Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 67




Edit: Cas & Beta: Chloe

Tiếng nổ dần kết thúc, mọi thứ lắng xuống, sương mù bao phủ khu vực đó tan dần, dần dần hé lộ bí ẩn ẩn giấu trong sương mù.

Khi chiếc xe đến gần, Ân Lâm Sơ thấy rõ con quái vật to lớn - một con cóc.

Dưới sự tấn công dồn dập của súng đạn, con cóc khổng lồ bị thương nặng, không còn dấu hiệu sống sót.

Đỉnh đầu của nó kéo dài về phía cuối cơ thể, toàn bộ được bao phủ bởi những cục u có kích thước khác nhau.

Những cục u chưa bị đạn bắn trúng vẫn còn nguyên vẹn, từng làn khói nhàn nhạt thoát ra từ cục u, như thể đang trút hơi thở cuối cùng.

Ân Lâm Sơ quay đầu lại, ghét bỏ nói với Khương Hà: "Nhìn xem, sương mù mà chúng ta luôn coi là mối đe dọa chỉ là do thứ này gây ra."

Rất ít người bị thương lần này, không ai bị tấn công trực diện.

Ân Lâm Sơ đoán, lúc đó là do con cóc này chạy nhanh va vào tảng đá, làm cậu bị thương.

Những sinh vật mạnh mẽ tuyệt đối không cần ngụy trang dư thừa, ẩn mình trong sương mù lớn không chỉ bảo vệ bản thân mà còn khiến người khác sợ hãi tránh xa.

Không thể phủ nhận, Ân Lâm Sơ lúc đầu cũng có chút e ngại đối với sương mù, giống như bị nó nhốt trong một chiếc hộp tối tăm, không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng tay sờ soạng để đi.

Có thể sờ được một sợi dây thừng, cũng có thể sờ được một con rắn độc.

Không vì lợi ích dụ dỗ hoặc yêu cầu bắt buộc, làm gì có ai sẵn sàng đánh cược xác suất sẽ không sờ phải rắn độc.

Nếu không phải Ân Lâm Sơ bị thương trong sương mù, phát hiện con chó có thể tự do đi lại trong sương mù, cậu sẽ không lựa chọn phương pháp táo bạo như vậy.

Khương Hà nhún nhún vai: "Giải quyết xong một mối đe doạ, sẽ nhớ công lớn của cậu."

Anh ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi, giơ tay hét lớn: "Dọn dẹp chiến trường, rút ​​lui!"

Ký túc xá có phòng tắm riêng, Ân Lâm Sơ tắm rửa sạch sẽ rồi nằm lên giường, Hoắc Kiệu nằm xuống cạnh cậu, hơi nước chưa khô trên người thoang thoảng mùi bạc hà thanh mát.

Chiếc giường này vừa đủ cho hai người đàn ông, nhưng phải chen chúc một chút.

Ân Lâm Sơ không để ý lắm, hồi trước giường ở Hoắc gia to như vậy, cậu với Hoắc Kiệu vẫn chen chúc đấy thôi.

Hai người nghiêng mặt nhìn nhau, nhìn nhau chằm chằm như đang tranh đấu, không hề chớp mắt.

"Lúc đó tôi rất sợ hãi."

Hoắc Kiệu nói, Ân Lâm Sơ bị thương đã mấy ngày, mãi đến hôm nay sự tình mới hoàn toàn giải quyết xong, hắn mới dám nói ra những lời này: "Tôi sợ mất em."

Ân Lâm Sơ biết hết nỗi sợ của Hoắc Kiệu, duỗi tay ôm hắn, vỗ vỗ lưng hắn: "Không sao đâu, mạng tôi cứng lắm."

Tâm trạng Ân Lâm Sơ hơi phức tạp, bảng nhắc nhở biến mất đồng nghĩa với việc không thể ghi thêm điểm, thân phận thi hành giả của Hoắc Kiệu cũng bị vô hiệu, nhưng dường như cậu đã quen với việc sống chung như thế này, so với việc cưỡng ép giả vờ trước mặt hắn, cậu càng thích ngắm nhìn bộ dáng vui vẻ của Hoắc Kiệu hơn.

Theo Ân Lâm Sơ, hắn hoàn toàn không cần sợ hãi đến vậy: "Cái này cũng là lỗi của anh, nếu anh không chọc tức một đám người bọn họ, thì kể cả không có tôi anh cũng có thể ở bên một trong số đó. Nếu anh thích, ở cùng tất cả bọn họ cũng không phải là không thể."

Hoắc Kiệu cau mày: "Em có ý gì? Em định đẩy tôi cho người khác?"

Nhận thấy giọng điệu của mình không tốt, Hoắc Kiệu nhanh chóng im lặng, bình tĩnh lại.

Ân Lâm Sơ có ý nghĩ như vậy không phải ngày một ngày hai, nhưng Hoắc Kiệu không ngờ là cậu vẫn không thay đổi gì.

Thấy Hoắc Kiệu không vui, Ân Lâm Sơ vội vàng an ủi: "Tôi không định đẩy anh cho người khác, tôi chỉ bảo nếu không có tôi, anh có thể ở bên người khác..."

Giọng nói của cậu đột nhiên im bặt, bởi vì ánh mắt Hoắc Kiệu ngày càng nghiêm túc, cậu tạm dừng một lát rồi thành thật nói: "Tôi không biết tại sao anh lại không vui."

Cánh tay Hoắc Kiệu dùng sức, hắn xoay người đè cậu xuống: "Vì chúng ta là bạn đời hợp pháp, pháp luật quy định chúng ta chỉ có thể là của nhau, hy vọng em có thể nhớ rõ điều này."

Ân Lâm Sơ không cam lòng phản bác: "Trên đời này không có gì là của tôi."

"Tôi là ngoại lệ."

Hoắc Kiệu gần như trả lời ngay lập tức: "Mặc kệ có chuyện gì xảy ra, tôi đều là của em."

Ân Lâm Sơ hơi sửng sốt, nhìn khuôn mặt bướng bỉnh phía trên, cảm thấy tranh luận như này thật vô nghĩa, cười cười: "Được, do anh quyết định."

"Tương tự như vậy, em cũng là của tôi."

Hoắc Kiệu nói, hắn cúi người hôn mí mắt, chóp mũi và môi Ân Lâm Sơ.

Chỗ này là của tôi, chỗ này cũng là của tôi, chỗ này..

Nụ hôn của hắn nhẹ nhàng mềm mại, Ân Lâm Sơ nhắm mắt lại ngáp dài, mặc dù vết thương sẽ sớm lành lại nhưng cậu vẫn cần tĩnh dưỡng một thời gian.

Người phía trên ngừng cử động, trở lại vị trí ban đầu nằm xuống: "Ngủ đi, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Ân Lâm Sơ rất nhanh đã thiếp đi, ngủ không bao lâu liền cảm giác được người bên cạnh đứng dậy xuống giường, hơi thở quen thuộc xung quanh làm cậu không tỉnh hẳn, mơ hồ hỏi: "Anh đi đâu vậy?". Hã𝘺 𝘵ì𝗆 đọc 𝘵ra𝔫g chí𝔫h ở [ 𝑇𝗥𝑼𝘔𝑇𝗥𝑼𝓨Ệ N.VN ]

"..Tôi đi toilet."

Ân Lâm Sơ gật đầu, yên tâm nói: "Ừm, anh đi đi."

Bên cạnh thiếu người, dù rất buồn ngủ, Ân Lâm Sơ vẫn duy trì trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Một lúc lâu sau, Hoắc Kiệu trở lại giường, lại ôm cậu, cậu mới an tâm ngủ say.

Điều Ân Lâm Sơ không ngờ là tình trạng này kéo dài suốt nhiều đêm.

Hoắc Kiệu chờ lúc cậu ngủ sẽ rời giường, lúc hắn về nhiệt độ cơ thể đều giảm mấy độ.

Cái này cứ là lạ.

Ân Lâm Sơ giả vờ ôm chó đi, tìm thú y Thường Chinh Bình: "Anh nói xem, một người đi WC hơn nửa đêm, có chuyện gì?"

Thường Chinh Bình đờ đẫn nói: "Tình huống này có rất nhiều loại, cậu chắc chắn là đi WC à?"

"Chắc chắn, chính hắn nói."

Ân Lâm Sơ đương nhiên.

Thường Chinh Bình hỏi: "Người ta nói gì cậu cũng tin à?"

"Tất nhiên là không, nhưng anh ấy khác với những người khác."

Ân Lâm Sơ vĩnh viễn nhớ rõ, Hoắc Kiệu từng nói, sự tin tưởng là nền tảng để duy trì hôn nhân.

Dù cậu thấy có gì không đúng lắm nhưng vẫn chọn tin tưởng Hoắc Kiệu.

Lại quay ngược lại vấn đề, Thường Chinh Bình chân thành dò hỏi: "Nếu cậu tin là đi WC, còn hỏi tôi làm gì?"

"Hoắc Kiệu đi WC rất lâu," Ân Lâm Sơ nghiêm túc nói, "Tôi nghi ngờ anh ấy có thể có vấn đề về thận."

Đây cũng là nguyên nhân cậu không đi tìm bác sĩ khác, càng ít người biết càng tốt, cậu thấy Thường Chinh Bình khá kín miệng, mới đến hỏi anh ta.

"......" Thường Chinh Bình giơ tay lên, "Chờ một chút, cậu và trung giáo Hoắc ngủ cùng nhau?!"

Anh ta nhớ rõ là trung giáo Hoắc đã kết hôn rồi mà?.

Thường Chinh Bình hoảng sợ ôm lấy đầu mình, dù là chuyện Ân Lâm Sơ ngủ chung với trung giáo Hoắc đã kết hôn, hay là chuyện thận trung giáo Hoắc có vấn đề, đều là chuyện lớn đó!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.