Tâm Chi Sở Hướng

Chương 7




0o0—–0o0

Cal thuận thế giữ chặt cánh tay cậu nhóc, đem y kéo về bên người mình, sóng vai cùng nhau tựa vào thanh vịn.

Y và hắn hai khuôn mặt cách nhau không quá 10cm, Cal thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ khuôn mặt y.

———–

Cal nói với quản gia Lovejoy là muốn ra ngoài sau đó liền xoay người đi , hắn đến hành lang khoang dưới tàu, nếu cậu nhóc tóc vàng không ở đó cũng không sao, đại dương bao la hoà với ánh sáng mặt trời cũng khiến tâm tình hắn khá lên một ít. Cal không muốn khắc sâu chuyện chìm tàu, lúc nào cũng nhớ về nó, nhưng hắn căn bản không có khả năng mặc kệ tánh mạng của mình.

Tại hành lang tàu sau bữa trưa hiện tập trung khá nhiều người tản bộ sau khi ăn, bọn họ đại bộ phận là bình dân, trên thực tế, loại người thượng đẳng như Cal không nên xuất hiện ở hành lang khoang hạng ba này, đám người kinh ngạc nhìn Cal như động vật quý hiếm, hắn đương nhiên nhìn thấy ánh mắt bọn họ, hắn chỉ quay đầu lại nhìn từng người phụ nữ mỉm cười.

Toàn thân toát ra mị lực mê người cộng với vẻ ngoài điển trai, bất luận là thiếu nữ hay thiếu phụ đều phải đỏ mặt bối rối, trộm nhìn theo bước chân của hắn. Cal một lần nữa mỉm cười, các nàng mặt đỏ rực chạy về khoang thuyền. Nụ cười của Cal hoàn toàn chân thành, tuy rằng hắn gay nhưng hắn không ngần ngại cho thấy mị lực nam tính của mình.

Được rồi, trên thực tế Cal mỉm cười chung quanh phát ra mị lực vì muốn tìm cậu nhóc tóc vàng mà hắn nhìn trúng kia. Cal phát hiện có rất nhiều người, căn bản không thể nhanh chóng tìm thấy mục tiêu của mình, nam nữ tóc vàng số lượng nhiều vô kể, ánh mặt trời sáng chói khiến Cal đau mắt.

Cal trên mặt tươi cười bất đắc dĩ, trong lòng nghĩ, có lẽ là ý của Thượng đế, ngài không muốn hắn tìm được nơi ký thác tâm hồn trong lúc trầm mặc này.

“Thưa ngài , ngài có phải hay không đã bị lạc , trở lại khoang hai rồi rẽ trái, tôi có thể giúp ngài dẫn đường.” Một đám người hầu như một bầy thú nuôi quây quanh Cal cung kính hỏi, xoay người nhìn nhân viên phục vụ tuổi còn trẻ nói

“Không cần, cám ơn cậu, tôi chỉ muốn ngắm nhìn kết cấu tàu. Xin lỗi, có phải tôi không tiện tới nơi này?”

Nhân viên phục vụ giải thích: “Không, không, thưa ngài , ngài có thể đi bất kỳ nơi đâu, chúng tôi chỉ lo lắng nơi này không an toàn.”

Vẻ lo lắng trên mặt Cal biến mất, hắn một lần nữa ôn hoà mỉm cười: “Tôi sẽ đi ngay, các cậu cứ tiếp tục công việc của mình.”

“Vâng thưa ngài, hẹn gặp lại.” Nhân viên phục vụ khom lưng cúi chào. Cal cười nói: “Hẹn gặp lại.” Sau đó cũng rời đi.

“Ồ, kẻ có tiền như quý ngài như thế nào lại chạy lên đây?” Cal tìm một nơi vắng vẻ trên hành lang tựa tay vào thanh vịn lộ ra nụ cười tiếc nuối thì nghe được thanh âm trêu chọc pha chút lỗ mãng.

Hắn quay đầu lại thấy người đàn ông tóc đen cuốn khúc có chòm râu đậm, đậm tới mức có thể lưu lại dấu vết sau khi cạo. Cal thiện ý mỉm cười: “Đúng vậy, thật nhàm chán, tôi muốn thử cùng sinh hoạt với những người nghèo khổ coi sao!”

“A, là anh!” Theo sau Cal truyền tới giọng nói trong trẻo, ngay lập tức nụ cười trên mặt Cal chân thành hơn rất nhiều, thời điểm hắn xoay người trên khoé mắt còn vương vài nếp nhăn khi cười.

“Đúng vậy, rất vinh hạnh có thể gặp lại cậu một lần nữa, nếu tôi nói là tôi cố tình tìm cậu thì có mạo muội lắm không?” Cal nhíu mi nhìn cậu nhóc đối diện, trong tay y đang ôm một tập vẽ. Cal chỉ cuốn tập vẽ hỏi: “Cậu có thể cho tôi xem qua một chút được không?”

Cậu ta kinh ngạc, sau đó thật cao hứng đem tập vẽ mà mình ôm trong ngực đưa qua, Cal thuận thế giữ chặt cánh tay cậu nhóc, đem y kéo về bên mình, sóng vai cùng nhau tựa vào thanh vịn.

“Có thể giới thiệu cho tôi những bức vẽ này sáng tác khi nào không?”

Cal nhận lấy tập vẽ, lật vài trang thấy phía trên đề ‘Dawson’, có lẽ là họ của y. Hắn tự giác ghi nhớ cái họ này, cũng không có ý hỏi tên y. Cal chưa hạ quyết tâm sẽ ra tay với cậu nhóc ‘Dawson’ này, y thoạt nhìn không giống hắn, mà Cal cũng không có ý nghĩ bẻ cong một thẳng nam.

“Được, không thành vấn đề.” cậu nhóc lập tức theo Cal, động tác thong thả bắt đầu giải thích cho Cal những bức vẽ phác thảo của mình.

Cal nói vào trọng tâm: “Tôi cảm thấy cậu thích phác hoạ phụ nữ, cậu đối với các nàng tràn ngập cảm tình, làn da mịn màng, thân hình mềm mại, khuôn mặt tuyệt đẹp.”

“A, vậy ư?” Nụ cười trên mặt cậu nhóc xuất hiện nét ngượng ngùng, y vò vò mái tóc của mình, sau đó cắn môi tựa hồ không biết nên nói gì.

Cal nhìn bộ dạng của cậu nhóc, trên mặt nụ cười càng thêm ôn nhu, bản thân là người đàn ông, đương nhiên Cal hiểu rõ những gì có thể thu hút sự chú ý của người đàn ông. Cal nói xong quay đầu lại, cậu nhóc tóc vàng đang chỉ cho hắn xem y vẽ ở đâu, vẽ trong tình huống như thế nào, y và hắn hai khuôn mặt cách nhau không quá 10cm, Cal thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ phát ra từ khuôn mặt y.

“Cậu không nghĩ tới chuyện vẽ thứ khác sao, ví dụ tranh sơn dầu chẳng hạn?.” Cal nhìn vào cậu nhóc, đôi mắt xanh thẳm mang theo chút ảm đạm nói: “Tôi đương nhiên nghĩ tới, nhưng chưa kể tiền học phí, tiền mua màu và giấy vẽ cũng rất đắt rồi. Anh không biết tôi phải chi bao nhiêu tiền cho việc vẽ đâu.”. cậu nhóc nói những lời này không chút ngại ngùng, y chỉ như đang kể lại câu chuyện, một sự thật mà thôi.

Cal khẽ thở dài, hắn cảm thấy có chút tiếc nuối cho hoàn cảnh của cậu nhóc, nhưng Cal không nói những câu động lòng người đại loại như ‘tôi sẽ giúp đỡ cậu.’, hắn chỉ chuyển đề tài: “Trong khoảng thời gian ở Anh quốc, cậu làm gì?”

“Làm gì?” cậu nhóc vuốt mũi cười ra tiếng, quay đầu nhìn về toàn bộ hành lang nói “Đương nhiên là làm bất cứ việc gì, chỉ cần lấp đầy bụng là được, khuân vác, đi vẽ mướn, hoặc làm trong các nhà xưởng. Hừ, Ông chủ các anh cũng quá độc ác, tôi ở nhà xưởng làm việc mỗi ngày chỉ được ngủ 5 tiếng.”

Cal trên mặt tươi cười không thay đổi, hắn sảng khoái trả lời: “Đương nhiên, vì tiền tài đáng thương, tôi phải ra sức bóc lột công nhân.”

Nói tới đây, Cal lập tức chú ý đến chuyện khác – ‘thời đại hoàng kim’, kinh tế nước Mĩ bắt đầu khủng hoảng, còn mười năm, hắn có thể trong khoảng thời gian này nắm bắt bao nhiêu cơ hội đây?

Cal đình chỉ suy nghĩ bản thân nhưng lại phát hiện cậu nhóc bên cạnh đang nhìn về phía xa xuất thần. Nhìn theo ánh mắt ‘Dawson’, hắn phát hiện Rose từ khi nào xuất hiện ở hành lang, hắn mỉm cười: “Có phải cảm thấy nàng rất đẹp đúng không?”

“Ừm, đúng vậy, nàng rất đẹp.” cậu nhóc như cũ nhìn Rose xuất thần.

Cal bất đắc dĩ cười, quả nhiên là một thẳng nam, chẳng qua….

“Tiểu thư quý tộc nội tâm đều ngập lửa, thích lãng mạn, chỉ cần cậu nhiệt tình, không cố kỵ thì cậu nhất định sẽ thành công.” Cal bỏ lại những lời này rồi bước đi.

Không thể đụng tới thẳng nam, để y cùng vị hôn thê của mình yêu nhau cũng tốt, ai biết cái tên ‘Jack’ kia chừng nào xuất hiện, vạn nhất sai sót ngẫu nhiên bỏ lỡ Rose, hắn như thế nào bỏ vị hôn thê này được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.