Tại Võng Du Tôi Trở Thành Dược Sư

Chương 15: 15: Tiểu Tam




..

Edit: Thanh Tú

Tròi toàn thấy cười cười không á.

Một bạm công niên thượng, nhẹ nhàng, tốt tính lại còn biết nấu ăn.

Tình cảm nhẹ nhàng á

———

Thịt nướng, nấm kim châm, tỏi nhuyễn, cà tím xào mỡ hành…

Nam Tinh cảm động đến rơi nước mắt lưng tròng: Tông ca là điển hình của người vợ đảm (trong lòng cậu), Nam Tinh buột miệng nhắc mấy câu, đối phương thực sự chuẩn bị tất cả những nguyên liệu này!

Đột nhiên, một mùi hương kỳ lạ xông thẳng vào xoang mũi.

"Đây là… Món cá quế hôi sao?"

Tông Nhiếp vẫn như cũ trên mặt nở một nụ cười dịu dàng: "Dựa theo cách ngươi nói, đã làm thành công.

Đây là ta cố ý để phần cho ngươi."

Nam Tinh…

Nam Tinh hận không thể nhào qua thơm đối phương một cái, moah moah moah!

"Nếm thử xem?"

"Ừm!"

Hương vị rất đặc trưng mà mùi vị rất độc đáo.

TỪng miếng thịt đầy đặn mà non mịn, như tan ở trong miệng, xương đã lọc còn rất ít, là món ngon không gì sánh bằng.

Nam Tinh ăn ăn mấy miếng, hốc mắt hơi hơi đỏ lên.

"Không đúng vị ướp ngươi nói sao?" Nam nhân ôn hòa tiếng nói vang lên.

Nam Tinh hoàn hồn, lắc đầu kịch liệt ——

Không biết là ai thiết kế trò chơi, 《 Đạp Cổ 》 đã khôi phúc chuẩn xác hương vị khi xưa của món cá quế hôi.

Nhất thời làm cậu đã tưởng rằng, bản thân đã quay trở lại là một đứa nhóc nhỏ xíu.

Nam Tinh nhớ nhà.

Cậu nhớ người ông nội đã mất, nhớ nơi mình sinh ra, lớn lên…

Rất muốn trở lại

Nhìn thấy vẻ mặt của người nào đó đang từ vui vẻ phấn chấn đột nhiên bỗng buồn bã uể oải, bộ dạng ăn cũng không còn ngon nữa.

Tông Nhiếp rũ mắt xuống, sau vội vàng lên tiếng: "Có thể phiền ngươi giúp ta một việc không, Tiểu Tam?"

Nam Tinh bị cái xưng hô là "Tiểu Tam" dọa cho hoàn hồn, không còn bộ dáng thương xuân bi thu* nữa, vội vàng nói: "Đừng gọi là Tiểu Tam! Gọi ta là …Tam..."

* Thương xuân bi thu: cảm xúc buồn bã do thay đổi mùa và cảnh vật, chủ yếu miêu tả tình cảm.

Hừm, trò thực tế ảo tạo cảm giác rất chân thực, mặt đối mặt gọi "Tam Phân Tam" cũng rất kỳ quái!

Dừng lại một chút, Nam Tinh nói: "Trong tên của đệ có chữ Tinh, vậy Tông ca cứ gọi ta là A Tinh đi."

Bạn bè trước kia đều gọi cậu là như vậy.

Nhưng gọi "A Tinh" nghe có vẻ hơi quê mùa.

Tông Nhiếp cười khẽ một tiếng: "Tiểu Tinh Thần." (Ngôi sao nhỏ)

Đậu xanh! Nam Tinh cảm thấy như bị một luồng điện chạy dọc từ xương sống thẳng lên gáy, da đầu tê dại.

Da gà da vịt nổi lên khắp người.

"Khụ......! Không cần thêm Tiểu, nghe giống như gọi tiểu hài tử ý.

Hơn nữa…" người nào đó thầm thì thì thầm, bản thân cũng không biết mình đang nói cái gì.

" Chữ Tinh trong tên của đệ không phải ý là sao trên trời.

Là Tinh trong Thiên Nam Tinh* ý, là một loại dược liệu."

* Thiên Nam Tinh (củ nưa): Chữa buồn nôn, ho có đờm, sốt rét.

Không cẩn thận, tên thật cũng lộ luôn ra rồi.

Tông Nhiếp chăm chú nhìn cậu, mỉm mỉm cười.

Da mặt dày như Nam Tinh cũng bị nhìn đến mức lỗ tai đỏ lên ——

"Tông ca, tại sao…sao cứ cười mãi thế?"

Người này không phải là cười diện than* chứ?

*Diện than: không biểu tình; cười diện than = biểu cảm trên mặt chỉ có mỗi cười.

Tông Nhiếp không trả lời, ngữ điệu tự nhiên như chưa có gì xảy ra: "Ngươi có thể dạy ta xử lý cá nóc như thế nào được không?"

Nam Tinh tự nhiên mà bị dời đi lực chú ý: "Đây là lí do mà huynh muốn nhờ ta sao!"

Tông Nhiếp khẽ gật đầu.

Nam Tinh gãi gãi má: "Đệ cũng không rõ lắm, dù sao thì nội tạng,mắt vây cá và xương? Có thể rửa sạch thì rửa thật sạch, máu của nó cũng có độc, chắc phải ngâm trong nước, các độc tố rửa sạch sẽ rồi thì không sao nữa...Nhưng chắc trong trò chơi không cần phải kĩ lưỡng như vậy? Không phải đó nên là kỹ năng của huynh sao?"

Tông Nhiếp như suy tư gì đó.

"Có phải cùng nhiệm vụ với cá quế hôi không?" Nam Tinh tò mò.

Tông Nhiếp không che giấu điều gì, "Ừm" một tiếng: "Nằm trong nhiệm vụ phụ"

"Nhiệm vụ phụ sao, nghe đã thấy hơi phiền toái rồi." Nam Tinh cầm cá gặm gặm, "Không khéo làm xong nhiệm vụ nướng cá nóc, huynh tiếp theo phải làm món côn trùng nướng gì gì đó… A, hUynh biết làm côn trùng nướng không?"

Tông Nhiếp nghe xong tỏ ra vô cùng hứng thú: "Ngươi nói thêm về cái đấy đi."

Nam Tinh nhớ lại một chút: "Giống mấy con côn trùng như châu chấu gì đó.

À, đúng rồi, còn có nhộng, rết, bò cạp cũng có thể ăn được."

Tông Nhiếp nhàn nhạt cười hỏi: " Ngươi thích không?"

Nam Tinh cũng không muốn anh hiểu lầm mình nhát gan này nọ, lắc đầu nguầy nguậy: "Không phải ta sợ sâu bọ đâu.

Có nhiều loại côn trùng là dược liệu chế thuốc mà nghe.

Chỉ là nếu trực tiếp ăn sâu bọ thì cứ kỳ quái sao ấy.

Trên đời quá nhiều món ngon, ví dụ món gà nướng thơm như vậy sao lại phải ăn chứ ói qua, rồi cả món cá quế hôi đó chưa đủ ngon sao?!"

Tông Nhiếp cười khẽ: "Ừm, ta đã biết."

Tông Nhiếp ôn thanh tiếp lời nói của cậu: "Mỗi loại đều có hương vị độc đáo riêng, mỗi người mỗi khẩu vị khác nhau."

"Huynh nói rất đúng." Nam Tinh cũng không rối rắm vấn đề này nữa, tiếp tục nói về nhiệm vụ, "Nhiệm vụ phụ khả năng là có liên quan với môn phái.

Tông ca, huynh phải làm thật nghiêm túc, bẫy rập rất nhiều."

Tông Nhiếp nhẹ gật đầu.

"Nhưng chắc Tông ca phải hơn cấp 30 rồi, hUynh chưa có môn phái nào sao?"

"Là cấp 34." Tông Nhiếp thẳng thắn thành khẩn, "Cũng có gặp qua mấy người tiếp dẫn của môn phái, nhưng cảm thấy không hứng thú lắm."

Nam Tinh có lệ mà "Oa oa" một tiếng:

"Cũng quá là Versailles* đi?"

"Versailles?"

*Versailles: mô tả “sự khoe khoang khiêm tốn”, dùng để chỉ những người phô trương sự giàu có hoặc hoặc thành công của họ một cách tế nhị, kín đáo.

Truyện đăng tải duy nhất trên w.a.t.t.p.a.d @tranthicam98

Nam Tinh đánh ha ha: "Ý là khen Tông ca lợi hại đấy!"

Tông Nhiếp không dò hỏi tới cùng, cười cười: "Trước kia chơi game đều dùng để luyện kỹ năng sinh hoạt hoặc là sẽ đi ngắm cảnh."

Nam Tinh lúc này là thực lòng khen "lợi hại": "Phật hệ như vậy mà huynh chơi lên tới cấp 34 được hả!"

* Phật hê: không đi phó bản, không PVP, không cày cấp.

Bảng xếp hạng cấp bậc hiện tại của người chơi cao nhất giờ cũng chỉ là tới cấp 34.

Đương nhiên, những người chơi xếp hạng trên top 1000 đều là cấp 34 cả.

Qua cấp 20, để thăng được lên một cấp yêu cầu phải tăng kinh nghiệm theo cấp số nhân.

Gấp năm gấp mười lần, vậy lên thời gian để lên một cấp sẽ càng ngày càng lâu.

"Cấp bậc [Đầu bếp] của huynh hình như chưa cao lắm?" Nam Tinh không khỏi cảm thấy rất kỳ lạ.

Mỗi lần Tông Nhiếp nấu, các món đều không ít, cậu cũng đã mấy lần nếm thử đồ ăn đối phương làm, đúng thật là điểm thuộc tính cộng thêm không có nhiều.

"Ừm, ta không cày độ thuần thục của chức nghiệp [Đầu bếp]." Tông Nhiếp ngừng một lát lại nói, "Điểm đều sẽ cộng vào [Thợ kim hoàn]."

Nam Tinh kinh ngạc: "Còn có cả thợ kim hoàn? Vậy anh đang chế tạo trang sức gì vậy?"

Tông Nhiếp trực tiếp chia sẻ cho cậu giới thiệu về [Thợ kim hoàn ].

"Làm bội sức sao?" Nam Tinh bừng tỉnh đại ngộ, "Chính là làm các món đồ như vòng tay, ngọc bội đúng không? Sau khi trang bị có thể làm nhân vật gia tăng thuộc tính đúng không?"

"Ừm công dụng là như vậy."

Tông Nhiếp trả lời, đưa cho cậu một đồ vật: "Mới vừa thử làm, cho ngươi."

Nhận được vật phẩm từ "Tông Nhiếp" [Vòng Ô lan thúy] (lam)

[Vòng Ô lan thúy] (lam): +25 ô chứa.

Mỗi ô chứa đựng 20 vật phẩm cùng loại.

+6 nhanh nhẹn.

Nam Tinh kinh ngạc, sau đó vui mừng mà hô to: "Tông ca, ta yêu huynh muốn chết!"

Quyết tâm không ăn cơm mềm* bị lung lay mãnh liệt!

* Ăn cơm mềm (吃软): xuất phát từ những người đàn ông ăn bám phụ nữ để đạt ích lợi.

Sống nhờ vào người khác cung cấp.

Ý là bé tính sẽ không dựa vào Tông Nhiếp nữa, buồn cười là bé ẩn ý Tông ca là vợ ẻm.

Tông Nhiếp bật cười: "Dược ngươi đưa ta càng quý hơn."

"Mới không phải vậy." Nam Tinh đáp lại, "Dược gì đó NPC cũng có bán, nào giống đạo cụ trữ vật huynh làm, này chỉ có thể dựa vào vận khí mới làm ra được."

Tông Nhiếp lắc đầu: "Chờ ngươi vào thành rồi, mỗi tuần làm nhiệm vụ thành, điểm huân công càng cao đổi càng nhiều các đạo cụ tốt."

Nam Tinh thở dài: "Còn không biết khi nào mới có thể vào thành đây, ta cũng đang làm mấy nhiệm vụ phụ, siêu phiền toái...!Còn phải tẩy tội ác, vài trăm điểm tội ác tẩy đến năm nào tháng nào a!"

Nhận được vật phẩm từ "Tông Nhiếp" [Y phục dạ hành thông thường] (lam)

Nam Tinh: "......"

Tông Nhiếp cười hỏi: "Sao không nhận?" Dừng một chút, anh giải thích, "Đây là ta cùng người khác trao đổi được.

Chức nghiệp đối phương là [Thợ may], hắn hiện tại chỉ có thể chế tác ra y phục dạ hành có phẩm chất như này thôi."

Nam Tinh rối rắm ba giây, vẫn là không nhịn được mà nhận ——

"Vậy về sau…dược của Tông ca ta sẽ lo!"

Nam Tinh thề son sắt, cam đoan: "Đừng thấy ta hiện tại cấp bậc còn thấp, qua mấy ngày nữa độ thuần thục tăng lên rồi, là có thể sản xuất càng nhiều [Hội sinh]! Cấp bậc của Tông ca hiện giờ, dùng [đại hoàn đan] chắc không tăng nhiều lắm?"

Tông Nhiếp cũng không từ chối, cười nói: "Vất vả ngươi rồi."

Nam Tinh lắc đầu, cảm xúc mênh mông dâng trào trong lòng: Nơi nào mới có thể tìm được người ôn nhu, rộng lượng lại mạnh mẽ như Tông ca đây?

"Ca, từ nay về sau anh sẽ là người anh trai trai thân thiết của em!" Cậu "chẳng biết xấu hổ" mà ôm cái đùi vàng này.

—— Tuy hắn cùng Tông ca mới nhận thức không lâu, nhưng cổ nhân có câu, "Bạch thủ như tân, có người khuynh cái như cố*".

Cậu cùng Tông ca giống như chính là vừa gặp đã yêu vậy!

* Bạch thủ như tân, khuynh cái như cố: Mặc dù có người quen biết đã lâu nhưng lại như người mới quen.

Lại như có người mới gặp mà như quen biết đã lâu.

Ý là độ hiểu nhau không thể đo bằng thời gian.

Tông Nhiếp không khỏi bật cười, xem người nào đó hấp tấp bộp chộp, ăn tỏi tây (hành baro) nướng thiếu chút nữa bị bỏng môi, liền lấy ra một ly nước: "Uống chút gì đi?"

Nam Tinh tiếp nhận liền uống một hớp lớn, chép chép miệng: "Trà bưởi mật ong sao?"

Tông Nhiếp gật gật đầu: "Cũng là thức uống ta mới thử làm."

Nam Tinh giơ lên ngón tay cái: "Uống ngon!"

Thuộc tính tuy không thêm được nhiều lắm, nhưng hương vị ngon là được rồi.

"Đúng rồi Tông ca." Nam Tinh đặt câu hỏi, "Mỗi ngày tổng cộng tăng được 288 điểm sinh lực, anh lại đều dùng cho nấu nướng, làm bội sức, còn đi câu cá nữa.

Sao đủ dùng vậy?"

Tông Nhiếp kiên nhẫn giải thích: "Nguyên liệu bình thường đều có thể ra thị tập (chợ), có một nhóm người chuyên thu thập, gieo trồng, v.v..."

Nam Tinh tỉnh ngộ: "Như vậy thật tiết kiệm thời gian mà, còn có thể đỡ dùng quá nhiều sinh lực."

Tông Nhiếp lại nói: "Phần lớn ở các nơi chủ thành đều có trà quán, buổi sáng mở cửa từ 8:00-10:00, giữa trưa là 12:00-14:00, buổi tối thì 18:00-20:00 là đóng cửa.

Tới đấy gọi trà [Hoa Lan Đinh Khê] mỗi ly bán 60 văn, có thể +30 điểm sinh lực, giới hạn mỗi ngày có thể uống 3 ly."

"Ba sáu mười tám*, cũng chính là mỗi ngày phải tốn 180 văn," Nam Tinh lẩm bẩm nói, "Quá đắt đi, ai có thể mỗi ngày đều uống được chứ?" (đoạn này hình như ẻm đang tính).

Tông Nhiếp ôn nhu nói: "Ngươi có thể bán dược, đặc biệt là [Hội sinh] và [Dương xuân lộ], tuyệt đối là cung không đủ cầu."(số lượng sx không kịp đáp ứng nhu cầu mua)

Nam Tinh gật đầu: "Ta có nghĩ tới, nhưng hiện không có thời gian, bày quán gì đó cũng rất phiền toái."

Tông Nhiếp đưa ra kiến nghị: "Vậy thuê cửa hàng, nhưng phải trả 14% thuế cùng 5% phí thủ tục."

Nam Tinh hít một hơi: "Này cũng quá ăn cướp ban ngày rồi?"

Tông Nhiếp đáp lại: "Chờ ngươi sau này chế ra dược phẩm càng cao cấp, việc buôn bán sẽ càng thuận tiện hơn." Dừng một chút, anh lại bổ sung thêm " Nếu có vật phẩm quý hiếm có thể niêm yết giá hoặc mang đi đấu giá ở Thương thành.

Việc buôn bán qua lại đều sẽ ẩn danh tính chủ tiệm, ngươi không cần lo lắng bị người khác theo dõi."

"Như vậy sao?" Nam Tinh nghĩ nghĩ.

"Vậy chờ khi đệ vào thành rồi sẽ thử đi xem cửa tiệm xung quanh một chút...!Trong khoảng thời gian này có lẽ nên tích cóp một ít dược."

"Về sinh lực," Tông Nhiếp tiếp tục đề tài lúc trước, "Ta nghe nói còn có một loại đan dược có cộng sinh lực.

Người này lấy được là thông qua nhiệm vụ sư môn, có một số người đi trộm tiêu nhưng hơi ít."

*Nhiệm vụ chạy tiêu: một số người sẽ nhân cơ hội trộm, đánh để cướp đồ.

Tông Nhiếp lại nói tiếp: "Qua một đoạn thời gian, hẳn là sẽ có người treo trên sạp bán.

Vậy ra trong trò chơi này đa phần với những vật phẩm cho người chơi kỹ năng sinh hoạt mọi người không có hứng thú lắm.

"Nếu không phải Tông ca nói cho đệ, đệ cũng sẽ không biết mấy chuyện này...!Trên diễn đàn cũng không có nói tới."

Tông Nhiếp lắc đầu: "Có một số tin tức đại bang hội sẽ mua, nên nhiều tin không có đâu."

"Sao cả cái này Tông ca cũng biết vậy?"

Tông Nhiếp: "Có quen biết mấy bằng hữu ở trong mấy bang hội lớn thôi"

Nam Tinh cảm khái: "Tông ca, ngươi nhân duyên thật tốt á."

Tông Nhiếp cười khẽ ra tiếng.

"Đúng rồi.

Tông ca, huynh ở trong cái bang hội nào vậy?"

Cậu sẽ tranh thủ hỏi xem bang hội đối phương là gì.

Chắc có thể xin vào được...!Về phần "Di Hồng Viện" mà Ngũ Gia Bì đề cập tới.

Khụ, Tông ca nhìn chính trực như vậy chắc không phải ở Di Hồng Viện đâu!

"Tạm thời không vào bang hội." Tông Nhiếp nói.

"Hả?"

Đối phương giải thích: "Trước mắt, tác dụng khi vào bang hội không lớn, chờ xem đã."

"Vậy là chưa có nhiệm vụ bang hội sao?"

Tông Nhiếp: "Khả năng phải chờ tới lần cập nhật sau."

Nam Tinh hiểu ra rồi, không cố chấp nữa: "Vậy đệ đây cũng chờ.!" Ho nhẹ một tiếng, "Đến lúc đó hai ta cùng vào một bang hội nhé? Nếu gặp phải nhiệm vụ gì đó khó, không sợ phải làm một mình."

Tông Nhiếp tâm tình vô cùng tốt mà đáp ứng: "Ừm."

Nam Tinh thỏa mãn.

Hai người ăn uống no đủ rồi, Nam Tinh duỗi duỗi người ——

"Huynh cũng không off sao? Vậy buổi tối vào lều trại với ta nghỉ đi?"

Tông Nhiếp khóe miệng nhếch lên: "Vậy quấy rầy rồi."

———

*Trà Hoa Lan Đinh Khê: một loại trà nổi tiếng ở thị trấn Đinh Khế, thành phố Tuyên Thành, tỉnh An Huy, là chỉ dẫn địa lý nông sản quốc gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.