Nàng nhớ tới chuyện tối hôm qua, sợ tới mức mặt trắng bệch, nàng chỉ nhớ rõ kêu Phong Chiến Bách đưa nàng đi, còn chuyện khác thì không hề có chút ấn tượng.
Vậy chuyện đó nàng làm với ai? Phong Chiến Bách? Nàng càng nghĩ càng kinh hoàng nên đã quên mất cần cẩn thận xem xét hoàn cảnh chung quanh, nhìn thấy bên ngoài hình như có bàn làm việc, nàng mờ mịt chụp một cái áo khoác vắt trên giá treo ở trước giường mặc vào rồi đi ra ngoài.
“Phong đại ca…” Nàng lẩm bẩm nói, trong lòng dường như bị vét sạch.
“Ngươi lặp lại lần nữa xem.” Trong sảnh nam tử vốn ngồi yên đọc sách, lúc này đột nhiên gấp sách lại đứng dậy, giọng hơi trầm xuống.
Tuyền Cơ nhắm mắt lại rồi mở ra, nam tử trước mắt mặc long bào kim tuyến ngân trắng bạc, không phải Long Phi Ly thì còn ai?
Nơi này là… Tuyền Cơ giật mình nhanh chóng đánh giá bốn phía một chút, đây là thư phòng của hắn ở Trữ Tú điện? Vậy vừa rồi bên trong là phòng ngủ của hắn? Những người thường ngày hầu hạ bên cạnh hắn như từ Hi và Hạ Tang cũng không có ở đây, chỉ có hắn ——
Trên người đông cứng giống như bị tạt nước lạnh, Tuyền Cơ nhất thời quên mất xích mích giữa hai người, chạy đến bên cạnh nam nhân kéo tay áo của hắn, liên tiếp nói: “Long Phi Ly, tối hôm qua là ngươi, có phải hay không?”
Long Phi Ly giật mình, nhớ không rõ tối hôm qua muốn nàng mấy lần, đến khi tác dụng của thuốc trong người nàng đều không còn… Nàng giống như đêm đầu tiên đó, miệng khóc lóc không rõ cầu xin hắn, hắn mới tha cho nàng. Hắn không có ngủ, khoảng chừng canh bốn ngồi dậy, hạ lệnh cả đội hồi cung.
Trong Yên Vũ lâu Đoạn Ngọc Hoàn và Hạ Hầu Sơ đã chuẩn bị thỏa đáng từ sớm, đuổi hết khách nhân, bao gồm Ôn Như Khải cùng tất cả quan viên tối nay đến chơi, lại sai người đem Nạp Minh Thiên Lãng về dịch quán, đưa Thất vương gia Long Chỉnh Văn về cung sắp xếp chỗ ở trước. Ngũ Thất thì đã bị Phong Chiến Bách đưa đi.
Phong Chiến Bách đột nhiên xuất hiện, hắn tựa hồ bị thương rất nặng, máu nhuộm đỏ cả một thân áo trắng, nhưng động tác của hắn cũng rất mau lẹ, mọi người thật không ngờ một người bị thương còn có thể thi triển tốc độ và võ công như vậy nên không kịp bao vây.
Lúc ấy, Thanh Phong xuất thủ, thân thủ tàn nhẫn như Thanh Phong cũng không thể ngăn lại hắn.
Chỉ trong vòng một chiêu hắn đã đưa người đi khỏi.
Trời còn tối đen, đèn đuốc trong kinh thành đều đã tắt.
Cửa sau của Yên Vũ lâu, một chiếc xe ngựa lặng lẽ đứng, người chờ lại càng thêm im lặng.
Tử bào nam tử dùng chăn gấm bao bọc nữ tử nhẹ nhàng bước ra, vào bên trong xe, cùng cấm quân hoàng thành hội hợp, trong bóng đêm mênh mông, năm trăm kỵ binh lặng lẽ trở về hoàng cung.
Từ nay về sau Yên Vũ lâu bị phong tỏa, trong kinh thành đã không còn nghe nhắc đến chốn thanh lâu phồn hoa nhất này nữa.
Ngược hướng với cấm quân đi về hoàng thành, một thiếu niên vẻ mặt đẫm nước mắt dắt một con ngựa độc hành.
Một nam tử áo trắng nằm ngang trên lưng ngựa.
Thiếu niên hỏi: “Công tử, chúng ta đến nhà Trần thế bá sao?”
Nam tử áo trắng chỉ nói một câu “Về Yên Hà quận” thì liền hôn mê.
Kim sang dược trên ngực hắn hòa vào trong máu tươi, thuốc trị thương tốt nhất của Phong gia nhưng vẫn không thể cầm máu, máu dọc theo bụng ngựa rơi xuống cũng hòa vào trong bóng đêm thâm trầm tại đây.
Thiếu niên không rõ, từ khi mười hai tuổi thì không còn người nào có thể làm công tử bị thương, vậy mà bây giờ hắn bị thương. Lại càng không rõ tại sao có một người chỉ trong vòng một ngày một đêm liền liên tiếp xảy ra chuyện.
Trong lòng bàn tay nam tử áo trắng còn nắm chặt một bông hoa màu tím, một loại hoa không biết tên.
Duyên nợ nhân quả, có khi tưởng là đã chấm dứt, bất quá chỉ là mới bắt đầu.
******
Sau khi đưa Ngọc Trí cùng Tuyền Cơ về, không thể nói rõ vì sao Long Phi Ly cũng không đưa Tuyền Cơ trở về Phượng Thứu cung mà lại đưa nữ nhân đang mê man về Trữ Tú điện của chính mình.
Lần đầu tiên đưa một nữ nhân đến đây.
Bốn phía Trữ Tú điện có cấm quân tuần tra, hắn lại hạ lệnh tử vệ ở ngoài phòng âm thầm canh gác, lại phân phó Từ Hi và Hạ Tang không cần lại đây, rồi đi lâm triều.
Bãi triều trở về còn sớm, liền đi vào thăm nàng, nàng còn ôm chăn ngủ say. Hắn liền đến bàn ngoài phê duyệt tấu chương.
Tới giờ ngọ thiện (ngọ thiện : ăn trưa), hắn đi vào gọi nàng dậy dùng bữa. Hắn vỗ vỗ hai má của nàng, nàng ngồi bật dậy, lẩm bẩm một tiếng rồi lại ôm chăn nghiêng người nằm xuống.
Hắn nhíu mày… trong cung đình không thể so với dân chúng tầm thường, cho dù là thê thiếp của nhà giàu, đứng ngồi cũng phải có tư thế, phi tần trong cung dù ngủ mơ mới tỉnh dậy cũng phải lễ nghi đầy đủ, bộ dáng đoan trang.
Hắn lại lấy tay vỗ vỗ nàng, nàng lại một cước đá văng đi.
Cầm lấy bàn chân nhỏ nhắn của nàng, mặt hắn càng nhăn như bị, trong lòng cũng hơi hơi lay động, đến khi ý thức được mình làm cái gì thì không ngờ đã ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của nàng.
Tự mình ra bàn ngoài dùng ngọ thiện, rồi giở sách ra xem.
Nghe hơi thở tinh tế trong phòng, tâm tình phiền chán mấy ngày nay tựa hồ đột nhiên bình ổn xuống.
Đến khi nàng đi ra lại nghe nàng nhẹ giọng ở gọi “Phong đại ca”.
Tâm tình hắn nhất thời nặng trĩu, nhịn không được cười lạnh nói “Nàng lặp lại lần nữa xem.”
Tựa hồ bây giờ nàng mới phát hiện ra hắn, vui mừng chạy đến trước mặt hắn. Trong chốc lát nỗi lòng của hắn cũng hơi hơi hỗn loạn .
******
“Là ngươi là ngươi! Cũng may là ngươi.” Tuyền Cơ dựa sát vào trong lòng nam nhân trong lòng, vừa cười lại nói trong lòng vẫn còn sợ hãi.
Thân mình Long Phi Ly cứng đờ, một hồi lâu sau mới chậm rãi ôm nàng.
Bàn tay ấm áp to lớn kia hình nhau thức tỉnh Tuyền Cơ, nàng đột nhiên phản ứng, hung hăng đẩy hắn ra, thối lui vài bước, nhìn chằm chằm hắn. Trước khi xuất cung giữa hai người đã xảy ra chuyện gì lại hiện rõ ràng trong đầu.
Ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời đều không lời nào để nói.
Tuyền Cơ cắn môi, xoay người quay vào phòng trong.
Bên ngoài màn thủy tinh, Long Phi Ly nhìn chằm chằm thân ảnh bên trong, ánh mắt càng u ám thâm trầm.
Một lúc sau Tuyền Cơ đã ăn mặc chỉnh tề bước ra.
Nàng không nhìn hắn, chỉ thản nhiên nói: “Chuyện nô tì một mình xuất cung, Hoàng Thượng thích phạt như thế nào thì cứ phạt. Nếu có gì khác phân phó, nô tì xin cáo lui trước.”