Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 364: Chém giết trăm người (7)




Đêm, tại Phượng Thứu cung.

Tại đình các bên ngoài viện có hơn người bậc thang kéo lên, Long Phi Ly một mình một người lạnh lùng đứng phía trên, một thân cẩm bào màu trắng, mắt lạnh như sương chăm chú theo dõi cấm quân đang hành hình phía trước. Đoạn Ngọc Hằng đứng cạnh bàn chém (*vốn là giam trảm=cẩu đầu trảm, long đầu trảm=máy chém), Từ Hi, Thanh Phong phân đứng ở hai bên.

Tuyền Cơ dường như không thể tin vào mắt mình, cố nhìn cho rõ sẽ thấy hơn mười người đang bị cấm quân kìm giữ, trên đất la liệt những thi thể bị chặt đứt đầu của cung nữ, nội thị… Nền gạch bạch ngọc giờ đã không còn nhận ra màu sắc vốn có, máu đã chảy thành suối đỏ. Tiếng la khóc, mùi máu tanh ngập ngụa trong không khí. Đèn đuốc được thắp sáng, trong đám người hỗn độn có thể nhận ra hoàng hậu, Hoa phi, Tuệ phi, các cung tần mỹ nữ đều có mặt; xung quanh còn chật ních vô số cung nhân tụ lại thành từng nhóm. Thỉnh thoảng vang lên tiếng tru tréo, khóc lóc của vài cung nhân vì chịu không nổi hình phạt. Sắc mặt hoàng hậu lúc này trông trắng bệch, hai mắt sưng đỏ.

Tuyền Cơ cố chịu đựng cơn choáng váng, nheo mắt nhìn đám người chưa bị xử trảm phía giữa sân. Có hơn mười cung nữ, Tuyền Cơ nhận ra được bọn họ đều là tỳ nữ của hoàng hậu. Trong đó, còn có hai gã tỳ nữ đã từng gặp ở Thương Thủy hiên và trong lần tìm kiếm Tuyết nhi tại Phượng Thứu cung. Phía sau là một người không ngừng khóc lóc, run rẩy – là lão ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu. Và ngay sau lưng lão ma ma chính là — An Cẩn; và còn có hai đại tiểu nha hoàn A Thi – A Tố trước kia của ả.

Nàng ẩn trong đám người, nghe tiếng la hét, tiếng bình luận… bản thân nàng cũng đang phát run vì sợ hãi, ngay cả yết hầu muốn phát ra chút âm thanh gì đó nhưng cũng cứng lại. Thôi y nữ đứng bên cạnh đã muốn nóng nảy:

– Nương nương, nô tỳ đưa người trở về!

“Niên Tuyền Cơ!” – một tiếng thét vang lên khiến Tuyền Cơ giật mình. Vô số ánh mắt lập tức phóng tới nàng. Đám người phía trước từ từ tách sang hai bên, thân ảnh An Cẩn loạng choạng lao ra, nghiến răng cười lạnh:

– Thế nào? Đến tiễn ta sao?

Trong lòng Tuyền Cơ lúc này ngổn ngang đủ mọi cảm xúc; còn nam tử đứng trên bậc thang đã không kiên nhẫn nhướng mày rồi lập tức bước nhanh xuống, đi về phía nàng, vẻ mặt thân thiết:

– Sao lại qua đây?

– A Ly, vì sao —-

Long Phi Ly không để nàng nói hết câu, cắt ngang:

– Không vì sao cả. Lâm Tư Chính đã tra ra, là đám nội thị, cung nữ trong cung hoàng hậu bị An Cẩn xui khiến lấy hình nhân đâm châm giá họa hãm hại nàng. Trẫm đã sớm nói nếu tra ra sẽ lập tức luận tội chịu trọng hình.

– Nhưng lão ma ma kia là ma ma bên cạnh Thái hoàng thái hậu, việc này chẳng phải ngang nhiên đắc tội với tổ mẫu?

Long Phi Ly không đáp mà vươn tay khẽ xoa xoa hai má nàng, giọng điệu cực nhẹ, cực quan tâm:

– Còn đau không?

Tuyền Cơ ngẩn người, mãi một lúc mới sực nhớ ra chuyện mình bị lão ma ma kia đánh mấy cái bạt tai. Nhớ rồi mới khiến nàng hốt hoảng, bật thốt ra:

– Chàng định làm bạo quân!

Dưới ánh sáng chớp choáng của đèn đuốc, máu tươi đang từ từ lan tràn khắp mặt đình. Nàng chợt thấy hắn thật tàn nhẫn nhưng nàng biết, hắn tàn nhẫn là vì ai. Thấy môi nàng giật giật, hắn lại cướp lời:

– Những người ở đây đều phải giết, nàng trở về đi!

Thình lình, Thôi y nữ hét lên một tiếng sợ hãi:

– Nương nương cẩn thận!

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi khi thấy An Cẩn không biết tự khi nào đã thoát khỏi sự kiềm chế của cấm quân, chạy như điên về phía hai người, đoản đao sắc lạnh trong tay hướng phía nàng đâm tới. Tuyền Cơ không hề động, bởi vì hắn ở ngay phía trước nàng. Nàng biết, chỉ cần nơi nào có hắn thì không một ai có thể làm nàng bị thương.

Quả nhiên, động tác của hắn đã nhanh hơn một bước. Nàng thậm chí còn chưa nhìn thấy rõ thì cơ thể An Cẩn đã mềm oặt rơi xuống. Ấn tượng cuối cùng mà An Cẩn lưu lại cho nàng chỉ là một hôi mắt trắng dã đầy hoảng sợ, oán hận. Mặc dù đã cố nhịn xuống nhưng cổ họng vẫn vô thức rung rung vài tiếng. Sao có thể không sợ hãi?

Đột nhiên, hắn nhíu mày, chầm chậm ngồi xổm xuống, dùng ống tay áo lau lau chiếc giày thêu của nàng. Nàng ngẩn người nhìn hắn dùng lực tẩy đi vết máu dính trên giầy nàng; ống tay áo vốn trắng như tuyết đã bị nhiễm đỏ loang lỗ. Vết đỏ tươi kia dần dần lan ra, có cảm giác nó sẽ nhanh chóng thấm vào lớp y phục bên trong.

Bốn phía vang lên tiếng hít khí lạnh, nhưng chỉ trong nháy mắt mọi tiếng động lại biến mất. Nàng ngẩng đầu nhìn bầu trời, màn đêm giống như chiếc khung dệt, còn những vũng máu loãng kia như những tấm rèm từ từ lan tràn, bao phủ. Đám người chật ních, giọng nói, tiếng động, thi thể, đầu, nữ nhân… nàng không muốn ở lại chỗ này nữa. Vội vàng rút chân khỏi tay hắn, nàng vội vã xoay người bỏ chạy như sợ bị thương.

Sự sống và cái chết, ở thế giới cũ tuy sinh tử cũng diễn ra hàng ngày nhưng không có chuyện ai đó được nắm quyền sinh sát trong tay. Còn đêm nay, trong số những người chết tại đây có bao nhiêu là tội bao nhiêu là ác; cũng có kẻ bất đắc dĩ, chỉ là phụng mệnh làm việc chứ không hề thích cái ác. Mỗi thế giới lại có những nguyên tắc, luật pháp riêng của nó và đây là một thế giới của phân tranh thiên hạ, một thiên hạ của hoàng đế. Vượt qua không gian, xuyên qua ngàn năm, nàng dùng sự chấp nhất của mình khiến hắn yêu thương nàng. Dù đã có những tháng ngày phải trải qua sinh tử nhưng cảnh tượng máu nhiễm đỏ như địa ngục này vẫn khiến nàng bị chấn động, bị mê huyễn. Nàng đã thay đổi cuộc đời của những ai? Là ai vì nàng mà thay đổi số mệnh, đánh mất tính mạng?

Đó là sinh mệnh! Những người này chết đều tạo thành nghiệt, trong đó có nàng. Chẳng những thế, hắn vì nàng mà trên tay nhiễm máu, vì nàng mà lưng đeo bêu danh.

Nguyệt sương ngân hoa ~~ Nàng lảo đảo chạy đi, tâm như trống không nhưng vẫn hỗn loạn. Được vài bước, nàng dừng lại, kinh ngạc nhìn phía trước. Nam tử áo trắng đang đạp nguyệt mà đi tới.

Long Phi Ly vẫn duy trì tư thế nửa ngồi nửa quỳ trên mặt đất, ngón tay còn mở ra giống như vừa nãy còn đang nắm cổ chân nhỏ nhắn của nàng. Hắn không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm ống tay áo đỏ sẫm của mình, màu trắng đã không còn sạch sẽ. Ngẩng đầu nhìn lên, hắn thấy nàng đang đứng giữa đường đi, thấy nàng kinh ngạc nhìn nam tử áo trắng dịu dàng, thanh khiết như ngọc phía trước.

À, Bạch Chiến Phong cũng đã trở lại!

Long Phi Ly chậm rãi đứng dậy, khóe môi cong lên. Thế nào? Niên Tuyền Cơ, nàng chê ta dơ bẩn? Coi ta là một kẻ tâm ngoan thủ lạt, giết người như ma? Nam tử trước mặt nàng vĩnh viễn thanh cao không tỳ vết; còn ta tay nhuốm đầy máu tươi vĩnh viễn nhiễm bẩn không thể cứu rỗi?

– Hoàng thượng! – tiếng hoàng hậu run run gọi hắn.

Long Phi Ly lại như mắt điếc tai ngơ, chân bước nhanh về phía trước, đi tới sau lưng Tuyền Cơ rồi hung hăng kéo ngược người nàng lại, ép nàng phải nhìn về phía hắn.

– Long Phi Ly! – nàng kêu hắn một tiếng.

Hắn chợt cảm thấy vẻ mặt của nàng như kẻ mê huyễn, không biết đi nơi nào, cũng không biết phải làm sao mà đi. Hắn siết chặt gáy nàng, cắn nát môi mình rồi cúi xuống hôn nàng, mặc kệ đám người xung quanh, mặc kệ Bạch Chiến Phong còn đang đứng phía trước.

Hắn muốn vấy bẩn nàng bằng chính máu và sự dơ bẩn của mình!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.