Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên

Chương 80: Em không thể ăn cay được nữa, anh có biết không




Sau khi kết hôn, Tâm Hàm vẫn thường về nhà mình, cô luôn nói với Lục Tử Chiếu mẹ mình tốt thế nào, bố mình tốt ra sao. Khi còn bé cô luôn nghĩ mình nhất định phải tìm một người đàn ông tốt giống bố.

Cô vĩnh viễn cũng không học được phải tinh ý, cô không phát hiện ra ý cười trên mặt Lục Tử Chiếu càng ngày càng ít, cũng không phát hiện ra dường như anh càng ngày càng trầm mặc.

Cô không biết, thương trường đang xảy ra một sự chấn động lớn, cô chỉ luôn vui vẻ tươi cười trước mặt anh, lại không biết khi anh nhìn cô cười như vậy thì trong lòng vô cùng chua xót.

Một ngày, mẹ giao cho cô một phong thư, sau đó bảo cô quay về nhà bà ngoại, cô không biết vì sao, bởi vì hôm sau là sinh nhật bố.

Bà ngoại ở vùng nông thôn rất xa, phải ngồi xe rất lâu, hơn nữa sau khi về đến trấn còn phải đi thêm một đoạn đường rất dài.

Nhưng cô là đứa trẻ nghe lời, cho nên cô không hỏi lí do liền trực tiếp quay về nhà bà ngoại.

Cô về tới nhà bà, quan hệ giữa ông ngoại và bà ngoại vẫn tốt như vậy, cô nghĩ đến bố mình rồi lại lựa chọn tận lực bỏ qua sự không tốt đẹp kia, cô không có dũng khí vạch trần chân tướng đó ra.

Nhưng ngày hôm sau, trên tivi lại đưa tin về trận hỏa hoạn lớn xảy ra ở biệt thự…

Cô xem tin tức kia thì bắt đầu khóc, vẫn khóc, luôn khóc.

Bà ngoại cũng vẫn khóc, ông ngoại cũng đau lòng mà ngã bệnh.

Cô phải về, nhưng ông bà ngoại lại ngăn cản cô, bởi vì trước khi gặp chuyện không may, mẹ từng gọi điện nói với ông bà ngoại, bất kể xảy ra chuyện gì thì cũng đừng quay trở về, coi như họ không có đứa con gái này, coi như Tâm Hàm không có người mẹ này.

Tâm Hàm vẫn luôn khóc, không ngừng khóc, thậm chí bởi vì khóc quá nhiều cho nên được đưa đến bệnh viện địa phương.

Cô tỉnh lại thì vẫn luôn gọi mẹ, vẫn không ngừng khóc, thậm chí còn không dừng lại được.

Cô khóc đến khàn giọng, thậm chí bắt đầu không ngừng nôn.

Mỗi ngày ngoại trừ khóc, cô không làm gì cả.

Bà ngoại cũng khóc đến tiều tụy, thì ra lúc trước mẹ đã sắp xếp xong hết cả rồi, mẹ đưa tiền tiết kiệm được sau nhiều năm làm diễn viên cho bà ngoại để bà ngoại giữ rồi giao lại cho cô.

Trong phong thư của mẹ, mẹ nói mười mấy năm trước Nghê thị và Viễn Xuyên tranh giành nhau, mà hiện tại trên thương trường chẳng qua cũng chỉ là lợi dụng nhau rồi lại chèn ép nhau mà thôi. Hơn nữa, Nghê thị thua, lần này Viễn Xuyên chính là đến để nhằm vào Nghê thị, chính là đến để chèn ép Nghê thị. Bởi vì trong trận chiến mười mấy năm trước chị của Cát Tư Dao chết ngoài ý muốn nên Cát Tư Dao tới báo thù. Mà hôn nhân của cô và Lục Tử Chiếu, chẳng qua chỉ là một quân cờ trong tay Cát Tư Dao.

Mẹ nói, hôn nhân của cô chẳng qua chỉ là một lớp sương mù trên thương trường.

Mẹ nói, Lục Tử Chiếu cưới cô chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời.

Mẹ nói, nhà họ Lục đã sớm tuyên bố công khai hôn nhân của cô chỉ tồn tại trên danh nghĩa.

Mẹ nói, Cát Tư Dao sẽ không bỏ qua cho bất cứ người nhà họ Nghê nào.

Mẹ nói, không được dễ dàng tin tưởng lời đàn ông nói, bởi vì trên thế giới này thực ra đàn ông tốt không nhiều, mà tỉ lệ gặp được người đàn ông tốt đó cũng thấp đến đáng thương.

Cô xem thư của mẹ, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Cô tiếp tục xem tin tức, ở hiện trường, trận hỏa hoạn đó thiêu rụi tất cả. Giới truyền thông đưa tin, Nghê gia một nhà ba người đều bị trận lửa thiêu cháy, hơn nữa lúc đó căn phòng hẳn là được khóa lại, là người trong phòng tự sát.

Không ít người đều phỏng đoán nguyên nhân, Nghê thị bị Viễn Xuyên thâu tóm, cho nên nhà họ Nghê không chịu nổi cú đả kích này. Hơn nữa, món nợ cũ từ mười mấy năm trước cũng bị lôi ra, thì ra vào lúc đó Nghê thị và Viễn Xuyên cũng không hợp tác với nhau.

Mọi người đều nói Lục Tử Chiếu thật tàn nhẫn, làm việc không để lại bất cứ hậu họa gì.

Mọi người đều nói, Lục Tử Chiếu thật sự lợi dụng triệt để cuộc hôn nhân này rồi.

Trong trận hỏa hoạn đó mẹ cô và bố cô bị thiêu chỉ còn lại bộ xương, hai người còn đang ôm nhau, còn đang dựa sát vào nhau.

Bố mẹ cô, những người cô yêu nhất, biến thành một bộ xương.

Mà, người cô yêu nhất kia, cũng là đầu sỏ tạo ra tang lễ này.

Cô từng nói với anh: “Em đưa anh đến vùng nông thôn xem đom đóm được không? Đom đóm rất đẹp rất rất đẹp đấy. Bọn chúng bay lượn trên bầu trời đêm, giống như rất nhiều chấm nhỏ đang phát sáng vậy.”

Anh nói: “Được.”

Cô từng nói với anh: “Em rất muốn trở về vùng quê hồi còn nhỏ, hồi đó vẫn còn bán sâm panh, cửa hàng nào cũng có. Nhưng hiện tại, cho dù có thể có, lại cũng không phải loại mà em uống trước đây. Anh cùng em đi tìm loại sâm panh mà em uống trước đây được không.”

Anh nói “Được”, anh đã đồng ý với cô “Được”.

Nhưng hiện tại, mùa hè không còn đom đóm nữa, anh có biết không?

Hiện tại, không còn bán loại sâm panh lúc trước nữa, anh có biết không?

Anh không biết, anh không biết gì cả.

Cô lớn tiếng khóc, vẫn khóc, không ngừng khóc.

Bác sĩ cho cô thuốc an thần, cô vẫn không ngừng khóc.

Sau đó, bác sĩ nói với cô, hiện nay dạ dày cô rất không tốt, có khuynh hướng kén ăn, hơn nữa cô luôn khóc nên làm tổn thương cổ họng, không thể khóc tiếp như thế được nữa, nếu không thì giọng nói của cô cũng không phục hồi được. Mà cổ họng của cô cũng trở nên vô cùng mẫn cảm.

“Hiện tại cô không thể ăn thức ăn mang tính kích thích, nhất là ớt.”

Cô nằm trên giường bệnh, ánh mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà.

“Lục Tử Chiếu, em không thể ăn cay được nữa.”

Lục Tử Chiếu, em không thể ăn cay được nữa, anh có biết không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.