng không được, một đống cỏ khô tốt như vậy, mấy đứa nhỏ phơi khô tốt rồi, một chút mốc thối cũng không có, lấy cho dê ăn thì vừa hay, lần này đều bị đốt rụi hết trọi”. Ông Tam tiếc rẻ nói. Nhìn đống cỏ kia, rồi nhìn lại đống nhà mình, chỉ cách mấy bước, lửa này cháy quá lớn quá nhanh, tàn lửa bay loạn xạ, lúc ấy mọi người chỉ lo cho đống cỏ khô đã cháy nhà Tam Tam, bây giờ nghĩ lại, nếu không hắt nước thì đống cỏ khô nhà ông cũng khó mà giữ được.

Ông Tam nhìn Diêu Tam Tam, nói: “May nhờ đầu óc Tam Tam lanh lẹ, đống cỏ khô của tao bên kia cũng bị nướng nóng hổi rồi kìa, đốm lửa rơi trúng khắp nơi, Tam Tam kêu dội cho mấy thùng nước, thế mà bảo vệ được đống cỏ khô của tao”.

Chú Vương Tam chạy đến dập lửa nói: “Đoán chừng là mấy đứa nhỏ đốt pháo, đốm lửa rơi vào đống cỏ, ta nói năm hết tến đến rồi mà còn xúi quẩy!”.

“Không sao, cháy thì cháy vậy”. Diêu Tiểu Đông nói, “Năm hết tến đến rồi còn phiền mọi người tới dập lửa, chị em con phải cảm ơn các chú các bác các ông đã giúp đỡ”.

“Chị hai nói rất đúng, cháy thì cháy đi. Chú Vương Tam, chú xem lửa này cháy to như thế, gần sang năm mới, đây nhất định là báo trước năm sau chúng ta sẽ náo nhiệt rực rỡ!”.

Diêu Tam Tam vừa dứt lời, người chung quanh đã cười rộ lên, không khí liền thoải mái hơn rất nhiều, có ngươi còn nói, mấy đứa con gái nhà họ Diêu thế mà mạnh mẽ, đứa nhỏ bình thường nhìn thấy ắt khóc, chẳng trách sao mấy đứa nhỏ này, lại quản lý trong ngoài nhà tốt như thế.

“Náo náo nhiệt nhiệt, tất cả mọi người đều tới sưởi ấm, hưởng lây náo nhiệt”. Ông Tam cười ha hả mà nói, mọi người càng cười to hơn. Mới vừa rồi vội vã lấy nước, có người ướt quần ướt giày cả, bèn đến gần đống lửa, hong khô luôn.

Mọi người lại bàn luận một chút, chú hai Diêu nói, vẫn nên dội tắt đám tàn lửa này đi, sợ gió thổi lên, dẫn đến cỏ khô và nhà cửa xung quanh thì nguy. Mọi người thấy cũng có lý, bèn đến nhà ông Tam xách nước dội tắt tàn lửa, lại đợi một hồi, thấy lửa kia không cháy lại nữa, người đến dập lửa mới lần lượt tản đi.

Ầm ĩ một trận như thế, đoán chừng khỏi cần đón giao thừa cũng đã đến năm mới rồi. Diêu Tam Tam với hai chị thấy tàn lửa không còn vấn đề gì nữa, mới đóng chặt cửa chính, trở vào nhà. Tiểu Tứ đã sớm thức dậy, khoác áo bông, đang đứng trong nhà đợi các cô.

“Tiểu Tứ bị dọa rồi hả?”.

“Không có, em chạy ra cửa, thấy không giúp được gì, nên trở vào nhà chờ mấy chị”.

“Thực ngoan, phải như vậy mới đúng. Em còn nhỏ, có chuyện gì em đừng lên phía trước, trước tiên phải bảo vệ chính mình cho tốt, đừng thêm phiền”.

Diêu Tam Tam vỗ vỗ Tiểu Tứ, khen ngợi nó. Diêu Tiểu Đông thấy chân Tiểu Tứ không mang giày, liền kêu nó mau mau lên giường trùm chăn.

Mấy chị em cởi áo, trở lại giường. Diêu Tiểu Đông tức tối nói: “Không biết đứa khốn kiếp nào đốt pháo gần đống cỏ! Quá khinh người rồi. Cỏ khô tốt như thế đều cháy sạch, dê nhà ta biết ăn cái gì!”.

“Dê cũng dễ ăn, mình cho ăn rơm lúa mạch trước vậy, lại nói cũng sắp đầu xuân rồi”. Diêu Tam Tam chợt nghiêm khuôn mặt nhỏ nhắn, nói: “Chị hai, chị ba, nếu nói là đốt pháo bị lan lửa, hai chị có tin được không? Đúng là tết đến khắp nơi đều có trẻ con đốt pháo chơi, nhưng nếu chỉ là đốm lửa nhỏ do nổ pháo, thì sao chó thể cháy rụi nhanh như vậy? Cháy như thế, không giống kiểu đốm lửa nhỏ cháy từ từ, cả đống cỏ cháy cái một, cứu cũng không kịp cứu”.

“Đúng, Tam Tam, lửa này cháy cũng quá nhanh”. Diêu Tiểu Đông lập tức cảnh giác.

. . .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.