Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 156: Hoa khôi Tuyền Cơ (2)




Edit: Ẩn Danh

“Tẩu tẩu, ta đã đưa Lưu cô nương ra ngoài rồi… Tẩu thật xinh đẹp nha. ”

Ngọc Trí đẩy cửa bước vào, Tuyền Cơ mới từ trước gương đồng xoay người lại

Một khăn lụa màu tím che khuôn mặt của nàng lại.

Tuyền Cơ cười nói: “Tú bà này xem như cũng không keo kiệt, chọn cho Thi Mẫn rất nhiều quần áo, ta chọn một bộ rồi dùng khăn che kín mặt lại, đi ra ngoài nhờ nha hoàn bên ngoài búi tóc giúp, cũng nhờ các nàng chuẩn bị giúp vài thứ.”

Ngọc Trí đi vòng quanh nàng, hai mắt sáng rỡ, thở dài: “Tẩu tẩu, Ngọc Trí cảm thấy người giống như tẩu từ nhỏ nên mặc quần áo như vậy, như vậy rất hợp.”

Tuyền Cơ cười mắng, “Ba hoa, thời gian không còn nhiều, hiện tại ta ngâm thử khúc nhạc một lần cho muội nghe…”

Đằng trước một cái bàn ở chính giữa Yên Vũ lâu, tú bà cười dài tiếp đón mấy người ngồi ở đó, trên những bàn khác đã có không ít người đứng lên, vẻ mặt tươi cười, muốn đi tới kính rượu, nam tử trung niên ngồi chính giữa bàn lại khoát tay. Dung mạo của hắn cũng không đặc biệt lắm, bộ ria mép ngắn trên mặt, đôi mắt sáng hoắc.

Tình cảnh này giống hệt như lúc nãy những người đó muốn lại đây kính rượu Vân Dương. Những người đó đều là lục bộ quan viên, võ tướng mà Nạp Minh Thiên Lãng đã nhắc đến. Thân phận của Nạp Minh Thiên Lãng cùng Vân Dương chẳng những không đơn giản mà nhất định còn rất tôn quý.

Ngũ Thất âm thầm kéo Phong Chiến Bách, Phong Chiến Bách khóe miệng hơi nhếch lên nói: “Không biết người khách vừa tới là loại người nào?”

“Đệ đệ của Thái Hậu, một trong ba vị đại tướng thủ thành biên cương, Ôn Như Khải.” Vân Dương cười nói.

Lúc này, Ôn Như Khải làm như chú ý tới bàn của bọn họ, ánh mắt hơi hơi hiện vẻ ngạc nhiên, Nạp Minh Thiên Lãng cùng Vân Dương cười cười, Nạp Minh Thiên Lãng nhấc chén lên, Ôn Như Khải cười, nâng chén đáp lại.

Hình như hai bên có quen biết, nhưng đều không chủ động hàn huyên.

Một chút sau một nam tử thân hình to béo trẻ tuổi đã đi tới, vừa thấy đám người Phong Chiến Bách thì thất thanh nói: ” Sao bọn họ lại ở chỗ này?” Vẻ mặt lập tức trở nên u ám.

Phong Chiến Bách nghe vậy nhìn qua, người mới tới đúng là Ôn Tam hôm nay gặp ở trên đường?

Ba người nhìn nhau cười.

Ôn Như Khải lạnh lùng mắng Ôn Tam: “Không được vô lễ, ngồi xuống.”

******

Trong phòng nhỏ trên lầu hai

“Không ngờ Ôn Như Khải cùng hai vị kia đều đến đây.” Một nam tử anh tuấn tuổi còn trẻ cười lạnh nói.

Bên cạnh hắn là một nam tử mặc tử bào, thần sắc mộc mạc, lúc này, trên hành lang có hai người đi đến, nam tử mặc tử bào nhíu mi nói: “Ngọc Hoàn, Hạ Hầu, như thế nào rồi?”

Người tới đúng là Đoạn Ngọc Hoàn cùng Hạ Hầu Sơ, mà nam tử mặc tử bào chính là Long Phi Ly, vừa rồi người đầu tiên nói chuyện là Long Tử Cẩm.

Đoạn Ngọc Hoàn và Hạ Hầu Sơ nhìn nhau, Đoạn Ngọc Hoàn thấp giọng nói: “Đã bố trí tử vệ cải trang xem xét các bàn ở chung quanh… vẫn chưa phát hiện được.”

Sau lưng Long Phi Ly Hạ Tang cùng Thanh Phong sắc mặt cũng đột nhiên ngưng trọng.

Long Phi Ly mâu quang trông về phía xa xa, chỉ thản nhiên nói: “Tiếp tục theo dõi.”

“Vâng!”

Bộ dáng Ngọc Trí tươi cười hiện ra lúm đồng tiền hiện lên trong đầu, Hạ Tang xiết chặt bàn tay, thầm nghĩ sau khi tìm nàng, trở về cung, nhất định phải giáo huấn nàng một chút!

Thanh Phong nói: “Sư huynh, nếu lại không tìm ra —— ”

Long Tử Cẩm tiếp lời nói: “Hiện tại tiết mục biểu diễn vẫn chưa bắt đầu, không chừng là còn chạy ở đâu đó, dựa vào tính tình của Ngọc Trí, nhất định sẽ đến xem, khắp trong lâu đã ngầm bố trí người điều tra, chỉ cần các nàng xuất hiện, không thể không tìm ra.”

Tuy hắn nói như vậy nhưng trong giọng nói cũng có tí chần chờ.

Long Phi Ly sắc mặt trầm xuống, “Nếu đến giữa phần biểu diễn vẫn chưa tìm ra, trẫm sẽ phong tỏa Yên Vũ lâu này.”

Hạ Tang cùng Thanh Phong trao đổi ánh mắt, hai người đều cả kinh, mới hiểu ra Long Phi Ly sai Đoạn Ngọc Hoàn điều năm trăm cấm quân ở ngã tư chờ lệnh là có dụng ý này.

Long Tử Cẩm nhíu mi nói: “Cửu ca, để cho việc này truyền ra tứ phía có được không? Bọn người Ôn Như Khải lại ở trong này …”

Long Phi Ly cười lạnh phất tay áo, “Yên Vũ lâu che giấu cho kẻ bị tình nghi là thích khách ngày đó ở Niên phủ hành hung, ngươi nói sao?”

“Ý kiến hay!” Long Tử Cẩm khen, trong lòng hiểu nếu Long Phi Ly tìm không ra Niên Tuyền Cơ cùng Ngọc Trí, chắc chắn cơn tức giận nhất định sẽ đổ lên đầu Yên Vũ lâu, như vậy chỗ phồn hoa phong nguyệt nhất kinh thành này sẽ bị hủy.

Nhớ tới lúc ở Trữ Tú điện, Long Phi Ly biết được Yên Vũ lâu là chỗ yên hoa, trong cơn âm trầm tức giận đã hất sạch mọi thứ trên bàn xuống đất, trong lòng hắn vẫn còn sợ hãi.

Với Long Phi Ly mà nói, chỉ mình Ngọc Trí thì còn thôi, lại thêm Niên Tuyền Cơ…

Nạp Minh Thiên Lãng nhíu mày nói: “Huynh đệ A Tuyền tại sao đi rửa tay mà lâu như vậy?”

Hắn trầm ngâm lại quay sang một gã gia nô bên cạnh ra lệnh: “Ngươi đi tìm xem xem.”

Vân Dương cười dài, nói: “Chắc gặp phải chút chuyện gì đó, hai người bọn họ đối với màn biểu diễn này rất hứng thú sẽ không thể không trở lại.”

Trên đài vị mỹ nhân thứ năm biểu diễn xong, cànhn hoa rơi xuống đầy đất.

Vân Dương liếc mắt nhìn một lượt bốn phía, tiếng người la hét, vỗ tay cổ vũ ầm ầm, Ôn Tam ngồi chính giữa mặt mày hồng hào, nhìn chằm chằm mỹ nhân kia, cô nương thứ nam này vốn là chiêu bài lợi hại nhất của Yên Vũ lâu, dung mạo cực đẹp, tài nghệ xuất chúng, một màn biểu diễn này giúp nàng đoạt được số cành hoa nhiều nhất trong số năm người đã biểu diễn!

Một chút đùa cợt xẹt qua khóe miệng, Vân Dương cười nói: “Những tiết mục biểu diễn trước các nàng ấy không xem cũng vậy, qua năm mỹ nhân biểu diễn, theo ta thấy, chẳng qua cũng chỉ là như thế.”

Phong Chiến Bách cười khẽ, “Đẹp thì đẹp thật, tài nghệ đàn ca cũng thật tốt, nhưng đối với Vân huynh cùng Nạp Minh huynh đã duyệt qua hàng ngàn lần mà nói, quả thật còn khiếm khuyết.”

Một bên Ngũ Thất mơ hồ nói: “Công tử, các nàng kia thiếu cái gì?”

“Hồn.” Phong Chiến Bách ánh mắt vi liễm.

Nạp Minh Thiên Lãng cùng Vân Dương khen: “Lời Phong công tử nói hay lắm!”

Nạp Minh lười biếng ném cành quyên đi, nói: “Mỹ nhân mất công ra sức vẫn nên được thưởng.”

Lúc này, hai nha hoàn xinh đẹp dìu mỹ nhân thứ năm đi xuống, tú bà đi lên sân khấu.

Mỗi một vị mỹ nhân biểu diễn xong, tú bà Huyễn nương tự mình đi lên nói vài câu, để giới thiệu tiết mục biểu diễn của vị hoa khôi tiếp theo. Trên sân khấu Huyễn nương cười nói: “Cám ơn các vị đại gia ban thưởng! Tiếp theo xin mời một cô nương mới của Yên Vũ lâu chúng ta cũng là vị mỹ nhân thứ sáu Lưu Thi Mẫn lên sân khấu.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.