Tâm Chiếu Bất Huyên (Lòng Hiểu Không Huyên

Chương 38




“Lễ trao giải này có thể được định sẵn từ trước à?” Nghê Vân Huyên không có biểu cảm gì phun ra những lời này.

Lương Bích tự nhiên biết những lời này của cô là có ý gì, nhất là khi Lục Tử Chiếu và Tôn Điềm ăn ý ở trên sân khấu kia. Nhưng thời điểm này Lương Bích không đặt trọng điểm vào việc Lục Tử Chiếu và Tôn Điềm có gì mập mờ, cũng không quản hiện tại Nghê Vân Huyên và Lục Tử Chiếu có mâu thuẫn hay không, mà là hiện tại tâm trạng của Nghê Vân Huyên đang không bình thường. Cho dù bản thân cô không đạt được giải thưởng, cũng nên mang theo tâm trạng bình thản đối mặt, mà không phải suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu là người khác đạt được giải thưởng thì nhất định là đã được định sẵn từ trước.

Lương Bích lắc đầu: “Nếu là chị, chị cũng sẽ trao giải thưởng đó cho cô ấy, cô ấy thực sự rất có tiềm năng, diễn xuất cũng nổi bật giữa các ngôi sao cùng tuổi.”

Nghê Vân Huyên dừng lại một chút:  “Ý của chị là em ghen tị?”

“Em có thể đổi thành hai chữ ‘hâm mộ’.”

Nghê Vân Huyên nở nụ cười: “Dựa vào cái gì?” Cô khinh thường nhìn lại lên trên sân khấu, Tôn Điềm đang thể hiện ca khúc chủ đề phim, dưới khán đài các fan của cô ta hào hứng hét to.

Mà Nghê Vân Huyên đến chuyến này, cũng chỉ đảm nhiệm vai trò khách mời trao giải, không thu hoạch được gì.

Cô càng bất bình, ít nhất giải thưởng “Nữ diễn viên chính được yêu thích nhất” hẳn là thuộc về cô, vì sao lại bị người khác lấy đi.

Lương Bích thấy cô như vậy thì có vẻ bất đắc dĩ: “Không phải chỉ là một giải thưởng thôi sao, mà còn là giải thưởng không mang tính thừa nhận năng lực, em đang buồn bực cái gì? Vừa không phải trong trận chiến nữ diễn viên xuất sắc nhất, cũng không ảnh hưởng đến tiền đồ của mình, em coi trọng như vậy làm gì.”

Nghê Vân Huyên cắn răng không nói lời nào, có lẽ ngay cả bản thân cô cũng không biết vì sao phải cạnh tranh để đạt được sự hư danh này, dù rõ ràng cô không quan tâm.

Mà trong cuộc đối thoại với Nghê Vân Huyên, Lương Bích lại biết rõ tính cách của cô, không hiểu sao lại cảm thấy được con đường diễn xuất của Nghê Vân Huyên sẽ không lâu dài, chưa từng gặp sóng gió trong cuộc sống, một khi thấy thung lũng sâu liền oán trách trời đất, điều nghĩ đến đầu tiên cũng sẽ không phải là vấn đề ở mình. Nếu Nghê Vân Huyên diễn xuất tốt, mà cô không đạt được những giải thưởng này, các fan của cô nhất định sẽ kêu oan cho cô, không cần bản thân cô phải tự kêu tại sao, sau đó sẽ có rất nhiều chuyên gia đặt câu hỏi về độ tin cậy với phía tổ chức.

Bất kể làm gì, trước hết nên nghĩ xem liệu mình có làm sai chỗ nào không, sau đó mới nghi ngờ người khác, chỉ có như vậy mới có thể giúp cuộc đời của mình được trọn vẹn.

Một mực bất bình, ngoại trừ làm những người bên cạnh tăng thêm sự phản cảm, kì thật không được gì cả, bởi vì trên thế giới, chuyện bất bình đã quá đủ rồi.

Nghê Vân Huyên hơi thở dài: “Một ngày nào đó em có thể đứng trên sân khấu XX kia nhận được ngôi vị Ảnh hậu không?”

“Chỉ cần em nghĩ em có thể, vậy em còn hy vọng.”

Bởi vì kỳ vọng đạt được mục tiêu đó sẽ quyết định mức độ nỗ lực của bạn.

Càng kỳ vọng càng nỗ lực, càng có thể gần với thành công.

Hôm nay vai trò của Nghê Vân Huyên dường như chỉ là người đến góp vui, nhưng bóng dáng thướt tha của cô xuất hiện trên sân khấu liền có thể làm tiếng máy ảnh của cánh nhà báo vang lên không ngừng. Con người phải giỏi thể hiện thế mạnh, giấu đi thế yếu của mình.

Cô mỉm cười ngọt ngào, với mỗi người.

Nhưng sau khi rời khỏi nơi này, cô ngồi thu lu trên xe, mặt dán lên cửa kính xe lạnh như băng, tựa hồ đã mất đi cảm giác với sự lạnh lẽo đó.

Rốt cuộc, ánh mắt của cô từ dòng người đang đi trên đường ở bên ngoài ô cửa kính chuyển lên trên mặt Lương Bích: “Em chưa từng nhắc tới bố em với chị phải không?”

Tuy rằng Lương Bích không hiểu vì sao nhưng thấy đây là lần chủ động mở miệng duy nhất của cô từ khi lên xe, nên vẫn lên tiếng: “Ừ.”

“Bố em, chưa bao giờ quên sinh nhật của mẹ em, cũng sẽ không vắng mặt mỗi dịp lễ tết. Khi em còn nhỏ, mỗi ngày bố đều làm những điều bất ngờ cho mẹ, thậm chí vì vậy mà chẳng tiếc thứ gì. Quan trọng là bố không chỉ để mẹ nắm giữ tiền bạc, mà còn quan tâm đến công việc của mẹ, lúc mẹ mệt mỏi còn chủ động mát-xa cho mẹ, khi mẹ tức giận sẽ chủ động để mẹ trút giận mà không oán thán một lời, khi mẹ bị bệnh bố sẽ chăm sóc trước giường bệnh của mẹ không quản ngày đêm. Em còn nhớ rất rõ, khi em học lớp 10, mẹ đau ngực trái, bố đưa mẹ đi chụp chiếu, kết quả là phát hiện có một viên sỏi. Khi đó em còn nhỏ, ngày mẹ mổ em đến bệnh viện, khi đến tầng cao nhất, em thấy bố đang chờ ở ngoài phòng phẫu thuật. Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất em thấy bố rơi nước mắt. Khi mẹ phẫu thuật xong, cũng là lúc bố chăm sóc mẹ không rời nửa bước. Em từng tự nói với mình, nếu em lập gia đình, nhất định phải gả cho một người đàn ông tốt như bố.” Hô hấp của Nghê Vân Huyên có chút nặng nề, dường như nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, nhưng cô lại dừng lại ở chỗ này: “Chị nói, bố em có phải một người đàn ông tốt hay không?”

Lương Bích gật đầu: “Quả thực vậy.”

“Nhưng chị có tin người đàn ông như thế sẽ ngoại tình không?” Nghê Vân Huyên thuận miệng hỏi.

“Không tin.”

“Em cũng không tin.” Cô cười, gương mặt trang điểm lộ ra chút thần sắc.

Trong xe lại khôi phục lại sự trầm mặc, con ngươi của Nghê Vân Huyên vẫn chuyển động, dường như vẫn đang tự hỏi, rốt cuộc, cô mở miệng lần thứ hai: “Tôn Điềm sẽ là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của em?”

Vấn đề này, rất rõ ràng.

“Phải, từ trước đến nay công ti có quy định là muốn có kịch bản tốt thì tự mình đi tranh thủ. Trước kia có kịch bản tốt thì em có thể được ưu tiên lựa chọn, nhưng hiện tại có Tôn Điềm, em phải bỏ qua một vài bộ. Hơn nữa, còn phải xem sự phát triển trong tương lai của hai người bọn em nữa, tuy Tôn Điềm chỉ diễn một bộ phim điện ảnh nhưng mức độ được khán giả công nhận về khả năng của cô ấy rất cao, được khen ngợi về diễn xuất cũng nhiều. Điều quan trọng nhất là trên mạng Tôn Điềm có không ít fan 9x, những fan trụ cột đó nhất định sẽ có sự giúp đỡ rất lớn cho sự nghiệp của cô ấy. Hầu như học sinh đều chịu tiêu pha, có thể được họ ủng hộ, không nổi cũng khó.” Lương Bích ăn ngay nói thật: “Không ít đạo diễn từng khen ngợi Tôn Điềm là một diễn viên có tài năng tuyệt vời, đều tỏ ý muốn có cơ hội hợp tác cùng cô ấy.”

“Bởi vì cô ta đủ thanh thuần?”Nghê Vân Huyên sờ di động, nhếch mày, động tác này của cô thoạt nhìn có vẻ có tính công kích mãnh liệt.

“Quả thực có nguyên nhân này, rất nhiều nghệ sĩ nữ đều từ bỏ con đường đó, hiện tại lại xuất hiện một ngôi sao như vậy thì dường như có vẻ vô cùng được hoan nghênh.”

“Thanh thuần?” Nghê Vân Huyên nắm chặt tay: “Vậy hủy diệt nó.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.