Tam Cô Nương Nhà Nông

Chương 100: Vớt ra ngoài 1




Editor: Puck

Nhìn chị hai và tiểu Viên Viên cứng lên, Diêu Tam Tam không khỏi buồn cười.

“Con bé mới bao lớn? Chị hai, chị cứ lo quát con bé đi, nếu mẹ trở lại nhìn thấy, chị lại bị chửi!”

“Người nào trở lại cũng không được!” Diêu Tiểu Cải đưa tay chỉ tiểu Viên Viên, chỉ con bé nói, “Con khóc đi, bà ngoại con, cha con đều không ở nhà, mẹ xem ai cho con chỗ dựa!”

“Chị được rồi, cũng không thể nghĩ xem, tính khí này của con gái chị theo tính khí của ai!” Diêu Tam Tam cười nói, “Con bé có chỗ nào không như ý rồi hả? Có phải đói bụng không?”

“Mới vừa bú no rồi, cũng không đi tiểu ướt, con bé chính là muốn kêu chị ôm ra đi dạo bộ, chị mệt chết đi được. Người khác con bé không cho ôm, ôm một cái sẽ khóc nháo, con bé đều không chịu để Cạnh Ba và mẹ bế, cả ngày lẫn đêm cứ bám lấy chị. Nếu Cạnh Ba và mẹ không ở nhà, chị ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng không có!”

Được rồi, làm mẹ khổ cực mà!

Thế nhưng nhìn cục bột nhỏ tròn này, thật sự làm cho người ta không đành lòng nhìn con bé khóc rống. Diêu Tam Tam nghẹn cười khuyên giải: Chị hai, con nít không phải lập tức dạy dỗ tốt, lại nói con gái có chút tính tình cũng tốt, bớt lớn lên lại bị bắt nạt. Chị cứ trị con bé như vậy, khóc đến người ta cũng cuống lên, đây đâu phải là cách?”

“Con bé đây chính là lấy bản lĩnh khóc, con bé vừa khóc đã có người ôm con bé dụ dỗ con bé, nên con bé hơi một tý không như ý sẽ khóc nháo. Ai cũng đừng để ý đến con bé, cứ để cho con bé khóc một lát, con bé dần dần sẽ biết khóc không có tác dụng.”

Công chúa lạnh nhạt khóc rống hồi lâu, không ai để ý, cũng có thể do khóc mệt, tiếng khóc chợt ngừng nghỉ, nhưng vẫn còn cố gắng mím môi, hít hít cái mũi nhỏ, dáng vẻ uất ức.

“Đàng hoàng rồi chứ?”

Diêu Tiểu Cải hả hê vừa dứt lời, không ngờ công chúa lạnh nhạt chỉ nghỉ ngơi dưỡng sức một chút, bất ngờ một tiếng khóc tiếng sao cao hơn tiếng trước vang lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng đỏ lên. Diêu Tiểu Cải chấp nhận ôm lấy Viên Viên, vỗ sống lưng nhỏ, bất đắc dĩ nói: “Vật nhỏ, nếu như con làm mẹ tức chết mệt chết đi được, bảo cha con tìm mẹ ghẻ cho con đi!”

Loại đề tài “Tìm mẹ ghẻ” này, gần đây Diêu Tiểu Cải nói ra không chỉ một lần, nguyên nhân cuối cùng, chính là sau khi Lục Cạnh Ba được điều vào cục nông nghiệp, lại có vài nữ đồng nghiệp chưa cưới hỏi thăm anh có đối tượng chưa, vài “Người nhiệt tình” còn lại giúp một tay đi hỏi Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba trả lời hết sức thú vị, “Không có đối tượng. Chính là trong nhà có một cô vợ, còn có một cô con gái bảo bối.”

Đã nói Lục Cạnh Ba là một người phúc hắc, đùa bỡn người mà!

Kết quả chuyện này qua một người bạn cùng trong đơn vị của Lục Cạnh Ba, truyền vào trong lỗ tai Diêu Tiểu Cải, Diêu Tiểu Cải cũng không chỉ một lần lấy ra nhạo báng Lục Cạnh Ba, Lục Cạnh Ba cũng không nóng nảy, chỉ nghĩ đều là tình thú giữa vợ chồng.

“Tam Tam, chuyện mướn thợ khu ươm giống như thế nào?” Diêu Tiểu Cải hỏi, vừa ôm con gái trong ngực ra cửa, đi vòng quanh trong sân.

Vừa ra đến bên ngoài, công chúa lạnh nhạt quả nhiên giãn hai đầu chân mày ra, miệng nhỏ cũng không vểnh, trên khuôn mặt nhỏ bé rõ ràng hoàn toàn tự nhiên, Diêu Tam Tam nhìn mà buồn cười.

“Mới nhận thêm tám, cộng thêm năm ngoái quen tay, gần đủ không sai biệt gì lắm đúng không?” Diêu Tam Tam nói, “Chị có rảnh rỗi thì đi qua xem chút.”

“Em nhìn là được rồi, chị không cần nhìn, chút điểm này em còn có thể không có ánh mắt?”

Mấu chốt là trong lúc này chị cũng không đi được đi! Diêu Tam Tam nhìn tiểu Viên Viên trong ngực chị gái, cười.

“Chị hai, Kim Thành nói với em, muốn cho Bào Tiểu Song cũng tới khu ươm giống của chúng ta, chị xem có được không?”

“Dĩ nhiên được rồi! Cô gái kia tính tình yên tĩnh, trầm ổn, người cũng chịu khó, sao lại không được?” Diêu Tiểu Cải suy nghĩ một chút lại nói, “Con bé cũng coi như người trong nhà, nhìn cũng thông minh ngay ngắn, em chú ý bồi dưỡng thêm, về sau quầy hàng lớn cần người nhiều, để con bé dẫn đầu quản lý gì đó.”

Diêu Tam Tam gật gật đầu, cô cũng đang định bồi dưỡng người dưới, khu ươm giống cũng không thể chỉ trông cậy vào hai chị em cô và chị hai, trước mắt tạm được, nhưng quầy hàng lớn hơn nữa, không chú ý tới được. Hai chị em thương lượng, chia công nhân ra làm hai tổ, năm ngoái quen tay thu xếp đi ươm giống cá kim châm, công nhân mới nhận thu, thu xếp hai công nhân cũ mang theo đi ươm giống cá chạch bùn.

Đối với Diêu Tiểu Cải mà nói, cô đã sớm mò xong ươm giống cá chạch bùn rồi, năm ngoái cô đã thử thí nghiệm thành công ươm giống cá kim châm, cửa kỹ thuật đã giải quyết, coi như có kinh nghiệm, nhưng dù sao mới bắt đầu làm, vẫn nên cẩn thận một chút.

“Viên Viên còn nhỏ, bây giờ chị vốn không phân thân nổi, năm nay em thật sự hơi lo lắng.” Diêu Tam Tam nói xong, đưa tay trêu chọc tiểu Viên Viên.

“Không có chuyện gì, chính là thời gian này trong nhà bận rộn, người khác ít trông con bé được, đeo dính chị. Kêu mẹ nhìn con bé nhiều, con bé có thói quen là được. Lại nói công nhân cũ đều quen tay rồi, không cần em nhìn chằm chằm.”

Diêu Tiểu Cải nói xong đột nhiên nhíu mày, giễu cợt em gái, “Thật ra thì em đều hiểu phương pháp kỹ thuật, tự em cũng có thể làm được, làm gì mà tỏ vẻ không có chị thì không được!”

“Em đã nói rồi, chị trông nom ươm giống, em tập trung nuôi dưỡng và tiêu thụ.” Diêu Tam Tam cười hì hì nói, “Rời chị vốn không được. Anh Kim Đông lại lấy mười mấy mẫu mặt nước nuôi cá kim châm, lui về sau anh ấy lo cho cửa hàng, bên này không phải đều là chuyện của em sao?”

Hai chị em tro chuyện, ôm Viên Viên đi một chút trong sân, hình như hài lòng với cảnh xuân tươi đẹp bên ngoài, cũng có lẽ ngày xuân được nắng ấm phơi thoải mái, tiểu Viên Viên không lâu lắm đã ngủ mất rồi.

Ngủ thiếp đi cũng không tiện đối phó, nếu con bé ngủ chưa sâu, thì phải ôm, đi đến bên giường vừa đặt xuống, lập tức tỉnh. Diêu Tiểu Cải không thể làm gì khác hơn là đong đưa, đợi đến khi con bé ngủ say, mới nhẹ nhàng đi vào trong nhà, đặt lên giường đắp kín chăn, làm giống như hoạt động của đặc vụ, nhẹ chân nhẹ tay đóng cửa đi ra ngoài.

Làm mẹ này, thật sự không dễ dàng!

Hai chị em mỗi người kéo một cái ghé, Diêu Tiểu Cải lại đi bưng dâu tây đỏ tươi mê người ra, lúc này dâu tây trồng lộ thiên, mùi vị hết sức ngon. Hai người ngồi dưới hành lang, vừa ăn dâu tây vừa nói chuyện.

“Mẹ mình đâu?” Diêu Tam Tam hỏi, hồi lâu vẫn không thấy mẹ trở lại, Trương Hồng Cúc bình thường rất ít khi đi ra ngoài.

“Đi ra ngoài với cha rồi.” Diêu Tiểu Cải bình bình thản thản nói, “Hình như bên ông bà nội đã xảy ra chuyện gì đó!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Diêu Tam Tam vội hỏi, bên chỗ bà nội Diêu gặp chuyện không may là rất bình thường, mấy năm nay Nhị Văn càng không ngừng gây chuyện, sẽ không sống yên ổn, kéo theo Tam Văn, Trụ Tử cũng gây lộn lung tung. Vậy mà xảy ra chuyện lớn gì, gọi cả Trương Hồng Cúc đi?

Phải biết, mấy năm nay Trương Hồng Cúc vốn không tiếp lời bên kia.

“Không biết chuyện gì, Đại Văn vội vàng hấp tấp gọi, hình như bà nội mình bị sao đó.” Diêu Tiểu Cải cười nói, “Dù sao cũng không phải là chuyện tốt gì.”

“Bị bệnh? Hơn nữa bệnh nhỏ tội gì gọi mẹ mình đi theo, chẳng lẽ... Bị bệnh nặng rồi?” Không thể trách Diêu Tam Tam nghĩ theo hướng xấu, thật sự tương đối khác thường.

“Không biết, Đại Văn và cha nói gì đó, lòng hiếu thảo của cha quá lớn, nên lôi kéo mẹ mình vội vã đi. Chị ôm Viên Viên, nên không hỏi kỹ.” Diêu Tiểu Cải cắn dâu tây nói, “Em kết hôn còn chưa tròn tháng đâu, nếu bà nội bị gì kia, còn phải để tang. Xúi quẩy!”

Nhìn dáng vẻ nói năng nhẹ nhàng của chị hai, giống như đang nói thời tiết hôm nay, nói chị đủ lạnh lùng đi, không bằng nói bà nội Diêu làm người đủ thất bại!

Đến chiều muộn Trương Hồng Cúc và Diêu Liên Phát còn chưa trở lại, Diêu Tam Tam và Diêu Tiểu Cải ăn cơm trước, rồi trở về phòng tân hôn của mình.

Đến tối, Bào Kim Đông mang đến tin tức xác thật: Bà nội Diêu không có bệnh gì nặng, chính là đột nhiên bất tỉnh té xỉu, đưa vào bệnh viện cứu chữa.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó? Nhập viện rồi chứ sao, đang đợi kiểm tra toàn bộ, sợ não có tụ máu.”

“Tại sao lại đột nhiên té bất tỉnh?”

Bào Kim Đông liếc nhìn cô một cái, nói: “Tức giận sôi sục thôi. Nhị Văn bị công an bắt, Trụ Tử cũng bị bắt theo, đoán chừng không thuận lợi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.