Tái Sinh Thành Một Quả Trứng Rồng - Hướng Về Mục Tiêu Trở Thành Kẻ Mạnh Nhất

Chương 263-264: Ác Mộng - Cuộc Tấn Công




263: Ác Mộng

Sau khi nhập tiệc hết số cống phẩm cùng cô bạn, tôi nghỉ ngơi trong ngôi đền.

Cô nàng lăn qua là ngủ ngay, còn tôi thì hơi khó.

Sộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạtsộtsoạt.

...Lũ nhện Araenie non cứ bò xung quanh một cách hăng say.

Làm phiền tôi không ngủ được.

Im lặng một chút cái coi.

“Ngaa…”

Cô bạn thì ngáy vô tư.

Mẹ nó, sao chỉ có tôi…?

Chẳng lẽ còn có kỹ năng nào đó giúp cô đi vào giấc ngủ.

Tôi mà cũng có là ngủ liền luôn khỏi quan tâm chỗ nằm.

Dù nhắm chặt mắt lại cũng không yên, nên tôi quay qua nhìn cô bạn thở phì phò…

Tôi không biết khi mình tiến hóa lên cô ấy có biến mất đi không?

Cô nàng đã cứu tôi vô số lần.

Từ lúc đầu khi chưa hiểu nhau, cả hai đều cắn lộn chí chóe, nhưng giờ cô ấy là người bạn cực kỳ thân thiết và đồng đội chí cốt.

Thật trớ trêu, nghĩ lại khi mình bắt gặp con chó hai đầu, tôi đã thề sẽ không bao giờ tiến hóa theo cách đó.

Liệu trong tương lai tôi còn giữ được hình thái này?

Nếu không tôi cũng chẳng muốn tiến hóa làm gì.

Bản thân lúc này cũng đã đủ mạnh rồi, vì vậy tôi sẽ không còn bị buộc phải mất thứ gì đó lần nữa.

Tôi chưa gặp phải quái thú hạng A nào khác, ngay cả tướng quân Adofu cũng chỉ mạnh hơn hạng C một chút.

Dù vậy thông cảm chứ tôi cũng không muốn tiến hóa lên rồng ba đầu đâu.

Sự bon chen mà chúng tôi gây ra cho nhau thì sẽ chẳng hoàn thành chuyện gì cả.

【 】

Ể?

Hình như vừa rồi ý thức của tôi có nháy lên khoảng trống gì đó…

Chẳng lẽ là Thần ngôn?

Trông không giống một tin nhắn, hơn nữa tôi đâu có đánh quái hay làm gì, chắc chỉ do tưởng tượng.

Chắc là bị lag.

Với cái thế giới do tác giả làm ra rồi thằng trans dịch bậy lại thì lỗi cũng không lạ.

Mãi suy nghĩ và thế là tôi chìm dần vào cõi mộng.

Sộtsoạtsộtsoạt, sộtsoạtsộtsoạt.

Tôi chợt tỉnh dậy vì tiếng lũ nhện cào cấu sát lỗ tai...

Khi nào chúng mới chịu nghỉ vậy?

Một con bám lên mũi tôi.

Cọ nhột nhột làm tôi muốn nhảy mũi.

Mày làm cái quái gì thế?!

Tôi lắc đầu làm con nhện rơi xuống rồi tôi ngồi dậy.

“Guachhonh!”

Cô bạn bên cạnh hắt hơi mạnh.

Cô cũng bị đánh thức rồi hả?

Tôi thấy đuôi mình hơi ngứa ngáy vì chúng bu một cục vào đó.

Bọn mày quá quắt lắm rồi…

Bỗng lũ nhện phân tán ra.

Ở giữa là một con Abyss.

Nó vung cả tám cái chân làm lũ nhện văng đi.

Xem ra lũ nhện không bị thương nghiêm trọng.

Abyss là quái hạng C còn Araenie là hạng E.

Do khác biệt về cấp bậc thì chúng dễ bị làm thịt hơn là bị đánh bay ra.

Tôi đoán chúng sẽ ổn th… LẠI LÀ NGƯƠI HẢ?!

Chắc chắn nó đã ẩn thân vì tôi phát hiện ra muộn màng trong đau đớn.

Vì vậy mà lũ nhện cọ mũi để đánh thức tôi.

Thế mà trong tình huống này tôi vẫn bình tĩnh đến không ngờ.

Tôi cũng không lấy làm thú vị dù đã quen bị một con bám lên người.

“GaaaaaaahaaaaaAhaah!”

Cô bạn gào rống kinh hoàng.

Chắc cô ấy còn hãi lắm.

“A, ze, hou… ge, 〖Gió lốc〗”

Aro hướng cánh tay về phía đuôi của tôi.

Một cơn lốc thu nhỏ tấn công Abyss.

Bị cuốn đi, miệng của nó vụt ra khỏi người tôi.

Nhưng ngọn gió đã tan biến ngay, nó quấn những cái chân dài ngoằng quanh đuôi tôi rồi mở miệng đe dọa Aro.

“VeeEEE!”

Nó mở rộng hàm, để lộ vô số những cái răng đáng sợ bên trong…

Nhìn kỹ lại thì lũ này có hai cặp hàm.

Tôi đã không để ý vì ngại nhìn, hay đúng hơn là nôn mửa.

Rồi tôi nâng đuôi lên.

Chất dịch màu vàng nó phun ra trượt Aro, dính vào vách tường.

Bức tường bị bào mòn kêu lên lèo xèo.

Vậy là nó muốn trả đũa đòn 〖Gió lốc〗.

Có khi mọi kỹ năng của nó đều ghê tởm.

Tôi vung đuôi mạnh hơn lên trần nhà.

“VeAah!”

Toàn bộ ngôi đền rung lắc.

Chất dịch trên người con Abyss tuôn ra nhầy nhụa.

Tôi tiếp tục nện nó xuống đất.

Bị nghiền nát, chân nó co giật.

Một cái chân đã bị mất qua những đòn vừa rồi, chỉ còn lại bảy chân mà thôi.

Tôi quay sang ghim sâu móng vuốt xuống lưng nó.

【Đã nhận được 173 điểm kinh nghiệm】

【Danh hiệu 〖Trứng biết đi: Cấp -〗 được kích hoạt, nhận thêm 173 điểm kinh nghiệm】

【Cấp độ của 〖Ouroboros〗 đã tăng từ 65 lên 66】

Ọe, có con Abyss dính vào kẽ chân của tôi...

Bẩn cả đuôi nữa, phải đi rửa lại rồi.

...Chẳng phải tỷ lệ đụng phải tụi này hơi bị cao rồi sao?

Cái quái gì đây?

Tôi có cảm giác không tốt lành…

Quên nữa, Aro và lũ nhện non cũng có tham gia trận chiến, họ có được tăng cấp không?

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Tên: Aro

Chủng loài: Pháp sư Revaana (Revaana Mage)

Trạng thái: Bị nguyền rủa

Cấp độ: 3/30

HP: 50/54

MP: 44/55

‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐‐

Ồ! Tôi không ngờ cô nhóc tiến triển nhanh như lúc còn ở dạng tiến hóa trước, có vẻ cấp độ đã tăng lên một khoản kha khá.

Dĩ nhiên khả năng lên cấp ở những giai đoạn đầu luôn rất nhanh nhưng đây đã là thành tích đáng nể.

Thời điểm tiến hóa tiếp theo sẽ không lâu đâu.

“Gaah! Gaaah!”

Gì vậy bạn tôi?

「Có hai con, ở đuôi!」

Eh…?

Tôi thấy vẫn còn chân của nó dính trên đấy.

Vung vẫy như thể còn sống.

“GuaooOOOOh!”

Tôi lắc đuôi làm cái chân bay đi.

Như thường lệ, lũ nhện lại túm tụm vào xác của con Abyss.

Một con đuổi theo cái chân mà tôi hất văng.

Bao tử tụi này mạnh ghê thật.

Vừa nhẹ nhõm thì 〖Cảm quan〗 lại đánh động.

Có một số tín hiệu đang tiến đến ngôi đền.

Chúng là… con người.

Tôi đưa cử chỉ căn nhắc Aro.

Con bé gật đầu, nhặt lấy thỏ đất sét rồi chạy sâu vào ngôi đền.

Tôi đưa đầu ra trông thấy Hibi và Baron xuất hiện.

Vẫn là hai người họ, có lẽ Baron là vệ sĩ của cô ấy.

Họ chạy với dáng vẻ gấp rút.

Nhưng vì Baron chạy nhanh hơn nên thỉnh thoảng dừng lại để chờ Hibi bắt kịp…

Hibi đeo mặt nạ nên tôi không nhìn được biểu cảm, nhưng Baron thì xanh lè.

Khi nhìn thấy tôi thì anh ta yên lòng lại hẳn.

“Kinh khủng quá! Ngôi làng đang trong tình trạng khủng hoảng…! Xin hãy cho chúng thần yếu kém mượn sức mạnh của ngài?”

Đến nơi trước tiên, Baron quỳ xuống đất cúi đầu với tôi.

C- Có chuyện gì thế?!

Sao mà phải hối hả vậy?

Hibi đến sau, hít lấy hơi phía sau mặt nạ.

“...Baron, lui ra.”

“T- Thứ lỗi thưa Hibi. Do, do tôi vội quá…”

Baron cúi chào tôi và Hibi rồi lùi lại.

264: Cuộc Tấn Công

Sau khi liếc nhìn Baron trong bộ dạng bồn chồn, Hibi hướng về tôi.

Nhẩm thầm câu chú trong miệng, cô ấy kết nối với tôi bằng 〖Thần giao cách cảm〗.

「...Sự thật là, ngôi làng của chúng thần bị tấn công. Vì vậy cần tới sự giúp đỡ của ngài」

N- Ngôi làng?

「Trẻ em và phụ nữ đã trú trong hầm hội trường, nhưng số lượng kẻ thù rất đông đảo, cứ thế này sẽ...」

H- Hiểu rồi.

Chúng ta phải khẩn trương lên phải không?

Hay là cứ đi rồi nghe giải thích trên đường luôn?

「Cảm tạ ơn phước của ngài Long thần rất nhiều」

Hibi khẽ cúi đầu.

Và giống lần trước, tôi đặt hai người họ lên lưng tiến về ngôi làng.

Trên đường còn phát hiện ra một con Abyss khác.

Tôi không có thời gian nên bỏ qua coi như chưa trông thấy.

Một cuộc tấn công ư…

Cô ấy nói đến sự việc nghiêm trọng.

Chẳng lẽ là một đàn quái thú?

Hay ngôi làng chống đối Long thần mở một cuộc xâm lăng?

Không, họ chẳng có lý do nào cả.

Việc trừ khử con Manticore không tài nào khiến mối quan hệ giữa cả hai căng thẳng hơn cả?

Còn điều gì tôi bỏ sót chăng?

Ngôi làng rồi cũng lộ diện.

Tôi truyền ý nghĩ cho Hibi.

Rốt cuộc là thứ gì tấn công các người, tôi chưa hiểu?

「...Chính là chúng」

Chúng?

Qua lời cô ấy, tôi tự tận mắt chứng kiến.

Ba người đàn ông Lithovar đứng tựa lưng với nhau giữ chặt cây giáo.

Có một người khác dính máu được cõng trên người họ.

Nhưng tôi vẫn chưa thấy kẻ thù mà họ đang đối mặt.

Bọn họ cẩn thận quan sát xung quanh, nhưng khi trông thấy tôi cảm giác bất an đã tan biến.

“Long thần đến rồi kìa!”

“Đồ ngốc! Đừng mất tập trung!”

Sau khi người thứ hai dứt lời, một bóng đen nhảy ra tấn công họ.

Với tám cái chân ngọ nguậy, lại là Abyss chứ đâu.

“Coi chừng! Chúng đến rồi!”

“Bình tĩnh mà đáp trả!”

Cả ba cùng đổi hướng đối mặt với Abyss nhưng một con khác xuất hiện phía sau họ.

C- Có hai con ư?

“GuoooOOOOOh!”

Giật mình bởi tiếng 〖Gầm〗của tôi, chúng biến vào trong làng, khuất khỏi tầm mắt.

Tôi đã đuổi chúng đi rồi nhưng lại chạy vào trong làng.

Khốn nạn!

Đang nghĩ tại sao chúng lại ra nhiều thế, giờ cả ngôi làng cũng có.

Tôi để Hibi và Baron xuống.

Cô bạn nhìn hướng lũ Abyss bỏ chạy.

Ánh mắt hiện rõ cô ấy muốn chúng bớt hϊếp dâʍ thị giác lại.

Tôi cũng thế.

Quay lại để hỏi Hibi.

Sao số lượng chúng nhiều vậy?

「Đang đến thời kỳ sinh sản của Abyss, vì vậy chúng hoạt động tích cực thu thập nguồn dinh dưỡng để đẻ trứng. Nhưng không rõ lý do vì sao số lượng chúng tăng mạnh trong những năm gần đây, với quy mô và tần suất tấn công ngày một nhiều hơn theo từng năm… Thần tin chúng tấn công ngôi làng vì có nguồn thực phẩm dồi dào nhất」

Ọeeee…

Tôi không cần biết tới mấy thông tin đó.

Mà kệ, với vai trò là Long thần, tôi phải quen dần thôi.

Hiện tại số lượng chúng ở đây bao nhiêu?

「Vì chúng ẩn thân nên thần không thể đưa ra số liệu cụ thể. Thần chắc là có hơn hai mươi」

Ố ồ, Abyss là quái thú hạng C.

Không có nhiều người chống lại được bọn chúng trong trận chiến một chọi một cả.

Huống hồ gì tới tận hai mươi con.

Ngôi làng này đã tồn tại rất vững vàng dù Long thần tạm vắng mặt.

「Nếu chúng ta không triệt tiêu số lượng chúng lại dù chỉ một chút, tình hình sẽ còn tồi tệ hơn nữa sau mùa sinh sản...」

Trong tâm trí tôi hình dung ra hàng trăm con Abyss xếp cả bầy.

Này, đừng khơi dậy trí tưởng tượng nữa...

Tính theo khả năng gây hại, chẳng phải Abyss còn nguy hiểm hơn Manticore sao?

Một đại dịch nghiêm trọng.

Dù chẳng lấy làm nhiệt tình nhưng tôi đành tham dự thôi.

“Thả ra! Thả ta ra, lũ man rợ!”

Tôi nghe thấy có người la hét phía sau.

“Ah! Sư tế Hibi đến đúng lúc lắm. Sự thật là tôi trông thấy một nhà thám hiểm và chỉ định hù dọa đuổi anh ta đi, nhưng anh ta đã bị thương… có lẽ bởi một con Abyss.”

Hai thanh niên Lithovar đang chăm sóc một người đàn ông dính máu.

Anh ta như đang mặc bộ quân phục màu xanh với quần ống màu đỏ.

Bởi vì đang hoảng loạn, anh chàng dzẫy điên cuồng dù đang bị thương nặng.

Có lẽ do máu dính vào mắt nên không biết chuyện xảy ra xung quanh.

Trên người còn có vỏ kiếm nhưng không có thanh kiếm.

Chắc là đánh mất rồi.

Một nhà thám hiểm ư.

Họ trở nên phổ biến thật.

Nhưng anh ta góp mặt không đúng thời điểm rồi.

Nếu tôi là con người sẽ không đời nào nhào vô khu vực có mấy con gián khổng lồ bò loanh quanh cả.

“Có vẻ anh ấy không bị tấn công bởi… quái thú khác. Hãy mang anh ta đến hầm hội trường rồi chữa trị đi.”

“Đã rõ. L- Làm ơn bớt điên lên cái đi, chúng ta đang ở trong tình trạng nguy hiểm. Nếu không nhanh đến nơi trú ẩn là chết chắc đấy.”

“Im đi lũ khốn! Ta biết các ngươi định hiến tế ta cho quỷ thần mà!”

Họ vác anh ta lên mang đi.

Thậm chí không kịp để tôi nhờ cô bạn 〖Hồi sức tăng cường〗.

Cũng chẳng có thời gian đuổi theo họ làm gì.

Cứ ồn ào inh ỏi vậy là còn khỏe chán…

“Anh còn có người bạn nào khác đi theo không? Họ ổn chứ?”

“Câm miệng! Ta không có gì để nói với các ngươi cả!”

Anh ta vẫn liên tục la lối tới khi mất dạng…

Đến tận Adofu còn bảo là bộ tộc Lithovar rất nguy hiểm thì phản ứng như vậy là điều bình thường.

Quả thật họ rất tốt bụng, buồn biết bao.

Tôi phải để mắt đến vấn đề quan trọng hơn.

Dò xét xung quanh đề phòng lũ Abyss bằng 〖Cảm quan〗, tôi đối diện đến trung tâm ngôi làng.

Phần lớn người dân ở dưới hầm trú ẩn nên tôi khó thấy bóng dáng của bất kỳ ai.

Abyss có thể ẩn thân nên tôi thay đổi cách tiếp cận tìm kiếm con người thì hơn.

Tôi bắt được một số tín hiệu nên đến chỗ họ ngay.

“Ở trong nhà rất nguy hiểm. Chúng tôi sẽ dẫn mọi người đến hầm trú!”

“Đ- Được…”

Có vài thanh niên tìm kiếm những người không có khả năng chiến đấu, trẻ em và người già.

Có nên giúp họ không nhỉ?

Tôi đi quanh khắp các căn nhà quan sát, rồi họ phát hiện ra tôi.

“Ah, ngài Long thần!”

Lũ trẻ vẫy tay mừng rỡ.

Tôi vẫn chưa quen việc được đối xử như vậy, ngại qué.

Ngay tức khắc, lớp đất xới tung và lũ Abyss xuất hiện phía sau họ.

“““VeEeeeeh!”””

Cả ba con một lúc.

Bọn chúng nấp bên dưới mặt đất?!

Không thể để mất cảnh giác được!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.