Mắt Trịnh Phiên Nhiên bị tay thằng bé che kín, nhưng vẫn phải nghe lời thằng bé chạy băng băng...
Bên trong nhà kính ngập tràn ánh nắng, Tân Cam vừa tỉnh giấc, uể oải vươn vai, loáng thoáng nghe thấy tiếng hai bố con đang chơi đùa vui vẻ, cô mỉm cười ngồi dậy nhìn ra bên ngoài, thằng nhóc đang ngồi vắt vẻo trên cổ ai đó, quần yếm lệch về một bên, vô cùng đáng yêu.
Tân Cam không nhịn được cười.
Ngày trước có một người chỉ cần bị người khác đụng vào một chút là đã nhăn mặt khó chịu, hai năm nay Hằng Hằng đã lớn, ngày càng khó đối phó, việc gì anh cũng phải đích thân ra tay.
Cô cúi đầu đặt tay lên cái bụng đã hơi nhô lên, cười dịu dàng.
Hy vọng đây là con gái, nó sẽ ngoan hơn một chút, không còn làm anh phải khổ sở nữa.
Nhưng nếu là con gái, có lẽ anh sẽ càng mệt mỏi hơn chăng? Tân Cam không dám nghĩ một chàng trai nào đó có thể lấy được đứa con gái ngọc ngà từ tay ông bố Trịnh Phiên Nhiên về làm vợ.
Phía xa xa, hai bố con vẫn đang chơi đùa, lăn qua lăn lại, Trịnh Phiên Nhiên thở không ra hơi, Trịnh Hằng tóm lấy tai bố nghịch, ngây thơ hồn nhiên nói: "Bố, sao diều lại không bay lên được thế?"
"... Bởi vì không có gió!" Trịnh Phiên Nhiên vô cùng tức giận trả lời.
"Nhưng không phải bố là người có thể hô phong hoán vũ sao?" Trịnh Hằng nhớ đến lời đánh giá của người khác đối với bố mình, nghi ngờ hỏi.
"Thế mới nói người lớn hay thích lừa trẻ con." Trịnh Hằng nghiêng đầu nói.
"Bố, bố quỳ dưới đất làm gì thế? Bố mau đứng lên đi. Đứng lên, mau đứng lên!"
Đến tận buổi tối khi đi ngủ Trịnh Phiên Nhiên vẫn còn rất tức giận, lợi dụng việc công để trả thù riêng, anh đuổi cậu nhóc Trịnh Hằng bốn tuổi về phòng ngủ của mình. Tân Cam không quan tâm đến ân oán giữa hai bố con, sau khi tắm xong, cô ngồi trước bàn phấn bôi kem dưỡng da.
Mắt Trịnh Hằng đỏ lựng, bĩu môi đe dọa: "Con sẽ gọi điện cho ông ngoại!"
"Hả?" Trịnh Phiên Nhiên mặc áo ngủ, ung dung ôm bả vai ngồi xuống giường: "Con chuẩn bị nói gì với ông nào?"
"Trịnh Hằng nghĩ ngợi một lúc: "Bố không cho con ngủ."
"Phòng ngủ của con ở bên cạnh, đây là giường của bố và mẹ."
d'..." Trịnh Hằng lại nghĩ rồi nói: "Nhưng con muốn ngủ ở đây cơ."
"Con có thể ngủ ở đây." Trịnh Phiên Nhiên nhướn mày: "Nếu con ngủ ở đây thì mẹ và bố sẽ sang phòng con ngủ. Trịnh Hằng, con xem, bây giờ con có hai sự lựa chọn: con ngủ ở phòng của mình, hoặc là hai bố mẹ sẽ sang ngủ phòng của con. Con tự chọn đi."
Tân Cam nhìn chồng từ trong gương, Thật không biết xấu hổ, dùng kỹ xảo để đàm phán với đứa bé bốn tuổi.
Trịnh Hằng so sánh hai sự lựa chọn bố đưa ra, rồi nó chọn cách thứ nhất, sau đó ôm chiếc gối quay người đi về phòng. Trịnh Phiên Nhiên thở phào, đứng lên đến trước bàn phấn, ôm lấy Tân Cam, cắn cô qua lớp áo, cô ôm đầu anh, khẽ cười: "Anh không thấy xấu hổ à, còn tính toán với cả con mình."
Trịnh Phiên Nhiên ngẩng đẩu lên, cắn tai cô thì thầm: "Không tính toán với nó thì sao có thể tính toán với em thế này chứ?"
Hai tay anh đặt lên đùi cô, thì thầm hỏi: "Có thích bị anh tính toán không?"
Cả người Tân Cam mềm mại trong lòng anh, nũng nịu Trịnh Phiên Nhiên chú ý đến bụng cô nên cũng không làm quá đáng.
Trịnh Hằng quả đúng là con trai của Trịnh Phiên Nhiên, thằng bé quay về phòng nghĩ ngợi một lúc liền hiểu ra, chạy sang đập cửa ình ình: "Bố, bố mở cửa ra đi, con muốn chọn lại! Bố..
Tân Cam đẩy anh ra, nhưng anh không buông tha cô, đang lúc nước sôi lửa bỏng, bên ngoài cửa là giọng nói ngây thơ của cậu con trai, bên tai là những lời âu yếm của anh, cô cảm thây cuộc sống hết sức hoàn hảo, đây thực sự là vùng trời bình yên của cuộc đời cô.
Tình cảm trong trái tìm anh là mãi mãi, tình cảm của em cũng vậy.
Ngoại Truyện: Địa Ngụ của Tâm Can
Ánh đèn lướt qua, cuộc đời như giấc mộng.
Biệt thự nhà họ Trịnh, phòng khách tầng một vẫn náo nhiệt như cũ, trận cãi vã của Tân Cam khi nãy không còn ai nhớ đến, Trịnh An Đồng thay bộ quần áo bị ướt rồi lại xuống lầu cười nói với quan khách như bình thường
.
Chú Trần từ sau nhà ăn đi ra, nhẹ nhàng qua phòng khách lên lầu không một tiếng động, trong chiếc khay là một bát cháo hành nóng hổi.
Dù dưới nhà náo nhiệt bao nhiêu, phòng Trịnh Phiên Nhiên trên tầng ba vẫn rất yên tĩnh.
"Cậu chủ!" Chú Trần nhẹ bước, gõ cửa, thông báo với giọng kính cẩn.
Chỉ nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng bên trong phòng, từ xa tiến lại gần, tiếp đó người con trai tự mình ra mở cửa và cầm lấy bát cháo trên tay chú Trần.
Nếu là người khác nhìn thấy cảnh này chắc sẽ ngất mất, tiếc là những đau khổ Trịnh Phiên Nhiên gây ra cho Tân Cam nhiều như sao trên trời, sự ngạc nhiên của chú Trần sớm đã không còn nữa.
"Trước khi vũ hội bắt đầu, hãy chặn ông Trịnh lại và đưa cho ông ấy tập văn kiện đã được để dưới bàn của chú. Đơn vị kiểm tra đã xác nhận, cũng đã cử một đoàn người, họ đang thu xếp." Giọng nói thì thầm ấy kết thúc, chú Trần cúi đầu lui ra ngoài
Trịnh Phiên Nhiên yên lặng, nhẹ nhàng đóng cửa, quay người đến bên chiếc giường trong phòng ngủ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ, người nằm trên giường vẫn đang ngủ say.
Mái tóc đen nhánh trải dài khắp gối, mái tóc làm nổi bật làn da trắng muốt, khuôn mặt không tì vết, sắc đen và trắng như càng làm đôi môi thêm hồng.
Anh nhẹ nhàng cầm tay cô, chống cằm, cười không thành tiếng.
Cô càng ngày càng to gan, mượn rượu để cưỡng ép anh không thành, cuối cùng cô vung tay lên tát anh một cái, vừa nhanh vừa mạnh.
Lúc ở dưới nhà, anh đã cố nhẩn nhịn, ra tay cứu cô nhanh thế làm gì? Đúng là không biết trời cao đất dày, phải dọa cô một phen mới được.
Người đang ngủ dường như trong mơ cũng cảm nhận được cái nhìn của anh, chau mày nghiêng đầu, rút tay khỏi bàn tay anh, quay lưng về phía anh.
Bộ lễ phục màu vàng nhạt ấy phía trước thì chinh tề, ai biết sau lưng chỉ có mấy sợi dây thắt lại, nhưng có còn hơn-không, cái lưng trắng muốt của cô mặc bộ trang phục màu vàng này vào lại càng trắng hơn.
"Này!" Anh bắt buộc mình không được nhìn nữa, giọng nói cũng khàn đi vài phần, "Tinh dậy đi"
Không thích anh làm phiền, cô ném cho anh một cái gối, anh tập trung né cái bát trong tay nên bị ném trúng người, anh tức giận nhăn trán, đưa tay kéo người trong chăn ngồi dậy, nói với giọng khó chịu: "Em ăn một chút đã rồi ngủ tiếp!" Để bụng rỗng uống bao nhiêu là rượu như thế, nếu để mặc cô ấy thì sáng hôm sau chắc chắn sẽ rất khó chịu
Tân Cam biết anh rất có uy, không trốn tránh được, cô ôm mặt, mắt nhắm mắt mở kéo tay anh cầm bát cháo đưa lên miệng uống, anh lại dỗ dành thêm vài câu, cô cũng uống được thêm vài ngụm. Chi là tư thế nằm của cô lại khiến cho người đang cầm bát kia phải trầm ngâm.
Đắp chăn cho cô xong, vỗ về cô một lúc, rõ ràng biết phải về thư phòng ngay lập tức nhưng anh lại ngồi ở đây rất lâu.
Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng thở đều đều của cô như làn khói lượn lờ xung quanh nhung cũng rất thực, nó giống như một cái kén ngự trị trong trái tim anh.
Anh mắt của anh rực lửa, lạnh nhạt, do dự, chần chừ, đau khổ, đấu tranh...
Tân Cam không biết đang mơ thấy gì, nghẹn ngào kêu một tiếng, làm anh sợ toát mồ hôi hột
Trịnh Phiên Nhiên khom người hôn lên mắt cô, cuối cùng anh cũng đứng dậy, bước đến thư phòng.
Giấy tờ trong phong bì vàng đó đang đợi anh.
Mấy năm nay cô càng ngày càng náo loạn đến không tưởng tượng nổi, mặc dù anh đã năm lần bảy lượt kiềm chế, nhưng quan hệ vẫn trở nên lộn xộn, bao nhiêu lần đã để lộ sơ hở, chỉ sợ chú từ lâu đã không còn tin lời anh. Nhưng không ngờ lại ra tay nhanh đến thế, nếu không phải anh đã bố trí từ trước thì số tài liệu này đã vào tay chú anh từ lâu rồi
Những ngón tay thon dài đặt trên phong bì, Trịnh Phiên Nhiên chậm chạp đưa tay ra cầm.
Có gì hay để xem không đây?
Tình yêu của anh không thể thu lại, thứ tình yêu vô tận, mãnh liệt, đến chết cũng không từ bỏ ấy. Đó là tất cả những gì anh có trong cuộc đời này, cho dù quan hệ giữa anh và cô có như thế nào đi chăng nửa thì tình yêu anh dành cho cô đến khi anh chết cũng không thu lại được.
Cô chính là mạng sống của anh, là sinh mệnh cuộc đời anh.
Màn đêm tĩnh mịch.
Trịnh Phiên Nhiên ném chỗ tài liệu ấy đi, cười vui vẻ.
Tiếng bước chân quay về bên cô thật nhẹ nhõm, anh nâng chiếc chăn cô đang đắp, người đang ngủ khó chịu hé mắt, anh nghiêng đầu tránh né, vuốt ve đùi cô.
Tân Cam hơi tỉnh, lơ mơ nhìn anh không hiểu mà cũng không phòng bị gì.
Anh cười, Tân Cam bị anh bất ngờ tấn công, mãi sau mới lấy lại được tinh thần, hoảng loạn thốt lên hai tiếng mà lúc còn bé vẫn hay gọi anh: "... Anh trai?!"
Trịnh Phiên Nhiên hôn vào sau gáy cô, "ừm" một tiếng, chỉ cảm thấy dục vọng càng trào dâng, miệng anh há to ngấu nghiến như muốn nuốt trọn lấy cô, bàn tay không ngừng vuốt ve lần tìm...
Tất cả những lo sợ, ấm ức, những dục vụng dồn nén bao năm nay giờ như muốn vỡ òa, như ngọn lửa cháy lan cả cánh đồng cỏ, Tân Cam khẽ kêu lên, cả người nóng bừng, bị anh che kín, cô như đang ở chín tầng mây, không biết rằng bắt đầu từ giây phút này, Trịnh Phiên Nhiên sẽ muôn đời muôn kiếp không thể thoát được biển tình này nữa.
"Tân Cam, nhớ lấy ngày hôm nay... ngày anh xuống địa ngục." Anh thì thầm bên tai cô.
Sau đó rất nhiều năm, họ trải qua vô số những chuyện vui buồn, nhưng giây phút bắt đầu này hai người họ không bao giờ nhắc lại nửa. Nhưng ban đêm yên ắng, khi một mình nhớ đến chuyện này, Trịnh Phiên Nhiên cảm thấy cuộc đời chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi, còn Tân Cam lại chỉ nhớ đến trận mưa phùn liên miên năm đó.
Có lẽ do tình cảm nồng nàn đã làm căn phòng đêm ấm áp hơn, Tân Cam cố căng mắt cũng không nhìn rõ sắc trời ban đêm, cảm giác như không thể cựa quậy được. Người đàn ông nằm trên người cô đã dừng lại, hài lòng cắn lên vai cô, một tay luồn vào trong chăn, vuốt ve chỗ cô vừa tiếp nhận anh.
Cô nằm trên ngực anh, nghe rõ tiếng trái tim đang bình thản đập, nhất thời mới nghĩ đến đây là Trịnh Phiên Nhiên, là người mười năm nay luôn
đối đầu với cô, cũng là người luôn thu xếp mọi chuyện cho cô.
Tình yêu và thù hận giữa hai người nhiều như thế sao giây phút này cô lại cảm thấy bình yên đến lạ!
“Tân Cam…Tân Cam?”Anh gọi cô từng tiếng từng tiếng một,dịu dàng không gì sánh bằng,chưa bao giờ dịu dàng đấn thế,Tân Cam buồn ngụ díp cả mắt,chẳng thèm để ý đến anh,vậy mà anh cũng không tức giận,chỉ ôm lấy cô,không làm phiền cô nữa.Nhưng như vậy lại cũng khiến cô không ngủ được,Tân Cam thấy kỳ lạ,chẳng lẽ như thế cô không thoải mái,không thấy vui sao?
Cô đương nhiên không biết có người tự mình rơi vào địa ngục vô biên tuy từ giờ không còn cách nào mua chuộc được, nhưng cả đời này anh tự nguyện bồi thường, sao có thể không vui được đây?
Hoàn