Tấm Cám - Hừng Đông

Chương 37: Chương 37




Cám hỏi xong liền im lặng chẳng nói thêm gì nữa.

Câu hỏi của Cám thực sự khiến cho mọi người xung quanh có phần hơi ngạc nhiên.

Thiên ngồi bên cạnh, đưa tay sang nắm lấy tay Cám quay sang hỏi nhỏ."Em sao vậy Đình?"Cám không trả lời vẫn im lặng.

Bà Kim liền lên tiếng."Lục Tử Đình ơi là Lục Tử Đình, con có biết nếu con làm vậy sẽ là trái lệnh hoàng hậu cũng là trái lệnh hoàng thường không! Đó là tội chết đó! Ta chẳng quan tâm con là con gái trưởng Làng hay em gái hoàng hậu nhưng bây giờ con là dâu nhà này.

Cứu con được một lần chứ không thể cứu cả đời, con có thể nào để yên cho gia đình ta sống yên ổn được không!?"Cám lại lặng im, nàng ta lặng im không phải vì không thể trả lời mà chỉ đơn giản, nàng ta không muốn!Đúng vậy, Tấm chị ta cứu lấy cái mạng nhỏ này của Cám nhưng điều đó không có nghĩa Cám bỏ qua hét những ân oán trước đây.

Cũng càng chẳng quên hai lần mẹ Cám ra đi như thế nào.Những kí ức về kiếp trước ngày càng mai một dần, Cám dần quên đi những năm tháng đau đớn đó.

Những năm tháng mà có lẽ bây giờ chỉ là hư không, chẳng tồn tại ở bất kì không gian nào.

Kể cả trong trí nhớ Cám.Đó, xem ra cũng là một điều tốt!Tuy nhiên, kiếp này, ân oán của Tấm Cám mai một dần nhưng có một điều vẫn không thay đổi.Mẹ Cám chết vẫn vì Tấm.Thật chẳng biết đây là số phận hay là ý trời trêu trọc.

Tới giờ, điều đó cũng chẳng còn quan trọng.

Chỉ là bây giờ, Cám đối với người con gái kia thực sự không muốn dính líu tới nữa."Tử Đình, ta không biết trước đây giữa con và Hoàng Hậu đã có chuyện gì.

Nhưng bây giờ con không phải chỉ đơn giản một cô thôn nữ mà con bây giờ chính là dâu của hoàng tộc, là quận phi.

Con không thể nào hành xử như vậy được nữa, bây giờ chỉ cần con hành động lỗ mãn ảnh hưởng tới hoàng hậu, hoàng thượng hay đứa trẻ kia.

Con sẽ làm liên lụy tới cả gia đình này."Lão Vương gia nói xong liền đứng dậy dời khỏi bàn trà.

Lao phu nhân cũng từ đó theo vương gia vào về gian phía Đông.

Cám ngồi yên không nhúc nhích, bàn trà chỉ còn lại 3 người.

Mẫn Chi cũng biết ý mà tự động lui về gian của mình để lại hai người kia trong gian chính.

Thiên ngồi quay sang phía Cám, tay với sang nắm lấy tay Cám, giọng trầm ấm cứ đều đều vang lên."Đình, chuyện trước đây của em với Lục hoàng hậu anh không phải là không rõ.

Nếu như em cảm thấy khó chịu, thì anh có thể thay em tới trước mặt hoàng hậu xin phép.

Lục hoàng hậu là người tốt, dù có thể nào anh tin cô ấy sẽ không làm khó chúng ta."Cám đưa mắt nhìn Thiên, trầm lặng một lúc rồi trút tiếng thở dài.* * * * * * * * * * * * * * * *Cám ngồi trước gương đồng, chậm dãi chải mái tóc đen dài của mình.

Búi tóc ở đằng sau được cố định bằng chiếc trâm đá ngọc nổi bật.

Thân mình mặc xiêm y đặt may bằng vải lụa.Thiên gõ cửa bước vào, hắn từ tốn hỏi."Em chuẩn bị xong rồi chứ?"Cám mỉm cười quay sang gật đầu lấy một cái.

Thiên nhìn Cám mà mỉm cười, hắn tiến lại gần, áp hai tay vào má Cám nhẹ nhàng hôn lên trán thị.

Sau đó lại nắm lấy hai tay Cám nói."Em thật sự xinh đẹp."Cám cười tới nhíu cả hai mắt lại.

Thiên vén chỗ tóc thừa của Cám ra sau tai rồi nắm tay Cám đi xuống dưới.

Hai chiếc xe ngựa đợi trước cổng, Lão Vương gia cẩn trọng bước lên xe trước.

Cám nhìn Lão Vương gia rồi quay lại từ biệt Thiên và Mẫn Chi sau đó cũng lên cái xe còn lại.Cám ngồi xe ngựa cả một ngày dài, ngồi tới ê cả mông.

Đi từ sáng sớm rốt cuộc đến cuối ngày mới có thể đến nơi.Trong suốt hai kiếp của Cám đây không phải lần đầu Cám đến nơi này.

Kiếp trước, lần đầu tiên Cám bước vào cung trường, lúc ấy nàng đã bỏ mạng của mình.

Kiếp này, lần đầu Cám bước vào, đó là lúc Tấm thành thân, Cám lúc đó đang chìm trong nỗi âu lo.

Tất cả mấy lần đó, Cám chưa từng thực sự để ý tới chốn hoàng cung này.

Cho tới bây giờ, cũng có thể xem như Cám lần đầu thực sự chứng kiến cảnh sắc của nơi này.

Thực sự choáng ngợp trước sự uy nghiêm, tráng lệ của hoàng cung.Cám theo chân Lão Vương gia đến Điện Đông Cung diện kiến hoàng hậu.

Nếu như nói hoàng cung đẹp mười phần thì Điện Đông Cung này phải đẹp tới bảy, tám phần.Bước vào đây như bước vào một vùng thảo nguyên trải đầy là hoa, nơi đây không đẹp lộng lẫy như những điện khác mà lại đẹp theo một kiểu nào đó rất khác, nét đẹp mộc mạc, bình dị.Giống như chủ của nó.Cám đi từ xa đã thoang thoảng thấy một mùi thơm gì đó rất dễ chịu, vừa ngọt ngào là vừa êm ái.

Điện Đông Cung trải đầy hoa cỏ xanh tươi, từ những bông hoa dại nhỏ nhắn nhưng rực rỡ sắc màu, đến những bông nhài trắng muốt.

Nhưng có lẽ, ấn tượng nhất với Cám là những cây Tử Đằng tím, chúng được trồng ở quanh vác tường, Đặc biệt, một cây được trồng ở cổng chính, những bông tử đằng nhỏ, mọc thành chùm tia dài mảnh buông lơi như thác đổ bọt tung trắng xóa, bằng cách nào đó lại khiến người ta mường tượng như một cánh cổng hoa để bước tới một nơi tuyệt khác.Nếu như ở bên ngoài nổi bật lên là sắc tím của tử đằng thì bên trong lại là một sắc tím những khắc hẳn.

Những bó oải hương khô được cắm lọ để khắp quanh gian điện.Cam bước vào chốn xa hoa mỹ lệ đó, đưa ánh mắt nhìn mọi thứ xung quanh rồi dừng lại trên thân mình của một nữ nhân mặc áo tứ thân màu tím nhạt với cái bụng bầu, nàng ta vừa ngồi vừa têm trầu.Tấm nhìn thấy có người ngoài cửa liền nhẹ nhàng đặt nhiếm trầu đang têm dở xuống đĩa sau đó nhờ tì nữ đỡ mà chậm dãi đứng dậy.

Người ta hay bảo phụ nữ xuống sắc nhất những cái lúc bụng mang dạ chửa, nhưng đối với người này dừng như ý nghĩ đó không hề đúng.

Cái bụng bầu đã đến cuối tháng thứ bảy cũng chẳng ảnh hưởng tới nhan sắc nàng ta.Tấm vẫn xinh đẹp như vậy, nở lấy một nụ cười rạng rỡ nhìn vào Cám."Em tới rồi.""Tiểu nữ xin bái kiến Hoàng Hậu nương nương."Tấm kéo Cám đứng dậy, ánh mắt trìu mến, chậm dãi ôm lấy Cám."Em đã vất vả nhiều rồi."Cám đứng im mặc Tấm ôm lấy mình.Những ngày sau, Cám ở lại tẩm cung của Tấm ở bên cạnh chăm sóc Tấm.

Rồi Cám gặp mặt hoàng thượng, người mà ở kiếp trước Cám đã từng lầm tưởng.

Vũ nhìn Cám với ánh mắt đề phòng, mỗi lần cất tiếng lại tỏ vẻ vô cùng cảnh giác.

Hắn đi cùng với Ái Phi, cô nàng đó cũng xinh đẹp nhưng lại đẹp theo cái cách nào đó rất khác với Tấm.Hoàng thượng tới thăm Tấm một lát sau đó cũng trở về để lại cô phi tần tên Ái Liên này ở lại với Tấm.

Tấm lại ngồi xuống, tay vỗ vỗ vào bên cạnh, mắt nhìn vào Cám lộ ý muốn Cám ngồi cạnh mình.Cám tới ngồi xuống.

Ái Phi cũng ngồi bên đối diện, như thường lệ nàng ta lại tiếp tục làm túi thơm cùng Tấm.

Nhưng hôm nay thì không, Tấm lại không làm túi thơm, chẳng thêu khăn tay cũng chẳng têm trầu, Tấm chỉ im lặng vừa mỉm cười nhìn Cám vừa nhẹ nhàng hỏi han.Tấm hỏi mọi thứ về Cám, sức khỏe, cuộc sống, tình trạng hiênn tại của Cám thế nào Tấm đều muốn được biết.

Dẫu gì đi chăng nữa Tấm vẫn chỉ có độc nhất Cám là em gái, dẫu thị Cám có ghét bỏ bản thân Tấm, dẫu những tổn thương hai chị em gây ra cho nhau quá nhiều.

Tấm nguyện làm tất cả bù đắp cho em.Đáp lại những câu hỏi của Tấm, Cám vẫn giữ đúng mực khoảng cách giữa quân và thân, từng lời nói ra đều chứa sự câu nệ, xa cách.

Điều này rõ ràng mồn một tới mức khiến Tấm trở nên mất bình tĩnh."Tử Đình à, em không cần phải xưng hô như thế đâu, em là em gái ruột của chị.

Ở đây cũng chỉ có chúng ta, em không phải xưng hô phải phép như thế đâu.

Ái Phi em có thấy phiền không?"Tấm mỉm cười nhìn sang Ái Liên, nàng ta cũng liền lắc đầu cung kính trả lời."Em không ạ.""Người là hoàng hậu nương nương, dưới một người trên vạn người, còn tiểu nữ...!dù có ở vị thế như thế nào vẫn chỉ là một thôn nữ, kém hiểu biết, không có học thức.

Tiểu nữ, lấy gan nào dám xưng hô quá phận với người."Tấm giương mắt nhìn Cám, nàng ta lặng đi một chút rồi quay sang Ái Liên bảo cô ta cùng tất cả nữ tì ra ngoài hết.

Gian điện rộng lớn như vậy lại có hai người con gái ngồi với nhau, cả không gian im lặng tới một hồi sau mới bị phá vỡ bằng một câu hỏi."Cám có thể nào tha thứ cho ta không?""Tiểu nữ không thể.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.