Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 193: Sóng gió ban hôn (1)




Tuyền Cơ cứng người lại, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy. Nếu không thể ra khỏi cung vừa rồi hết thảy những việc nàng làm, bao gồm việc lấy được bùa hộ mệnh cho Phượng Thứu cung còn có ý nghĩa gì nữa?

Nàng không bao giờ muốn đợi tại nơi này nữa! Trước kia, thêm một giây là giãy dụa, hiện tại, thêm một giây là thống khổ.

“Long Phi Ly, chỉ khi nào ta cũng đi ra ngoài, ta mới có thể nói cho ngươi hậu nhân Bạch gia ở chỗ nào.”

Ánh mắt hắn thản nhiên dừng lại trên đỉnh đầu nàng.

Hắn rất ít khi không hề bình tĩnh, mà hắn bình tĩnh thì rất đáng sợ. Không thể để cho hắn biết chút gì về ý niệm muốn chân chính rời đi trong đầu nàng, chỉ có thể đánh lạc hướng. Tuyền Cơ nói: “Ở trong này sẽ luôn nhớ tới chuyện đêm đó, ta chỉ là muốn ngươi đưa ta đi ra ngoài đi một chút, nếu ngươi không thể đi thì phái người đi cùng ta cũng được.”

Nàng nói xong rời khỏi ngực hắn, nằm qua một bên, hai mắt trợn to nhìn về phía hoa văn hình rồng khắc trên đầu giường.

Sau lưng không có động tĩnh gì, nàng hơi hơi tuyệt vọng.

Thật lâu sau, nàng bị hắn mạnh mẽ ôm vào trong lòng.

“Nàng muốn trẫm cùng nàng đi ra ngoài một chút?” Hơi thở cực nóng của hắn phả vào trên lưng áo của nàng.

Ngữ khí của hắn thật lạnh bạc, nàng không thể đoán được tâm tư của hắn. Tuyền Cơ cười khổ, nàng đương nhiên không muốn hắn cùng nàng xuất cung, có hắn bên cạnh, tỷ lệ chạy trốn thành công của nàng đã thấp lại càng thấp… Có điều đây là phương pháp tốt nhất để xóa bỏ nghi ngờ trong lòng hắn.

Nàng xoay mạnh người lại, nhìn ánh mắt thâm trầm của hắn, “Long Phi Ly, ta…”

Dừng một chút, khẽ cắn môi, nhẹ nhàng tiến sát vào lòng hắn, “Được không?”

Nàng đột nhiên tới gần, Long Phi Ly hơi hơi chấn động, lập tức ôm chặt nàng, với bộ dáng này của nàng hắn không thể cự tuyệt.

“Để cho trẫm ngẫm lại…”

“Ừm.” Tuyền Cơ nhắm mắt, tốt quá hoá cùi bắp >_

Động tác nhỏ bé của nàng không thoát được mắt của Long Phi Ly.

Thanh âm của hắn có chút ngưng trọng, “Đau lắm à? Trẫm lập tức truyền y nữ cho nàng.”

Nàng vừa định nói không cần, hắn đã nhanh chóng ngồi dậy đi ra ngoài rồi.

Thanh âm hạt châu ba ba nhẹ nhàng rơi xuống… trong trí nhớ của nàng Từ Hi cùng Hạ Tang vẫn theo bên cạnh hắn, hình như bởi vì nàng ở đây nên hắn cho bọn họ lui xuống; bọn họ không ở đây, mọi việc hắn đều phải tự mình làm, màn thủy tinh liêm ánh lên bóng dáng cao lớn của hắn, mắt Tuyền Cơ có chút đau xót.

Đến khi hắn nằm xuống bên người nàng, nàng thấp giọng nói: “Ngươi kêu người đưa ta về Phượng Thứu cung đi.”

“Vì sao?”

Tuyền Cơ sửng sốt, câu hỏi “Vì sao” này của hắn tựa hồ rất đương nhiên, ngược lại hình như là nàng đã không có để ý.

“Ta ở trong này, ngươi không có tiện.”

Ngữ khí Long Phi Ly hơi hơi tức giận, “Nàng cứ ở trong này.”

“Nơi này chỉ có một cái giường, ta còn là bệnh nhân, chắc ngươi không định cho ta nằm dưới đất chứ; không giống ngày xưa, ta hiện tại là bệnh nhân, trên người dính máu vừa bẩn vừa tanh, làm dơ chỗ này của ngươi … mùi này cũng không tốt, chúng ta cùng nhau ngủ không thích hợp.”

Lại là loại ngữ khí khinh mạc này! Tuy cố ý áp chế nhưng Long Phi Ly cũng không khỏi hơi hơi nổi giận, cười lạnh nói: “Nàng hôn mê suốt mấy ngày nay, có ngày nào trẫm không ngủ cùng nàng! Bẩn ư? Hôm đó nàng đạo thai, đệm chăn cũng phải thay mấy lần, hiện tại mà nói bẩn không phải đã muộn rồi sao?”

Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm nàng, thấy sắc mặt nàng sắc hơi trắng bệt, trong lòng cả kinh, một tia ảo não xuất hiện… hài tử kia chính là hiềm khích giữa hai người.

Tuyền Cơ nghiêng người đi, hai người không nói gì.

Vết thương khiến nàng đau đớn, chẳng bao lâu đã trở nên ủ rũ mệt mỏi, giọng của hắn từ sau lưng cứng rắn truyền đến.

“Nàng ngủ một chút đi, Thôi y nữ rất nhanh sẽ đến đây, trẫm truyền ngọ thiện cho nàng.”

Hình như hắn lại đi ra ngoài rồi.

Mũi Tuyền Cơ đau xót, vội vàng nhắm mắt lại, lại nghe thấy tiếng hạt châu loảng xoảng, đứng ngay chỗ màn thủy tinh hắn thản nhiên nói: “Nàng sẽ ở trong này, về sau đều ở trong này.”

******

Lúc Tuyền Cơ tỉnh lại, Long Phi Ly đã không còn ở Trữ Tú điện, thay vào đó là một vài cung nữ.

Thấy nàng tỉnh lại, một cung nữ hơi đứng tuổi cung kính nói: “Nương nương, vừa nãy Thôi cô cô đã tới thay thuốc cho ngài, lại sắc một ít thuốc, nô tỳ hầu hạ ngài dùng bữa, sau đó uống thuốc mới tốt.”

Nàng ta nói xong rồi quay sang mấy cung nữ khác nói: “Thuốc ở ở ngự dược phòng, các ngươi mau lấy lại đây, trước khi đi Hoàng Thượng đã ngàn căn vạn dặn là nương nương dùng bữa xong phải lập tức cho nàng uống thuốc.”

Tuyền Cơ kinh ngạc nhìn hai cung nữ lĩnh mệnh đi ra ngoài, quả thật nàng cũng đói bụng, được đại cung nữ nâng dậy ăn một chút thức ăn, hỏi: “Hoàng Thượng đâu?”

“Bẩm nương nương, nương nương ốm đau nằm trên giường mấy ngày, Hoàng Thượng đau lòng nương nương, chưa từng bước ra khỏi Trữ Tú điện nữa chứ đừng nói là vào triều. Vừa rồi nghe Hạ tổng quản nói, chắc là người phải đến Kim Loan điện xử lý chút việc khẩn yếu.” Đại cung nữ kia cười nói, thần sắc kính cẩn lại cực kỳ hâm mộ.

Nàng không cần hắn đối với nàng như vậy! Đáy lòng Tuyền Cơ bắt đầu nảy sinh tí phiền chán, càng không định tiếp tục ở trong này đợi.

Nàng nhìn mấy cung nữ trong phòng, trong lòng tính toán, nói với đại cung nữ đứng bên cạnh: “Cô cô cho các nàng lui ra đi, ngươi ở trong này hầu hạ là được rồi.”

Bên ngoài Trữ Tú điện, đông đảo cấm quân đang tuần tra, một vài cung tỳ lui ra, lẳng lặng đứng hầu ở cửa, hoàng đế ra lệnh, cấm bất luận kẻ nào bước vào Trữ Tú điện. Thống lĩnh cấm quân Đoạn Ngọc Hoàn cũng đến đây mấy lần dặn không được để cho bất luận kẻ nào làm phiền Niên tần nương nương nghỉ ngơi.

Một lúc lâu sau, cửa phòng nhanh chóng mở ra rồi khép lại, đại cung nữ cúi đầu vội vàng đi ra, giống như được Niên tần phân phó đi làm chuyện gì đó.

******

Ngự hoa viên.

Đại cung nữ vội vàng đi một đoạn, lại che ngực ho. Nàng ngẩng mặt lên, ánh mặt trời chói chang giữa trưa đập vào mặt, hiện ra một khuôn mặt nhỏ nhắn vừa xanh xao vừa trắng bệt, làm gì còn mang hình dáng của đại cung nữ kia nữa mà đúng là Tuyền Cơ.

Nàng đánh ngất đại cung nữ ở trong phòng, hiện tại nàng thầm muốn trở về Phượng Thứu cung thăm bọn Điệp Phong, Thúy Nhi.

Phía trước có người đi tới, hình như là mấy thái giám vây quanh một nam tử trang phục sang trọng đẹp đẽ, nàng cả kinh, vội vàng cúi đầu, đi về đường mòn bên cạnh, lại nghe thấy tiếng thở dài, ngay sau đó, nam tử nhẹ giọng phân phó thái giám, “Đưa cung nữa kia lại đây.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.