Nàng nhớ tới vết máu bên ngoài nhà, biết hắn đi đến đây đã chống đỡ không nổi, liều mạng dùng khí lực cuối cùng đem vết máu lưu tại chỗ khác, đằng sau là cánh rừng rậm - - nếu truy binh chứng kiến vết máu, vào cánh rừng, là được giải thoát nhất thời.
Thân thể hắn đã hao tổn tới cực điểm, nếu không lúc trước làm rơi mảnh vải rách cũng không biết.
Nơi này không thể lại lưu!
Đem vết thương trên người hắn băng sơ, lau mồ hôi lạnh thấm ướt, nàng phảng phất tìm được dũng khí, cười nói: "Ngốc tử, ta nhất định có thể đem ngươi cứu ra ngoài, ta lần trước cõng ngươi đi cần y, còn nhớ sao, tại đào nguyên trấn... Lần này cũng giống vậy! Tía Tô nàng sẽ phù hộ chúng ta."
Lúc nói nàng vô ý thức nhìn lên tượng thần Tía Tô.
Trong lòng hoảng hốt.
Rõ ràng đã thấy một lần, lúc này nhưng có cỗ cảm giác kinh hồn táng đảm.
Có dung mạo giống Truy Truy.
Nàng nhìn tượng thần, tượng thần cũng nhìn nàng. Người này mặc đại phục màu đỏ, mặt như trăng tròn.
Cặp mắt phảng phất có ánh mắt, đang thẳng tắp nhìn chằm chằm nàng, con mắt đen sắc, khóe miệng như cười như không.
Truy Truy cũng thích mặc đồ đỏ.
Một tích tắc này, nàng không biết Truy Truy đang nhìn nàng, hay hồng y Tía Tô này.
Nàng gấp rút thu nhiếp tâm thần, cõng Long Phi Ly lên.
Mặc dù sống lưng đau nhức, lần này lại nhất cử có hiệu quả, một lần liền đem được hắn lên lưng, nàng cười cười, định ra cửa lớn.
Bên ngoài, lại có thanh âm truyền đến.
Trong lòng nàng nhảy loạn, sức nặng nam nhân sau lưng làm lưng của nàng cong xuống, nàng đứng tại nguyên chỗ, ngưng thần nghe qua.
- - Chủ tử, bên kia có vết máu.
- - Ngươi phái người đến khu rừng đằng sau lục soát đi, mặt khác, phái người đến mỗi hộ nông trại đi tìm! Hắn bị thương rất nặng, nếu không tìm người xử lý miệng vết thương, tất mất mạng.
- - Thuộc hạ hiểu! Chủ tử, ngươi cũng bị thương, thuộc hạ đỡ ngươi đến nông trại nghỉ ngơi một chút?
- - Đúng vậy, kiếm của Long Phi Ly nghe nói do hàn thiết dưới đáy biển sâu vạn năm tạo thành, kiếm quang lợi hại, mặc dù không bị thương nặng, cũng phải cẩn thận chữa trị.
- - Ừ.
Tuyền Cơ gắt gao cắn răng, trên trán, lòng bàn tay, tất cả đầy mồ hôi. Trên lưng y phục ướt đẫm, không biết là máu Long Phi Ly, hay là mồ hôi nàng.
Ngoài miếu Long Hậu.
Năm sáu nam tử áo đen vây bốn phía quanh một nam tử trẻ tuổi áo bào xanh ngọc.
Hắn đôi mắt nửa khép, trầm tĩnh chằm chằm nhìn trên người mấy hắc y nhân xếp hàng trước cửa mấy căn nhà nông dân, lại có những người khác hướng vết máu vươn dài sau nhà lục soát.
"Chủ tử, thuộc hạ đỡ ngươi qua."
Hai gã nam tử áo đen kính cẩn nâng phía trên tay hắn.
Nam tử áo lam đi vài bước, ánh mắt tà tà nhảy lên, nhạt giọng: "Đỡ ta đi vào miếu Tía Tô."
"Miếu Tía Tô?" Nam tử áo đen vừa lên tiếng nghi hoặc.
Một nam tử khác cười mắng, "Ngươi biết cái gì! Chủ tử nói Tía Tô miếu chính là miếu Long Hậu này."
Nam tử kia hơi không cam lòng, đang muốn bác biện vài câu, đột nhiên chứng kiến nam tử áo lam hơi trầm xuống ánh mắt, trong lòng cả kinh, không dám nói nữa.
...
Đi vào miếu thờ, chỉ thấy trong miếu một mảnh đen nhánh, không động tĩnh.
Nam tử áo lam nhẹ giọng phân phó nói: "Đem đèn chỉnh sáng lên."
"Vâng."
Nam tử áo đen gấp rút đi thu xếp, liếc về hướng một gã nam tử áo đen khác, nói: "Hôm nay ở chợ chúng ta đánh một trận có hiệu quả, sau lại đem đám người Long Phi Ly tách ra. Bọn họ bây giờ đều chạy phân tán khắp nơi. Ngươi đi tìm Ngọc Kết Tử, truyền khẩu lệnh của ta, tất yếu phải lục soát tra kỹ, mau chóng đem mọi người đều bắt. Lần này nếu cơ hội tốt lướt qua, vạn nhất quân đội triều đình tới kịp, tức kiếm củi ba năm thiêu một giờ."
Nam tử kia vâng một tiếng.
Ngọn đèn dầu chợt sáng lên.
Hai tử gã nam tử áo đen đang muốn dìu nam tử áo lam ngồi xuống, người trước lại ngăn lại, ánh mắt chậm rãi xẹt qua trên mặt đất, khóe môi cong lên, cười lạnh, "Không cần mất công tìm, có kết quả rồi!"
Mọi người rùng mình, trên mặt đất, vết máu vấy bẩn đầy đất, trong miếu đã có người tới, hoặc là, hiện tại đang có người núp!
Nam tử áo lam vung tay lên, mấy người liền phân tán ra, hướng mặt trước tượng thần đi đến.
Bên trong miếu thờ, chỉ có sau lưng tượng thần Tía Tô và vài tượng thị nữ có thể giấu người.
"Ta ở chỗ này."
Âm thanh nổi lên làm mọi người kinh hãi, nam tử áo lam từ trước đến nay vẫn trấn định trầm ổn cũng hơi chấn động.
Một cô gái áo tím từ sau lưng tượng thần nhẹ nhàng nhảy xuống.
Bàn sau tượng thần rất cao, cô gái nhảy không vững té xuống, ngã nhào trên đất.
Mọi người đang muốn tới bắt nàng, nam tử áo lam đã lên tiếng khiển trách, "Đừng đụng nàng!"
Mọi người cả kinh, thân hình nam tử áo lam thân hình nhanh như chớp đến trước mặt cô gái áo tím, sít sao ấn lên vai của nàng, nghiêm giọng: "Là ngươi!"
Mọi người thấy ánh mắt nóng rực của chủ tử, khóe mắt đuôi mày lại lộ vẻ vui mừng, nghe hắn hỏi: "Làm sao ngươi bị thương?"
"Ở trong chợ, ngươi an bài người muốn đẩy ta vào chỗ chết, ta bị thương lại có cái gì không đúng? Thất vương gia!" Cô gái cười lạnh hỏi ngược lại.
Nam tử áo lam sắc mặt trầm xuống, khuôn mặt tuấn dật tú nhã, đúng là Thất vương gia Long Chỉnh Văn biến mất tung tích lúc đế đô loạn lạc.
"Tuyền Cơ." Long Chỉnh Văn nắm chặt vai cánh tay cô gái trước mắt, nhẹ giọng: "Đây chẳng qua chỉ là kế dụ địch, Long Phi Ly chắc chắn cứu ngươi! Dù hắn còn chưa kịp cứu ngươi, ta đã sớm hạ mệnh lệnh, bọn họ cũng sẽ không tổn thương ngươi."