Tại Sao Tra Công Còn Chưa Ngược Tôi?

Chương 42




Edit: Cas

Beta: Chloe

**

Lái xe trở về Hoắc gia, Ân Lâm Sơ xuống xe trước cửa, Đổng Nhuận Ngôn lái xe trở về chỗ cũ.

Vừa bước được nửa chân qua ngưỡng cửa, bên ngoài có tiếng xe dừng lại, Ân Lâm Sơ quay lại liền thấy Hoắc Kiệu xuống từ một chiếc xe, mà lại không phải xe của Hoắc gia.

Ân Lâm Sơ thu chân về, xoay người nhìn về hướng đó.

Hoắc Kiệu nhìn thấy cậu, trên mặt tràn đầy vui vẻ, Ân Lâm Sơ vẫy vẫy tay, hắn liền nhấc chân đi tới.

"Hoắc Kiệu."

Một giọng nói xa lạ gọi tên Hoắc Kiệu, giọng nói ôn nhuận lại có chút từ tính, âm cuối hơi nâng lên như đang mang ý cười.

Bị gọi tên, Hoắc Kiệu phản xạ có điều kiện mà bước chậm lại trong chớp mắt, ngay sau đó hắn mặc kệ, đi thẳng đến trước mặt Ân Lâm Sơ.

Ân Lâm Sơ có chút tò mò, người ngồi chung một chiếc xe trở về cùng Hoắc Kiệu là ai?

Tầm mắt cậu không ngừng nhìn về phía cửa xe đang mở, Hoắc Kiệu có chút bất mãn, vươn tay bóp cằm cậu, để cậu nhìn mình.

Ân Lâm Sơ bèn vươn cổ nhìn, còn chưa kịp nhìn thấy bộ dáng người trong xe, liền thấy bảng nhắc nhở hiện thông báo.

[Y là người đàn ông lôi cuốn nhất trong Cục Tình báo, chồng cậu đã bị y thu hút ngay từ ánh nhìn đầu tiên. Bọn họ chinh phục lẫn nhau, y, là đóa hồng đỏ nồng nàn rực rỡ nhất.]

Bạch nguyệt quang vừa mới rời đi, Ân Lâm Sơ không chê bảng nhắc nhở sến súa buồn nôn, thậm chí còn thấy khá là nhiệt tình.

Hai mắt cậu sáng lên bất thường, cậu lại muốn nhìn xem đoá hồng đỏ và Hoắc Kiệu đã chinh phục nhau thế nào!

Thấy cậu cứ nhìn thẳng vào xe bên kia, Hoắc Kiệu không khỏi hỏi: "Em đang nhìn cái gì thế? Chúng ta vào đi, sao muộn như vậy còn chưa nghỉ ngơi?"

"Đang đợi anh." Ân Lâm Sơ trả lời, "Anh về cùng bạn sao? Tôi còn chưa gặp qua bạn bè của anh đâu."

"Đó không phải bạn của tôi."

Hoắc Kiệu chỉ muốn Ân Lâm Sơ nhanh chóng trở về phòng, cậu có vẻ rất quan tâm đến người trên xe.

Quả nhiên không nên đồng ý yêu cầu đi chung xe của tên đó, cho dù là... Quên đi, lần sau hắn sẽ không bao giờ phạm sai lầm như vậy nữa.

Cuối cùng, dưới sự chờ mong vạn phần của Ân Lâm Sơ, người bên trong bước ra khỏi cửa xe.

Dáng người cao ráo có chút gầy, bộ âu phục màu xám cỡ nhỏ ôm lấy cơ thể, tôn lên từng đường cong rõ nét

Áo khoác trên thân mở rộng, ba chiếc cúc trên cùng của áo sơ mi trắng được cởi ra, tạo thành một chữ V sâu, để lộ xương quai xanh và một phần da trắng nõn.

Ân Lâm Sơ lại nhìn đến gương mặt kia, khuôn mặt được trang điểm cẩn thận cùng ánh mắt luôn mang theo tình ý, nụ cười trên khóe miệng vừa đúng độ cong, bình tĩnh tự tin, mỗi một cử chỉ đều lộ ra ẩn ý mê người.

Khi chăm chú nhìn Hoắc Kiệu, đôi mắt kia dịu dàng đến mức như thể chảy ra nước.

Ân Lâm Sơ đứng bên người Hoắc Kiệu tự nhiên bị ngó lơ, tầm mắt y không thể tránh được mà thấy được Ân Lâm Sơ, gương mặt y có thể thấy được mà khựng lại.

"A!" Ân Lâm Sơ liếc mắt một cái liền nhận ra người trước mặt, giơ tay chỉ vào y: "Là cậu."

Hoắc Kiệu thấp giọng hỏi: "Hai người quen nhau?"

Ân Lâm Sơ gật đầu, nói: "Cậu em này từng bị tôi đánh."

"Cậu em" không giữ được nụ cười, gượng gạo cắn chặt răng, chỉ có thể cố làm khuôn mặt mình trông đỡ vặn vẹo.

Vì một nhiệm vụ đặc biệt, Đái Thư cần hợp tác với Hoắc Kiệu, trước đây y có nghe nói qua về người này nhưng chưa từng gặp mặt.

Nghe nói Hoắc Kiệu tuy là cháu nội của nguyên soái Hoắc, lại tự mình leo lên từng bước, mỗi bước đi đều có dấu chân để lại, làm đâu chắc đấy.

Đái Thư vốn tưởng rằng Hoắc Kiệu sẽ là một tên thoạt nhìn không thông minh lắm, chỉ biết vùi đầu chăm chỉ, nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Hoắc Kiệu, y liền bị cặp mắt thâm thuý kia hấp dẫn. wtpAnhLam267

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng quanh thân tỏa ra một cỗ khí tức trầm ổn, khiến người ta cảm thấy đáng tin cậy.

Sau khi ra khỏi văn phòng của cấp trên, Đái Thư nhanh chóng đuổi theo Hoắc Kiệu, làm lơ sự từ chối của hắn, cùng hắn lên một chiếc xe.

Đều công tác tại cùng một đơn vị, nói không chừng về sau y có thể lấy cớ để Hoắc Kiệu đến nhà tìm y, coi như để biết đường đến nhà y.

Nhưng không ngờ rằng, Đái Thư có thể nhìn thấy cái tên y gặp ở tiệm bánh ngọt đứng cùng một chỗ với Hoắc Kiệu!

Cái tên không có phẩm đức, âm hiểm xảo trá, ác độc xấu xa, thậm chí còn đấm vào mặt y!!

"Đây là?" Đái Thư một lần nữa giơ lên gương mặt tươi cười, "Hoắc Kiệu, không giới thiệu một chút sao?"

"Không liên quan đến cậu, cậu không cần biết."

Hoắc Kiệu nhíu mày.

Đó là dấu hiệu hắn bắt đầu không kiên nhẫn, Ân Lâm Sơ nhạy bén phát hiện, lập tức tự mình nói tiếp: "Tôi là bạn đời hợp pháp của anh ấy. Anh là bạn của Hoắc Kiệu sao? Nếu tiện, vào nhà ngồi một chút, uống trà rồi từ từ nói chuyện?"

Cậu nói, bắt đầu tìm kiếm bóng dáng Đổng Nhuận Ngôn, đỗ có cái xe thôi mà sao còn chưa quay lại?

"Lâm Sơ!" Hoắc Kiệu bất đắc dĩ ôm eo cậu, nói với Đái Thư, "Cậu có thể đi rồi, thời gian không còn sớm, không tiễn."

Ân Lâm Sơ bị hắn mạnh mẽ kéo vào cửa, hận rèn sắt không thành thép mà đấm vai Hoắc Kiệu, cơ hội trời cho như thế mà không biết nắm chắc!

"Tôi quen cậu ta chỉ vì công việc gần đây, không quan trọng, em không cần tiếp xúc với cậu ta."

Giọng nói của Hoắc Kiệu có chút lạnh.

"Nhưng cậu ấy là đồng nghiệp của anh. Chúng ta đối xử với anh ấy tốt một chút, lúc anh ấy làm việc với anh không phải dễ chịu hơn sao?" Ân Lâm Sơ nghiêm túc nhìn hắn nói.

Trong lòng Hoắc Kiệu mềm nhũn, giọng nói cũng thả chậm: "Tôi biết em muốn vì tôi mà làm gì đó, nhưng tôi có thể giải quyết tốt công việc, tin tôi."

Ân Lâm Sơ không chút do dự gật đầu: "Đương nhiên tôi tin tưởng khả năng làm việc của anh, anh nhất định là tốt nhất."

Nhưng cậu không tin năng lực giao tiếp của Hoắc Kiệu!!

Nếu còn cứ tiếp tục như vậy, mấy đối tượng của anh sẽ lần lượt chạy hết!

Hoắc Kiệu nở nụ cười, suy tư, hỏi nghi ngờ từ nãy: "Vừa rồi em từ bên ngoài trở về?"

Ân Lâm Sơ không phủ nhận, nhẹ giọng nói: "Ừ, Tiêu Ức Cẩm đêm nay rời đi."

Cậu chỉ chỉ Đổng Nhuận Ngôn cuối cùng đã trở lại, "Đổng Nhuận Ngôn đưa tôi đến cảng."

Ánh mắt Hoắc Kiệu khẽ nhúc nhích, điện thoại trong bên hông dường như nóng lên.

Hai giờ trước, hắn nhận được tin nhắn của Tiêu Ức Cẩm, ám chỉ hy vọng hắn giữ y lại, nhưng hắn vẫn coi như không nhìn thấy.

"Sao em biết được?" Hoắc Kiệu chần chờ hỏi.

Hắn đã hỏi ra nghi vấn trong lòng Đổng Nhuận Ngôn, Đại thiếu gia vẫn luôn ở trong phòng, Tiêu Ức Cẩm đi ra ngoài nhất định sẽ nguỵ trang cẩn thận, toàn lực ẩn nấp hành tung, cậu làm sao biết được?

Ân Lâm Sơ đến mắt cũng không nháy: "Tiêu Ức Cẩm đến nhà chúng ta, chúng ta lại không thể chiêu đãi tốt, tôi định xin lỗi cậu ấy, nên đã liên hệ với Tiêu gia, nhưng quản gia Tiêu gia bảo rằng hôm nay cậu ấy sẽ rời Thủ Đô."

Giọng điệu chậm rãi, ngữ khí bình tĩnh, còn có chút mất mát nho nhỏ, nghe không giống lời vừa nghĩ ra tại chỗ.

Đây là một màn cá cược, Ân Lâm Sơ cược Hoắc Kiệu sẽ không đi kiểm chứng thật giả mấy lời này, cậu nhất định sẽ thắng.

Hoắc Kiệu không cần kiểm chứng, hắn hoàn toàn không muốn dính dáng đến Tiêu Ức Cẩm.

"Đi thì đi thôi, cậu ta cũng chỉ là người không liên quan."

Hoắc Kiệu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Làm sao có thể không liên quan! Y rời đi là trừ tận 5 điểm!

Tâm trạng Ân Lâm Sơ mới tốt lên một chút vì tên hoa hồng đỏ lại bắt đầu đau tim.

Nhưng dù đau tim, Ân Lâm Sơ cũng muốn an ủi Hoắc Kiệu: "Anh không cần vì cậu ấy ra đi mà khổ sở, cậu ta không thật sự yêu anh, mất đi không có gì đáng tiếc. Anh tốt như vậy, có rất nhiều người yêu thương anh, anh nhất định sẽ tìm được tình yêu đích thực. "

Hoắc Kiệu chỉ nghiêm túc nghe, sáng suốt mà không lên tiếng.

Đổng Nhuận Ngôn không nhìn nổi nữa, đại thiếu gia là đang nói chính mình đúng không!

Ân Lâm Sơ như anh em tốt mà bá cổ Hoắc Kiệu: "Nếu thật sự không tìm được, anh thấy tôi được không?"

Hoắc Kiệu dùng sức mới có thể khống chế biểu cảm gương mặt, giọng nói hơi khàn đi: "Em có thể làm gì?"

"Tôi có thể cùng anh sống hết quãng đời cô độc còn lại."

Ân Lâm Sơ ý vị sâu xa.

Hoắc Kiệu cuối cùng vẫn không thể nhịn xuống, bật cười: "Em cùng tôi, không gọi là sống hết quãng đời cô độc còn lại, mà là sống cùng nhau đến bạc đầu."

Ân Lâm Sơ tỏ vẻ đây đều là tiểu tiết, không vấn đề gì!

Sau khi bạch nguyệt quang rời đi, mọi thứ đều gió êm sóng lặng, dường như việc ấy không tạo được ảnh hưởng gì, ngay cả fan cứng Hoắc Yểu cũng không nhắc đến y nữa.

Vài ngày sau, Ân Lâm Sơ trồng hoa đến phát ngán, nhớ tới cậu vẫn còn mẹ kế và em kế ở nhà, chợt nhận ra từ khi kết hôn với Hoắc Kiệu, cậu còn chưa về Ân gia.

Ân Lâm Sơ lập tức quyết định mang theo Đổng Nhuận Ngôn về nhà mẹ đẻ, gặp vị mẹ kế kia.

Nói không chừng còn có thể nhận được mấy câu châm chọc mỉa mai, cũng không biết bây giờ bằng cái này có thể thêm điểm không.

Để tài xế đậu xe bên đường, Ân Lâm Sơ cùng Đổng Nhuận Ngôn xuống xe qmua một chút quà đem về.

Cậu bỗng nhiên thả chậm bước chân, đứng cạnh Đổng Nhuận Ngôn.

"Có người đang theo dõi chúng ta."

Đổng Nhuận Ngôn giật mình, nhanh trí không ngó đông nhìn tây: "Tôi sẽ liên hệ với tài xế ngay!"

"Không cần, chúng ta đến một nơi ít người đi."

Ân Lâm Sơ nói, đi về hướng khác.

Mặc dù lý trí cho anh biết lựa chọn của đại thiếu gia hoàn toàn ngược lại với đáp án chính xác, nhưng bước chân Đổng Nhuận Ngôn vẫn máy móc đi theo phía sau Ân Lâm Sơ.

Cơ thể anh đã không còn nghi ngờ gì về mệnh lệnh của Ân Lâm Sơ, dù sao cứ làm theo là được rồi.

Người xung quanh ngày càng thưa thớt, Ân Lâm Sơ đi tới, nghiêng người rẽ vào một con hẻm.

Đổng Nhuận Ngôn theo sát phía sau cậu dừng bước, còn chưa kịp hỏi gì, một lực bất ngờ từ phía sau anh đánh úp tới, ép sát anh vào tường.

Kinh ngạc hơn, Đổng Nhuận Ngôn thấy rõ người tấn công mình, là Thương Việt!

"Sao lại hoàn toàn mất liên lạc...A!" Thương Việt lời còn chưa dứt, phía sau cổ liền đau nhói, trước mắt đột nhiên tối sầm.

Trước khi mất ý thức, Thương Việt dùng ý chí còn sót lại quay người về phía sau, chỉ nhìn thấy một khuôn mặt vô cảm.

Trong mắt người kia không có một tia cảm xúc, khiến gã kinh hãi hơn bất kì tên ác nhân nào trong hạ thành.

Bất tỉnh không lâu, Thương Việt nhanh chóng tỉnh lại, phát hiện mình đã bị trói.

Muốn phát ra tiếng, lại bị Đổng Nhuận Ngôn mau tay nhanh mắt bịt miệng, dù có xoay xở thế nào cũng không thể thoát ra.

"Đại thiếu gia, hắn chính là người trước đây ngài cho tôi tìm."

Việc tìm người do Đổng Nhuận Ngôn toàn quyền phụ trách, Ân Lâm Sơ chỉ bố trí kế hoạch, chưa từng gặp qua Thương Việt.

"Ồ."

Ân Lâm Sơ nhìn chằm chằm Thương Việt, "Cũng lì đòn lắm,thế mà đã tỉnh lại. Đổng Nhuận Ngôn, mau gọi cảnh sát. Dám đánh lén chúng ta, e là còn khuya!"

Sắc mặt Đổng Nhuận Ngôn biến đổi: "Đại thiếu gia, chúng ta sao có thể gọi cảnh sát? Chúng ta chính là người ra lệnh hắn đi bắt cóc!"

"Phải."

Ân Lâm Sơ gật đầu.

Chuyện bắt cóc Tiêu Ức Cẩm, càng ít người biết càng tốt.

Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, nhổ cỏ tận gốc.

Ánh mắt Ân Lâm Sơ nhìn chăm chú Thương Việt càng ngày càng lạnh, "Đổng Nhuận Ngôn, chúng ta diệt khẩu đi."

Thương Việt trừng lớn hai mắt, miệng bị che lại chỉ có thể phát ra mấy tiếng ô ưm.

Các anh vẫn nên gọi cảnh sát đi! Làm ơn!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.