Tái Sinh Duyên: Bạo Quân Ôn Nhu Của Ta

Chương 115: Chỉ Châu ôn lạnh




“Tẩu tẩu, các tẩu đều tập trung ở đây làm gì vậy ?” Thái giám tổng quản còn chưa đáp lời đã bị cắt đứt.

Hoàng hậu giật mình, cười nói: “Bổn cung còn đang nghĩ là ai đến đây, hoá ra là Ngọc Trí công chúa của chúng ta.”

Chúng phi đằng sau đồng thời liếc nhìn thân ảnh nhỏ nhắn trước mắt

Đúng là Ngọc trí.

Hoàng hậu vừa định tiến lên cầm tay nàng, không ngờ tới Tuệ phi lại nhanh trước một bước, kéo lấy tay Ngọc Trí, Ngọc Trí nhìn nàng ta cười ngọt ngào. Hoàng hậu trong lòng cười khẩy, thầm nghĩ Dung Tuệ này cũng muốn lấy lòng công chúa. Hoa phi thản nhiên liếc nhìn hoàng hậu, khóe miệng khẽ cong, lại nói: “ Tiểu nha đầu, không phải muội đang ở cùng một chỗ với hoàng huynh của muội sao?”

Ngọc Trí bĩu môi, khoát tay nói, “Không có.”

Lúc này vị tài nữ khi nãy hỏi thái giám mới cười nói: “ Chư vị tỷ tỷ, tiểu thái giám kia không phải vừa nói hoàng thượng đang ở Lan Lâm sao? Các vị tỷ tỷ có muốn qua không?”

Hoàng đế ở Lan Lâm. Chúng phi không có ai nghĩ tới, muốn tới nhưng càng muốn một mình tới mà thôi. Nhưng tình thế này, muốn đi một mình sợ là hơi khó.

“ Như vậy cũng rất tốt.” Hoàng hậu nhẹ nhàng nói, “ Lúc này ở Lan Lâm vừa đúng lúc là dịp hoa nở, tỷ muội chúng ta cùng đi tới một chút cũng là chuyện vui.”

“ Nếu gặp được vị Cửu ca của ta thì càng vui vẻ hơn.” Ngọc Trí nháy mắt mấy cái.

Tuệ phi gắt nàng một tiếng, cười mắng: “ Tiểu nha đầu lắm lời.”

Mắt thấy một đám tần phi cung tỳ muốn đi tới, hai tiểu thái giám kinh hãi, Hoàng thượng cùng Niên tần nương nương… nếu là Hạ Tang ở đây, hẳn đã dương dương tự đắc nói: Hoàng thượng dặn chớ quấy rầy.

Trong lúc hai gã nội thị rốt cuộc còn đang đắn đo suy nghĩ, nên nói Hoàng đế cùng năm tần Phúc Vũ Phiên Vân nói không nên lời là cỡ nào tư mật, đang do dự thì một đám Oanh yến cũng đã đi xa.

An Cẩn đi theo sau mọi người, khóe miệng lạnh lùng.

Nàng sớm đã biết Hoàng đế cùng tuyền cơ ở trong rừng lan, cũng không đánh tiếng báo trước.

Đều đi qua đi.

Thời điểm nàng nhận sự sủng ái của Hoàng đế , các nàng liền liên hợp một đám xa lánh nàng, đến chỗ nàng lời nói thái độ chanh chua.

Tuyền Cơ, ngươi cũng thử loại tư vị này xem.

Ân, nó là cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tuyền Cơ bị giam cầm ở trong lòng Long Phi Ly, không thể động, trong lòng vừa vui mừng ngượng ngùng lại sầu bi.

Vừa rồi bộ họ… nếu hai tiểu thái giám kia không lại đây, hắn khả hội… nàng bị hắn đặt trên vạt áo choàng, tay hắn đã muốn tham lam tiến vào bên trong quần lót của nàng, ở trên bắp đùi chu du, thiếu chút nữa liền xoa đến địa phương tối tư mật.

Chính là, nàng chung quy cũng phải rời khỏi hắn sao, nếu thân thể đã triền miên lưu luyến, nàng hoàn toàn nguyện ý rời khỏi hắn sao?

Trong đầu rất nhanh lại trằn trọc hình ảnh hắn vừa làm với nàng… Này phản lặp lại phục cân nhắc, hé ra khuôn mặt đỏ hồng, động tác lớn, làm đầu đập vào trên vai hắn.

Hắn hừ lạnh một tiếng, tiện tay mở ra cái hộp gấm gỗ tử đàn.

Cái hộp hơi mở ra, liền hoa quang tứ phía.

Tuyền Cơ lắp bắp kinh hãi, Long Phi Ly đã lấy từ bên trong ra một chuỗi vòng cổ trân châu.

Đặt ở bên ngoài hộp gấm trân châu đều đặn rất tròn, hạt đầu cực lớn, sáng bóng nhu lại côi, quanh thân giống như cất giấu tầng ánh sáng màu lam tỏa sáng.Khó tin là, vòng cổ trân châu thế nhưng mỗi viên đều là lớn nhỏ tương đương nhau, mắt thường nhìn, dường như không phân biệt được hơn kém.

Tuyền Cơ nhìn vào bên trong hộp, nửa chuỗi hạt châu nằm bên trong càng phát ra hào quang sáng chói, giống như giống như bảy viên ngọc lưu ly giống như cầu vồng sau mưa. Hình dạng, kích thước, màu ánh sáng, độ lớn, không thể không cho rằng trân châu là trân bảo, chuỗi hạt trước mắt này làm sao có thể chỉ đơn giản là món đồ thượng hạng?

“ Thật xinh đẹp.” nàng nhẹ giọng khen.

Long Phi Ly thản nhiên nói: “ Ngọc Trí muốn trẫm lấy chiếc vòng tây Hải châu đã lâu, ngươi nói, nếu lấy hạt châu này đeo trên tay nàng, nàng thích sao?”

Tuyền Cơ ngẩn ra, lẳng lặng nhìn Long Phi Ly.

Nam nhân ánh mắt hẹp dài, mâu trung cảm xúc liền bị hàng mi dài che khuất.

“ Bất quá, trẫm hiện tại khỗng nghĩ đưa cho nàng.”

Tuyền Cơ còn đang sợ run, trên cổ chợt lạnh, cũng là người nào đó đem tay giữ chặt gáy nàng.

Hắn đây là có ý gì?

Ánh mắt hắn nhàn nhạt rơi xuống trên búi tóc của nàng, tay mơn trớn vành tai nàng.

Tuyền Cơ đột nhiên nhớ ra thúy vũ phượng đầu sai còn có Minh Nguyệt trụy đều là do hắn ban tặng.

Hiện tại, còn có chiếc xuyến trên cổ này…

Váy hồng, da trắng, trân châu.

Hắn nhẹ giọng ní: “ Hôm nay lúc ngươi vào cửa, trẫm liền nghĩ, xuyến ngọc trai dưới biển sâu này, đeo trên cổ ngươi nhất định rất đẹp mắt. Quả nhiên tốt lắm.”

Hắn nói xong bàn tay phủ đến trên cổ nàng.

Tuyền Cơ khoog tự chủ nhớ đến lời nói của Điệp Phong ở Hoa Âm cung.

“ Nương nương, người vừa rồi không phát hiện ánh mắt Hoàng thượng nhìn Người, giống như muốn đem người ăn vào bụng.”

Mặt đỏ, tâm loạn, nàng cúi đầu.

Bàn tay nam nhân theo xương quai xanh dò vào trong áo ngực của nàng.

Trân châu lạnh lẽo mượt mà, ngón tay hắn thon dài, giữa ngón tay cầm chuỗi hạt, nắm lấy nơi tròn trịa của nàng, nhẹ nhàng ma sát. Nàng kỳ diệu run rẩy lửa nóng… Bụng dưới của nàng tứ hài liền giống như tuôn ra nhiệt độ cực kỳ tinh tế ấm áp.

Rốt cục, nàng thở dốc tiến sát vào trong lòng hắn.

Hắn mạnh mẽ vươn tay ôm eo nàng.

Nàng cả người run rẩy, trong đầu thầm nghĩ, hắn còn cứ tiếp tục như vậy, nàng nhất định phế đi, thật đáng buồn là nàng không thể kháng cự hắn,giữa lúc hoảng hốt, Viên trân châu cực kỳ giống một ánh mắt, bi thương mà nhìn nàng.

Nàng không biết hắn nghĩ gì… Cũng không biết rất nhanh tiếp theo ở Trữ Tú điện sẽ xảy ra chuyện gì.

Càng không biết, ở lối vào Lan Lâm, hơn mười đôi mắt có khiếp sợ, có ghen ghét, đang nhìn bọn họ…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.